Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 15: Chờ em, từ khi dậy thì




"Ciin, con mau trình bày lại cho cô ta nghe xem, những tiêu chí cần có trước khi được đặt chân vào Tề gia là gì đi."
Nhận lệnh ông nội, Ciin liền được phen lên mặt. Sau khi khoan thai tiến đến gần Cao Mẫn, cô liền tự tin cất tiếng:
"Muốn trở thành một thành viên được Tề gia công nhận, thì trước tiên phải có tư duy nhạy bén và một cái đầu thông minh, nhanh nhẹn. Giỏi võ, thành thạo vũ khí, quan trọng phải hỗ trợ được người bên cạnh mình từ đời sống lẫn công việc.
Không giấu gì em, tôi là người đã đạt đủ tiêu chí từ ông nội đưa ra, nên mới có tư cách đứng đây truyền đạt lại cho em biết. Nếu em không ngại, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng."
Ciin mở miệng nói chuyện rất thoải mái, phong thái tưởng chừng đủ sức tạo áp lực cho người đối diện. Nhưng đâu có ngờ, Cao Mẫn vẫn ung dung đứng đó lắng nghe và mỉm cười nhàn nhã.
"Chúc mừng chị!"
Lời chúc của Cao Mẫn chợt khiến Ciin cau mày vì khó hiểu. Có ai lại đi chúc mừng đối thủ của mình chứ?
"Chúc mừng tôi sao?"
"Phải! Chúc mừng chị có đầy đủ bản lĩnh lẫn khả năng làm thành viên được Tề gia công nhận, trừ Tề Hàn."
Cao Mẫn tạm ngưng, rồi lại ghé sát vào tai đối phương, song mới tiếp lời:
"Chị sẽ có tất cả, nhưng mãi mãi không thể có được anh ấy. Bởi vì, trái tim của Tề Hàn đang ở chỗ tôi."
Kết thúc câu nói kiêu ngạo trong đắc ý. Cao Mẫn lập tức bước đến đối diện với ông nội Tề Vương, tự tin tiếp chuyện.
"Cháu không giỏi được như Ciin, nhưng võ thuật và y thuật thì mỗi thứ có biết một chút. Còn về vũ khí, cháu có thể dùng được súng. Nếu nói đến vấn đề hỗ trợ, cháu nghĩ chỉ một người giỏi thôi vẫn chưa đủ, mà đồng lòng liên kết cũng là điều quan trọng không kém. Cả hai bên nhau, ai cũng giỏi, nhưng không ai chịu phối hợp với ai, thì giỏi cách mấy cũng thất bại."
"Lý luận sắc bén, nhưng giỏi ăn giỏi nói, đến lúc gặp biến cố lại trở thành gánh nặng cho người bên cạnh, thì khác gì kẻ vô dụng?"
Suy cho cùng, đã là trưởng bối thì nói gì chẳng được, chẳng đúng. Cao Mẫn không cãi, mà chỉ điềm đạm mỉm cười.
"Ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức. Nếu không thể hỗ trợ người khác, thì ít nhất cũng sẽ tự cứu được bản thân trong tình huống nguy cấp, nhất định không trở thành gánh nặng của bất cứ ai."
"Có khẩu khí. Xưa giờ chỉ có phú hộ kén rể, nay có Tề gia tổ chức kén dâu, ta cảm thấy rất hưng phấn. Để xem, một người ta chọn và một người là cháu ta chọn, ai sẽ đủ bản lĩnh trở thành Thiếu phu nhân nhà họ Tề."
"Mẫn Mẫn thật lòng hân hạnh." Cao Mẫn cúi đầu tỏ rõ lòng thành.
"Haha, rồi cô sẽ hối hận về quyết định này sớm thôi."
Cười nói cợt nhả xong, ông nội Tề liền cầm gậy, rồi ung dung ra về, tuổi đã lớn, nhưng phong thái kiêu ngạo đầy quyền lực vẫn còn đó.
Lúc này, ông Tề Hưng cũng chuẩn bị ra về. Trước khi đi vẫn không quên để lại cái nhìn sắc bén dành cho Tề Hàn, như thể có điều không tiện nói rõ tại đây, rồi ông mới quay lưng rời đi.
Chỉ còn Ciin ở lại, cô gửi đến Cao Mẫn nụ cười khiêu khích trước khi quay gót trở về phòng riêng.
Phòng khách còn lại Cao Mẫn và Tề Hàn. Cả hai đều im lặng, cho tới khi cô lẳng lặng ngồi xuống sofa, thì anh mới tới gần và lên tiếng:
"Em muốn gia nhập tổ chức để tiện bề điều tra lại cái chết của ba mẹ năm xưa?"
Cao Mẫn quay qua nhìn anh với câu hỏi:
"Sao anh không nghĩ, vì em không muốn người phụ nữ khác cướp mất anh?"
"Khó tin lắm!" Tề Hàn thoáng cười.
Không phải anh không nghĩ, mà là nghĩ rồi nhưng không dám tin đó là sự thật ấy chứ. Mà nếu là người khác thì họ cũng vậy thôi, nhớ mới hôm trước còn bảo chỉ xem anh như anh trai, qua hôm nay liền đổi thành tình yêu trai gái, cô quay xe còn nhanh hơn chong chóng, làm sao anh đỡ nổi?
"Tùy anh thôi." Cao Mẫn thờ ơ đáp, song đứng dậy định đi đâu đó, thì chưa gì đã bị người đàn ông nắm tay kéo xuống.
Hành động của Tề Hàn khiến cô nàng mất thế mà ngã nhào lên người anh. Mông trên đùi và vòng eo bị tay anh ngang nhiên ôm lấy, mặt song song, mắt thì liên kết. Tư thế này, trông thật gợi tình làm sao...
"Ngân Ngân từng nói: Lão đại nhà cậu có tâm tư tình cảm đặc biệt với cậu, anh ta chỉ chờ thời cơ chín muồi là liền đem cậu ra xơi tái. Thế hóa ra lúc này, lão đại đang câu dẫn, để "ăn" em đấy à?"
Cao Mẫn lại tinh nghịch nữa rồi. Nói một cái trúng phốc tim đen đối phương, làm anh tuyệt nhiên không thể giấu đi nụ cười tà mị.
Đưa tay nâng nhẹ cằm cô gái lên, anh tiến tới gần thêm chút nữa, cho tới khi môi sắp chạm môi thì lời mới vụt ra.
"Thì vốn dĩ, con gì nuôi mà chẳng thịt. Huống chi, thịt em tươi ngon ngọt nước như vậy... Mẫn Mẫn, em có biết anh chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?"
Hơi thở ấm áp hòa lẫn ham muốn của người đàn ông đang phả vào cổ cô, tạo ra luồng nhiệt lượng phức tạp, khó tả bằng lời. Mà Cao Mẫn cũng tinh ranh đâu kém, đối với người thương càng không có gì phải ngại, thế là bàn tay thiếu nữ đã nhanh chóng mơn trớn trên vòm ngực nam tính.
"Nói xem, lão đại đã chờ mất bao lâu."
"Chờ... từ khi em bắt đầu dậy thì thành công."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.