Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 28: Sau biến cố...




5 năm sau
Thoắt đó đã trôi qua năm năm đầy sóng gió và cô đơn với những kẻ từng mang trong tim một tình yêu rực rỡ.
Nhắc đến Cao Mẫn của hiện tại, sẽ không ai biết cô đã trải qua những biến cố to lớn nào trong quá khứ. Cũng chẳng ai biết Cao Mẫn từng có một anh bạn trai, vì cô mà đánh đổi thật nhiều thứ.
Năm năm trước, người đàn ông ấy dùng sự tự do và chấp nhận từ bỏ tình yêu của chính mình.để đổi lấy tự do cho cô. Chắc có lẽ, những ai biết chuyện gì xảy ra trong ngày hôm đó, đều sẽ nói cô hèn nhát, không đủ bản lĩnh trả thù cho ba mẹ. Nhưng nói cho cùng, thì đúng là cô chả đủ bản lĩnh thật, bởi vì cô không thể ra tay với người đã cho mình mười năm hạnh phúc.
Đối với cô, ân ân tương báo, bao giờ mới dứt? Cô chọn cách rời khỏi anh với hai bàn tay trắng, tương lai mông lung suýt nữa khiến bản thân ngã quỵ, nhưng có lẽ do trời cao thương xót, giúp cô nhận lại được di sản của ba mẹ mình để lại từ tay một luật sư trẻ tuổi.
Cao Mẫn rời khỏi Thượng Hải, đến một thành phố nghèo cách xa chốn cũ và quyết tâm làm lại từ đầu. Năm năm cật lực, cuối cùng cũng được công nhận trở thành một lương y chính trực.
Ngày rời đi, cô quyết định phó mặc tất cả, cố gắng lãng quên đi bóng hình người ấy. Cũng chẳng biết lúc này, anh đã hạnh phúc với gia đình mình chưa…
“Bác sĩ Cao, có ca bệnh mới khá phức tạp, phiền cô tới đó xem một chút, được không?”
“Ờ được, tôi sẽ qua đó ngay.”
…----------------…
Thượng Hải…
Ở một nơi nào đó, Cao Mẫn đã có cuộc sống mới thật ổn định và bình yên. Nhưng ở Thượng Hải, bắt đầu từ giây phút này, người đàn ông ấy mới chính thức lấy lại tự do.
Bước ra khỏi trại giam, Tề Hàn liền ngẩng mặt ngắm nhìn trời cao, khóe môi mỏng bạc tình khẽ tạo thành được công tuyệt mỹ, mừng vì cuối cùng ngày này cũng tới.
Tới đón anh hôm nay không phải người thân ruột thịt, mà là người anh em tốt trước nay chưa từng lộ diện, cũng chẳng ai biết, Tôn Gia Ngộ.
“Chúc mừng người anh em chính thức trở lại kiếp “Đại bàng” được tung bay tự do tự tại.”
“Đúng là Luật sư, nói chuyện lúc nào cũng dài dòng hơn người khác.” Tề Hàn cong môi cười trừ.
“Làm màu tí thôi. Đi, tôi đưa cậu đi tẩy trần cho sạch sẽ, thơm tho đã.” Tôn Gia Ngộ cười tươi, vỗ vai bạn mình xong cũng quay lưng định đi vào xe.
“Đưa tôi tới chỗ cô ấy trước đã.”
Nghe vậy, Tôn Gia Ngộ liền khựng người, quay lại nhìn người anh em của mình bằng nét mặt có chút khinh bỉ.
“Tự tin đi gặp người yêu cũ trông dáng vẻ râu ria lĩa chĩa thế à? Định hù chết người ta hay sao hửm?” Tôn Gia Ngộ khinh khỉnh hỏi.
Tề Hàn mặt lạnh như băng, không nói không rằng liền trực tiếp bỏ vào trong xe. Con người này, trước kia đã lạnh lùng, khó đoán rồi, giờ trải qua thêm một khóa huấn luyện trong tù, chắc chẳng ai còn dám tới gần anh ta quá ba bước.
Chán chả buồn nói, Tôn Gia Ngộ nhún vai bất lực một cái, rồi mới vào xe đảm nhận vị trí tài xế. Để tránh tình trạng “băng tan sinh ra rét giá”, trước khi khởi động xe, cậu đã cẩn thận đặt ra câu hỏi:
“Tóm lại bây giờ cậu muốn đi đâu? Muốn đi gặp cô ấy cũng được, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở rồi bảo sao bị nhiều người xung quanh kỳ thị vì cái dáng vẻ y hệt côn đồ này. Biết rằng Tề Hàn từng đường đường là một lão đại oai phong lẫm liệt, đẹp trai hút hồn, khí chất ngút ngàn, nhưng mà cậu vẫn nên nhìn nhận lại hiện thực một chút và học cách chấp nhận, nếu không…”
“Cứ làm theo ý cậu đi, rồi bớt lải nhải, bớt nhắc lại chuyện cũ dùm luôn. Ở trong đó, yên tĩnh quen rồi.”
Tề Hàn dứt khoát lên tiếng cắt đứt câu chuyện dài dòng không hồi kết của Tôn Gia Ngộ. Ngay sau đó, cậu ta mới gật gù đồng ý và mỉm cười hài lòng.
“Ngay từ đầu nói vậy, thì bổn thiếu gia đã đỡ phải hao hơi mỏi miệng rồi.”
“Chắc ông đây cạy miệng bắt cậu nói.” Anh đáp trả cực gắt.
Nhận định sau năm năm, cái miệng này đã hổn hơn miệng xưa.
“Không hơn thua với cậu. Trước mắt phải đi cắt tóc, gội đầu, cạo râu cho sạch sẽ, đẹp trai đã. Sau đó đi mua ít quần áo mới, rồi đi ăn tiệc tẩy trần. Ok không?”
Nói một hồi, vẫn là cái xe chưa chịu nổ máy, chỉ có cái miệng luyên thuyên không ngớt lời của Tôn Gia Ngộ hoạt động không ngừng nghỉ, khiến Tề Hàn bắt đầu cảm thấy thiếu kiên nhẫn.
Quay qua nhìn người anh em thân thiết, mà mặt anh không tí biểu cảm, chỉ hỏi đúng một câu:
“Còn yêu nghề không?”
“Gì? Tất nhiên là còn rồi.”
“Yêu nghề, thì ở gần tôi nên nói ít một chút.”
Bấy giờ, Tôn Gia Ngộ mới ngộ ra ẩn ý của người đàn ông, nên liền miễn cưỡng cười, rồi lập tức cho xe rời đi.
Tề Hàn đã mất quá nhiều thời gian để trả giá cho việc làm sai trái của mình trước đó. Hiện tại anh cần nhanh chóng làm lại từ đầu và quan trọng là gặp lại người con gái ấy.
Cao Mẫn, người thân duy nhất của anh lúc này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.