Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 19: Súng và ám khí phi tiêu




Sáng hôm sau, khi Cao Mẫn thức dậy thì người đàn ông ấy đã đi mất. Lẽ ra với cuộc chiến đêm qua, hiện giờ cô sẽ lười biếng nằm ì trên giường mà làm nũng. Nhưng không, sức mạnh tình yêu đã vực dậy tinh thần thép của người thiếu nữ.
Cô mạnh dạn xuống giường và đi vệ sinh cá nhân, sau đó lại quay trở ra tủ quần áo chọn đồ. Ngăn đồng phục đến trường bị Cao Mẫn bỏ qua, và thời trang được chọn hôm nay là một set đồ vô cùng cá tính với quần baggy phối với áo thun cổ cao, nhằm mục đích che đi những vết hôn ái muội trên cổ. Cô chọn giầy boot cổ cao, tóc xõa bồng bềnh tự nhiên cho thêm đôi nét nữ tính một chút. Cuối cùng là tự tin sải bước xuống phòng khách.
Đi ăn sáng thôi đó, nhưng nhìn vào cứ tưởng cô chuẩn bị đi chơi không bằng.
Tới nơi, Cao Mẫn liền vào bếp tìm người và đúng như dự đoán, Tề Hàn cùng Ciin đã có mặt từ trước. Nhưng bữa sáng hôm nay không phải cô ta nấu, mà do vú Tư chuẩn bị.
"Chào mọi người!"
Tề Hàn mỉm cười khi nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc, nhanh tay kéo ghế bên cạnh chờ cô ngồi xuống.
"Chào em, đêm qua chắc ngủ rất ngon nên sáng nay tinh thần mới tốt vậy." Ciin nhàn nhã lên tiếng.
Thật ra thì đến giờ, cả Cao Mẫn và Tề Hàn cũng chẳng biết rốt cuộc Ciin có tình cảm gì với anh ta hay không. Vì hầu như cô ấy căn bản không hề ghen tuông hay đố kỵ khi thấy người đàn ông ấy quan tâm Cao Mẫn.
"Được ngủ với người mình yêu đương nhiên sẽ rất ngon giấc, hay chị cũng tìm thử người chung giường một đêm xem sao." Cô láu lỉnh đưa ra kế sách.
Ciin nghe xong, chỉ cười trừ.
"Nếu được chọn lựa cuộc sống mình muốn, chắc có lẽ chúng ta đã không gặp nhau."
Câu nói của Ciin chợt làm bầu không khí giữa ba người lắng xuống. Trông cô như thể đang chứa đựng rất nhiều tâm tư phức tạp, nhìn vào đôi mắt ấy Cao Mẫn cảm thấy đối phương dường như có nỗi buồn khó tả bằng lời.
"Điểm tâm tới rồi! Mời cậu chủ và hai vị tiểu thư dùng bữa."
Vú Tư mang bữa sáng lên, rồi khép nép lui xuống. Sáng nay bà nấu phở, món ăn có nước mà Cao Mẫn thích nhất, nên vừa nhìn thấy là cô nàng đã háo hức cầm đũa.
"Vừa rồi ông nội gọi tới, bảo tôi và em đến Tề gia vào trưa nay. Nội dung thử thách đầu tiên là võ thuật, em nên chuẩn bị tâm lý trước." Ciin không ăn, mà đưa ra thông báo.
"Hai người ăn đi, tôi dị ứng thịt bò."
Nói xong, Ciin liền quay lưng rời đi. Tâm tình của Cao Mẫn lúc này cũng chùng xuống thấy rõ, thậm chí còn ảnh hưởng đến sắc mặt Tề Hàn.
"Ăn xong, em cứ đến trường. Đừng quan tâm tới vấn đề cô ta vừa nói.". 𝘛ìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ ⩶‎ 𝘛R‎ 𝐮𝑀𝘛RU𝖸𝙀𝘕.Ⅴ𝘕‎ ⩶
"Ông gọi, thì phải đi chứ. Em nhắn tin bảo Ngân Ngân nộp đơn xin nghỉ học một tuần rồi, khoảng thời gian này em sẽ vận dụng thật tốt để học cách dùng súng thành thạo, anh không cần phải lo." Cao Mẫn rất thoải mái khi nói ra quyết định.
Tề Hàn nghe xong vẫn cau mày. Kể cả bữa sáng thơm ngon cũng nuốt không trôi.
"Em cố gắng vì cái gì chứ? Hay không tin anh có thể bảo vệ tốt cho em?"
"Cố gắng vì bản thân em và tình yêu của chúng ta. Em lớn rồi, đã đủ bản lĩnh chịu trách nhiệm với quyết định của mình nên anh đừng lo."
Cao Mẫn nắm tay Tề Hàn, mỉm cười để anh an tâm.
Sau đó, không gian rơi vào yên tĩnh. Được một lúc, người đàn ông mới nói:
"Lát nữa lên phòng, có thứ này anh muốn đưa cho em."
[...]
Như lời Tề Hàn nói, sau bữa sáng, cả hai liền dắt nhau lên phòng. Anh mở hộc tủ bí mật của mình, rồi lấy ra hai món đồ. Một là súng ngắn FN Five-seven, vật thứ hai là phi tiêu có chứa kịch độc.
"FN Five-seven là vũ khí đắc lực của anh, nó có khả năng bắn xuyên áo giáp, với cường độ bắn 20.000 viên trước khi phải thay thế. Tầm bắn xa nhất lên tới 1.510m, nhưng tầm tác chiến hiệu quả khoảng 50m. Súng ứng dụng vật liệu polymer cao phân tử giúp nó chỉ nặng 610g khi không đạn và khi nạp đầy đạn cũng chỉ nặng 744g.
Em cầm thử đi."
Nhìn khẩu súng trong tay người đàn ông, Cao Mẫn do dự một chút rồi cũng cầm lấy. Nó không quá nặng, nhưng so với sức của cô, để sử dụng thành thạo loại vũ khí mạnh này vẫn cần phải rèn luyện lý thuyết lẫn thực hành nhiều hơn.
"Còn đây là ám khí phi tiêu, đầu mũi dao có chứa chất kịch độc được chế tạo từ mười loại độc rắn khác nhau. Sức sát thương tuyệt đối."
"Vậy khi sử dụng, lỡ chất độc dính vào tay mình thì sao?" Cao Mẫn thắc mắc không sai.
Tề Hàn liền ôn tồn giải thích:
"Chính vì ám khí có độc, nên khi sử dụng, tuyệt đối phải dùng găng tay. Nhưng thứ này, không phải tình huống đặc biệt nguy cấp, thì không nên dùng tới."
"Đã nguy cấp, thì làm gì kịp dùng bao tay chứ." Cô tự nhủ một mình.
Nhìn lại hai món vũ khí trước mắt, trầm ngâm một chút, cô mới khẽ hỏi:
"Anh định dạy em cách sử dụng những thứ này sao?"
"Nếu em muốn." Tề Hàn nghiêm túc nhìn cô.
Thật ra, nếu cô học được cách dùng những thứ này, anh cũng sẽ đỡ phải lo cho an nguy của cô hơn. Dù gì rủi ro luôn rình rập ở khắp mọi nơi...
"Vậy anh dạy đi, em sẽ học."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.