Tư thế ái muội, ánh mắt thâm tình, mọi cảm xúc đều đọng lại thành hai từ ham muốn. Tề Hàn muốn hôn Cao Mẫn, anh đã chủ động, nhưng đến giây phút quyết định lại bị cô bất ngờ tránh né.
“Tề Hàn, anh đừng như vậy được không?”
Cô rời khỏi cơ thể từng quen thuộc ấy, gương mặt đã không thể giấu đi biểu cảm khó xử cùng bối rối.
“Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ năm năm về trước. Tôi cũng quên hết mọi tội lỗi anh từng gây ra cho gia đình tôi rồi, hy vọng sau này mỗi người một cuộc sống, anh đừng đến làm phiền chút bình yên vừa có của tôi nữa.”
“Tôi không hại ba mẹ em, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em và càng không muốn kết thúc hay chấm dứt gì hết.” Tề Hàn đã trở nên nghiêm túc.
Sau đó, một khoảng lặng vô hình âm thầm trôi qua.
“Tôi không đùa đâu. Tề gia phá sản, ông nội và mẹ đều qua đời, ba bị lĩnh án tù chung thân vì nhiều tội danh khác nhau. Tôi chưa từng kết hôn với Ciin, cũng chưa bao giờ quên em. Tôi bây giờ chỉ còn có em thôi, nếu đến em cũng muốn xua đuổi, vứt bỏ tôi, thì đúng thật là chẳng còn gì nữa cả.” Tề Hàn cười khổ.
Anh như vậy, lại làm Cao Mẫn cảm thấy mủi lòng. Thật ra, nếu cô hoàn toàn tin tưởng chính anh là hung thủ sát hại ba mẹ, thì có lẽ ngày hôm đó cô đã thật sự nổ súng để trả thù. Dẫu biết ra tay với người mình yêu sẽ rất khó khăn và khổ sở, nhưng cô vẫn sẽ chọn như vậy. Bởi vì một khi đã giết chết anh, thì cô cũng sẽ tự kết liễu đời mình.
Nhưng bi kịch đó đã không xảy ra, vì trong lòng cô vẫn còn chút niềm tin ở nơi anh. Mười năm bên nhau, lẽ nào cô lại không hiểu rõ tính cách anh thế nào. Nói Tề Hàn là lão đại, chứ cô chưa từng thấy anh ức hiếp hay hãm hại ai.
Suy cho cùng, cũng vì mọi chuyện khi ấy ập đến quá bất ngờ, cô chỉ biết xuôi theo dòng nước và mặc cho số phận an bài. Cô cứ nghĩ, rời xa anh là mãi mãi không bao giờ gặp lại. Cứ nghĩ, anh và ai đó giờ đã ấm êm, hạnh phúc, chứ đâu nghĩ rằng còn có ngày tái ngộ cố nhân…
“Vậy năm năm qua anh sống thế nào?” Cao Mẫn khẽ hỏi.
“Dành cả thanh xuân để lao động công ích cho xã hội.” Anh đáp cùng nụ cười nửa thật nửa đùa.
“Thế dự định tương lai?”
“Cầu em bao nuôi.”
Người đàn ông rất tỉnh, cũng thay đổi sắc thái rất nhanh, chỉ có cô gái lại ngạc nhiên tới mức ngơ ngác tận mấy chục giây. Đời người lên voi xuống chó nhanh đến vậy sao? Lão đại mà cũng có lúc cầu được bao nuôi ư?
“Có gì để chứng minh những gì anh vừa nói là thật?” Cao Mẫn rất nghiêm túc, cũng xem trọng vấn đề hiện tại.
Dù gì thì Tề Hàn cũng nuôi cô mười năm, giờ anh sa cơ lỡ vận lẽ nào cô ngoảnh mặt làm ngơ. Thà là trước kia anh đối với cô tệ một chút, thì giờ bỏ mặc cũng được. Còn đằng này, mười năm cô là công chúa, giờ gặp lại ân nhân liền xem như không quen biết, thế có khác gì kẻ vong ân phụ nghĩa.
Còn nếu nói đến ân oán hận thù, đó cũng tại cô không sinh nổi oán giận với người ta, thì đành chịu.
“Em lên mạng tìm lại vụ án triệt phá đường dây buôn lậu cách đây năm năm rồi sẽ rõ. Còn giờ, tôi phải vào phòng, tắm rửa cho mát mẻ đã. Em coi lát nữa xem xong, thì ra ngoài mua cho tôi ít quần áo mới với một số đồ dùng cá nhân cần thiết.”
Nói xong, người đàn ông liền đứng dậy, ung dung đi tìm căn phòng ngủ duy nhất trong căn hộ nhỏ nhắn này. Đến khi Cao Mẫn kịp phản ứng, thì bóng dáng kia đã khuất sau cánh cửa.
“Ơ, tôi đã nói sẽ cho anh ở lại đây đâu? Tề Hàn, đó là phòng ngủ của tôi mà…”
Nói gì nói, người đã đi thì mãi không quay đầu. Cao Mẫn vừa bất lực vừa bối rối, nhưng không biết phải làm sao mới đúng.
Cô nhớ tới những gì anh vừa nói, nên đã lấy điện thoại ra để lên mạng tìm kiếm tin tức cũ cách đây năm năm. Đúng thật là khoảng thời gian khủng hoảng đó, cô chẳng có thời gian để quan tâm tới điều gì khác ngoài bản thân, nên có thể không biết chuyện biến cố của nhà họ Tề. Nhưng giờ thì cô biết rồi, biết những gì người đàn ông ấy vừa nói đều là thật.
Trong một bài báo có viết, Tề Hưng đã cúi đầu thú nhận mọi tội lỗi, kể cả hành vi giết người và đổ tội lên đầu Tề Vực, kẻ đã từng bị xử án chung thân vì tội danh ám sát ba mẹ cô năm đó. Một đoạn khác lại nhắc tới Tề Hàn, chính anh đã đứng ra tố cáo tất thảy tội danh xấu xa, cùng việc làm phạm pháp của Tề Hưng và người làm chứng trong vụ án mưu sát Cao Tư Tồn và Phùng Tuyết, chính là Đào Cẩn. Vì cả hai cũng là người liên quan tới tổ chức buôn lậu, nên Tề Hàn bị kết án sáu năm tù, còn Đào Cẩn lĩnh án bảy năm.
Hóa ra Tề Hàn không nói dối. Thật không thể tưởng tượng nếu ngày hôm đó cô nổ súng với anh, thì chính cô đã giết chết một mạng người vô tội.
Tạ ơn trời vì cô đã không làm vậy, cũng tạ ơn trời đã cho mọi chuyện sáng tỏ. Nhưng nếu vậy, thì sắp tới cô phải đối mặt với anh như nào mới đúng?