Cao Mẫn vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh khi nghe có người nói Tề Hàn là hung thủ đã ám sát ba mẹ cô vào mười năm về trước. Nhưng bấy nhiêu đó vẫn không khiến Ciin hoang mang.
“Tôi biết chỉ nói qua loa mấy câu sẽ không đủ để cô tin, nên đã đặc biệt mang tới một đoạn video rất hấp dẫn. Có muốn xem không?”
Ciin tiếp tục khuấy sâu vào trọng tâm câu chuyện, khiến sắc mặt Cao Mẫn thay đổi. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, thì đối phương đã mở video trong điện thoại và đưa đến trước mặt cô.
Trong video, có ông nội, Tề Hưng và Tề Hàn. Lời nói đầu tiên được phát ra từ vị trí người lớn tuổi nhất, Tề Vương.
[Người ra tay với nhà họ Cao, đích thực là Tề Hàn sao?]
[Đúng vậy! Không chỉ có ám sát thành công, mà còn tìm lại được bằng chứng tố cáo những phi vụ của chúng ta ở chỗ Cao Tư Tồn và thủ tiêu tất cả. Chỉ tiếc rằng, Tề Vực đến hiện trường sau lại bị cảnh sát tóm gọn. Chuyện này, ba định sắp xếp như thế nào?] Tề Hưng lên tiếng trả lời.
[Tề Hàn, có chắc con chính là người ra tay chứ?]
Người đàn ông ấy khi đó lại nhìn qua ba mình, anh im lặng một lúc, mới do dự gật đầu xác nhận: [Phải.]
[Ta từng nói, một trong hai đứa cháu trai ai có đủ bản lĩnh dẹp mối rắc rối hiện tại sẽ đủ tư cách nắm giữ bảy phần quyền hạn của tổ chức. Nay Tề Hàn đã làm được, vậy cứ giao lại quyền cho nó. Còn Tề Vực làm việc thiếu cẩn trọng, không xứng ở lại Tề gia, cứ để nó gánh hết tội lỗi, coi như giải quyết xong toàn bộ rắc rối lần này.]
Cao Mẫn chính tai nghe thấy toàn bộ nội dung câu chuyện trong video. Cái gật đầu xác nhận của Tề Hàn khiến đôi mắt cô gái bất chợt đỏ au. Hóa ra, anh vì quyền lực mà sẵn sàng cướp mất sinh mạng của ba mẹ cô sao?
Mười năm trước chính anh ra tay phá nát gia đình cô, mười năm sau lại muốn cùng cô giây dựng gia đình. Có phải quá nực cười rồi không?
“Thế nào, có phải bí mật này rất thú vị? Cảm giác hiện tại chính là muốn giết chết kẻ sát nhân giả tạo kia?” Ciin ở đối diện lại cất giọng khiêu khích, đồng thời lấy lại điện thoại từ tay Cao Mẫn.
Cô đứng đó, bất động trong dòng cảm xúc ngổn ngang đầy đau đớn. Giọt nước mắt yếu đuối vô thức lăn dài, tự hỏi tại sao người đó lại là anh?
Chính lúc này, Tề Hàn âm thầm xuất hiện ngay phía sau lưng cô gái. Có lẽ ở một góc khuất nào trước đó, anh đã nghe thấy tất cả, cũng biết đến lúc nên đối mặt với mọi chuyện.
“Hay thật, vừa nghĩ đến là người đã xuất hiện. Cô nghĩ cho kỹ xem, nên giải quyết ân oán này như thế nào.” Ciin nhìn thấy anh, lại khinh khỉnh mở miệng.
Cao Mẫn quay đầu, liền chạm mặt Tề Hàn. Cô bất giác mỉm cười chua xót trong hai dòng nước mắt đắng cay.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Anh không làm ra chuyện đó.” Anh vội giải thích.
Cô lại càng khóc nhiều hơn, cảm xúc cô đặc nơi cổ họng khiến lời nói muốn thốt ra cũng thật khó khăn. Ôm lấy ngực trái, cô quằn quại trong cơn nhói đau.
Cuộc đời cô bi hài thật, ba mẹ bị hại, được người cưu mang, yêu chiều hết mức, cuối cùng lại tưởng nhầm kẻ thù là ân nhân. Ông trời ơi, sao ông trớ trêu vậy?
Đứng gần nhau, nhưng khoảng cách dường như xa xôi diệu vợi. Cô cũng chẳng nói gì cả, chỉ chầm chậm lên nòng khẩu súng trong tay và hướng nó về phía người trước mặt.
Hôm trước anh tặng cô khẩu súng làm vật phòng thân, hôm nay cũng chính khẩu súng ấy được cô cầm trên tay, nhưng nó đang hướng về phía anh. Chỉ cần bóp cò, sinh mạng này sẽ kết thúc trong tay người mình yêu.
Tề Hàn mỉm cười chua chát, đôi mắt bất khuất chợt hằn lên tia đỏ, anh vẫn bình thản cất lên câu nói:
“Lỗi của anh, là không thể ngăn cản bi kịch xảy ra. Nếu em cảm thấy lỗi lầm này không thể tha thứ, vậy cứ trực tiếp nổ súng đi, được chết trong tay em, anh nguyện cam lòng, nhưng sau này em nhất định phải sống tốt hơn, được không?”
Lời nói thật tâm từ anh, chỉ khiến nước mắt cô gái càng rơi nhiều thêm. Cao Mẫn đau đớn lắc đầu, lúc cô chấp nhận buông xuôi theo cảm xúc, thì ông nội Tề cùng Tề Hưng xuất hiện, đi theo họ còn có một tiểu đội sát thủ bảo vệ.
Sau đó, hàng chục họng súng đều đang hướng về phía cô. Chuyện gì đây, định giết người diệt khẩu ư?
“Tề Hàn, con thấy rồi chứ? Suy cho cùng, thì người con yêu thương nhất vẫn thẳng tay chĩa súng vào đầu con, khi biết được sự thật. Cảm giác hiện tại thế nào, có còn muốn tiếp tục bảo vệ cô ta?”
Nhìn dáng vẻ đắc ý hiện tại của ba mình, Tề Hàn chỉ nhếch môi cười. Anh xoay người lại, nhưng không hề nhìn lấy ông ta một lần, mà lại hướng đến phía ông nội Tề, trầm giọng lên tiếng:
“Chỉ cần ông chịu để cô ấy rời đi, cháu sẽ đồng ý kết hôn.”