Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 22: Giang hồng lạc




“Tôi đến để trả ơn.”
“Ơn?” Tề Hàn cười khẩy.
“Phải! Chính ông nội anh đã cứu tôi thoát khỏi bọn buôn người vào năm năm về trước. Ông đưa tôi về, chăm sóc và dạy bảo cho rất nhiều thứ. Ông huấn luyện tôi trở thành một sát thủ chuyên nghiệp chỉ trong vòng hai năm, tôi có thể sử dụng tất cả các loại súng ống, cũng đã giết được “vài” người trước khi trở về đây.” Ciin đặt ly rượu lên bàn khi lời nói kết thúc.
Tề Hàn lúc này cũng đã hiểu được vấn đề, nhưng anh vẫn chọn cách giả vờ không hiểu, mà hỏi:
“Vậy nên cô cam tâm trở thành một đứa cháu dâu được công nhận, nhưng mãi mãi không được chồng mình chấp nhận? Cô nghĩ, cô sẽ đủ bản lĩnh kiểm soát được tôi?”
“Ông nội muốn anh cưới vợ có cùng hoàn cảnh sống, như vậy có lợi cho việc vận hành tổ chức, sau này sinh con ra cũng dễ dàng huấn luyện và hướng đến con đường nối nghiệp. Tránh trường hợp như ba mẹ anh.”
“Nối nghiệp buôn lậu, hành tẩu giang hồ ư?” Nhắc đến cơ nghiệp, Tề Hàn chỉ có cười khinh bỉ.
“Theo như tôi biết, thì ba anh còn có một người em trai, anh có một người em họ. Nhưng mười năm trước vì một vụ ám sát nào đấy bị cảnh sát tóm gọn, mà người em họ ấy bị buộc tội tù chung thân, không lâu sau thì đột ngột qua đời trong tù, nguyên nhân chưa rõ. Chú ruột của anh cũng bị hại chết trong một phi vụ lớn. Tề gia chỉ còn lại cha con anh và anh là người duy nhất kế nghiệp, chả trách ông nội phải bận lòng lo nghĩ nhiều thứ đến vậy.”
“Xem ra cô biết cũng không ít chuyện của Tề gia.” Người đàn ông trầm tĩnh cất lời.
“Đều do ông nội tin tưởng kể lại nên tôi mới biết.”
“Cô nghĩ sao nếu chúng ta hợp tác?”
Tề Hàn chợt đưa ra đề nghị, nhưng Ciin vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cô điềm đạm trả lời:
“Ông nội sẽ không để cô ấy ở bên cạnh anh, tôi cũng không nghĩ ra cách nào khiến anh có thể toại nguyện mà vẹn cả đôi đường.”
“Có, nhưng cô phải chịu ủy khuất một chút.” Anh cười ma mị, trong đôi mắt đong đầy tâm cơ.
“Có sao?” Ciin cũng nhất thời cảm thấy hứng thú.
“Để Mẫn Mẫn làm lớn, cô làm bé. Và tôi cần cô nói vài tiếng trước mặt ông nội để dừng lại cuộc thử thách vớ vẩn này.”
Biết được tâm tư của người đàn ông, Ciin liền nhoẻn cười. Thong thả rót tiếp ly rượu, cô mới nói:
“Hóa ra, lão đại sợ mỹ nhân của mình không đủ sức vượt qua thử thách sao?”
“Cô cũng nói ông nội sẽ không để Mẫn Mẫn ở bên cạnh tôi còn gì. Chẳng qua bổn thiếu gia chỉ tính trước con đường an toàn và nhanh nhất.”
Ciin gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng trước mưu trí ấy của anh ta.
“Nhưng sao tôi phải hợp tác với anh để chuốc lấy ủy khuất? Thôi thì cứ để cô ta trực tiếp mất mạng trong thử thách, há chẳng phải vị trí Thiếu phu nhân này đã chính thức thuộc vê tôi rồi sao.”
“Cũng được, nhưng tôi mất người mình yêu thì cô cũng mất đi con gái, thế thôi.”
Nghe đến đây, Ciin liền biến sắc, bàn tay đang cầm ly rượu đã run run vì lo lắng điều gì đó.
"Ciin, tên thật là Giang Hồng Lạc, từ nhỏ đã mồ côi ba mẹ. 18 tuổi bị bạn trai dụ dỗ dẫn đến mang thai rồi bỏ rơi, 23 tuổi vì cuộc sống chật vật nên đành gửi con gái vào trại trẻ mồ côi để thuận tiện kiếm tiền, kết quả lại bị bọn buôn người dẫn dắt, may mắn được Tề Vương cứu sống. Vì nhu cầu cuộc sống và tương lai của con gái sau này, mà dẫn đến quyết định hiện tại.
Sao hả, tôi nói vậy có đúng không Giang tiểu thư?"
“Tại sao anh có thể biết được những chuyện đó?” Ciin run sợ cất câu hỏi, nét mặt từ lâu đã không giữ được bình tĩnh.
Trái lại, Tề Hàn vẫn hết sức ung dung thưởng thức rượu và nhàn nhã trả lời:
“Cô gọi tôi là lão đại, đương nhiên các mối quan hệ phải rộng rãi ở khắp mọi nơi. Hay cô nghĩ, chức danh lão đại này chỉ là hữu danh vô thực?”
“Anh đã làm gì con gái tôi rồi?”
Ciin mất bình tĩnh hét lên, người đàn ông lập tức ra hiệu yêu cầu nhỏ tiếng.
“Khẽ thôi, em bé của tôi đang nghỉ ngơi trên phòng.” Tề Hàn từ tốn nhắc nhở và chốt câu bằng một nụ cười tà mị.
“Chỉ cần ngày nào Mẫn Mẫn còn bình an vô sự, thì ngày đó con gái cô vẫn sẽ tồn tại trên cõi đời này. Thế nên, hãy suy nghĩ kỹ những gì tôi vừa nói. Suy cho cùng thì hợp tác, cô cũng đâu có thiệt.”
Nói xong, Tề Hàn liền đứng dậy.
“Tôi sẽ làm theo lời anh, nhưng thành công hay không còn phải dựa vào quyết định của ông nội.”
“Vậy phải xem khả năng diễn xuất và miệng lưỡi của cô tài năng tới đâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.