Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 34: Không còn cảm giác




Có kẻ vì cản trở cô gái của mình nói chuyện với người đàn ông khác, mà không ngại vứt bỏ liêm sỉ, hô hoán bảo rằng không tìm được quần lót. Đến lúc cô hậm hực đi vào lại thấy anh ta vẫn đang đứng trước đống quần áo, trong khi túi đồ lót rõ ràng ở ngay trước mắt.
“Tề Hàn, mắt anh bị quáng gà hả? Quần lót ở ngay đây rồi còn gì.” Cao Mẫn vừa nói, vừa xông tới lôi hẳn cả chục quần nội y nam bày ra trước mắt anh ta.
“Ồ, nhiều loại nhỉ? Chính vì có quá nhiều nên tôi mới không biết nên chọn cái nào thì em mới thích ấy, hay em chọn đi rồi đưa tôi mặc.” Anh ta mặt dày, ung dung đưa ra lý luận với nét mặt hả hê hết sức.
Cao Mẫn thì vui rồi, vui tới mức nghiến răng nghiến lợi, mắt mở trừng trừng, nhưng vẫn cố tình làm theo lời anh ta vừa nói. Cô chọn bừa một cái màu đen nam tính, rồi đưa nó cho Tề Hàn.
“Cái này, lập tức mặc vào rồi khoác thêm quần áo chỉnh tề cho tôi.”
Nhận lấy quần lót, anh lại nhướng mày nhìn về số áo quần các loại trên giường, rồi nhàn nhã hỏi tiếp:
“Đồ ngủ thì sao? Em mua nhiều như vậy, thực tình mà nói tôi chẳng biết chọn cái nào mới đẹp.”
“Tề Hàn, anh ngứa đòn đúng không hả?” Cao Mẫn tức run người, giơ nắm đấm lên cảnh cáo.
Vậy mà người đàn ông lại ung dung cong môi mỉm cười một cách thích thú, nhìn cái điệu dáng khoanh tay trước ngực thôi cũng đủ khiến cô không vừa mắt rồi.
“Trước kia tôi cũng từng thường xuyên giúp em chọn quần áo mà, giờ tới lượt em giúp tôi, coi như có qua có lại cho toại lòng nhau.”
“Toại cái con khỉ.” Cô tức đỏ mặt.
Mắng thì mắng, chứ vẫn quay lại tóm ngay chiếc áo choàng ngủ màu đen rồi ném qua chỗ anh ta.
“Màu đen cho hợp với tâm hồn đen tối của anh.” Chu môi mắng xong, Cao Mẫn liền hậm hực bỏ ra ngoài.
Nhìn theo dáng vẻ giận dỗi đáng yêu của cô, Tề Hàn bất giác mỉm cười hạnh phúc. Cái cảm giác được chọc cô tức giận này, năm năm rồi không có. Giờ được trải nghiệm lại, anh vẫn thấy vui như ngày nào.
Thay quần áo xong, Tề Hàn liền ra ngoài tìm Cao Mẫn. Thấy cô một mặt hầm hầm ngồi trong phòng khách, anh liền mỉm cười, rồi tiến tới ngồi ngay bên cạnh.
“Sao không vào phòng tắm rửa để còn nghỉ ngơi?”
“Nhà có một phòng ngủ nên chỉ một người được dùng, anh tự chọn đi, làm sao coi được thì làm.” Cao Mẫn vẫn không vui, nói chuyện chứ toàn nhìn sang hướng khác.
“Sao cứ mặc định là chỉ một người được dùng? Chúng ta hoàn toàn có thể ngủ cùng nhau.” Tề Hàn trả lời tỉnh bơ.
Tỉnh tới mức khiến cô cảm thấy anh đang cố tình hiểu lầm mối quan hệ hiện tại của cả hai.
“Anh dựa vào đâu mà nói ra câu đó? Anh quên rằng chúng ta đã chia tay rồi hả? Hiện tại, tôi chỉ xem anh như một ân nhân để đền đáp công ơn ngày trước thôi, anh hiểu không?”
“Vậy em dựa vào điều gì mà cho rằng chúng ta đã chia tay? Tôi chưa từng nói chia tay, cũng chưa từng nghĩ sẽ ngừng việc yêu em. Hay em nghĩ hôm đó tôi đánh đổi để em rời đi, là muốn chấm dứt với em? Nếu vậy thì em hoàn toàn sai rồi.”
Đối qua đáp lại, bầu không khí lần nữa trở nên ngột ngạt. Cao Mẫn cũng bị những gì Tề Hàn vừa nói làm cho dao động, nhất thời chẳng biết nên mở miệng nói gì.
“Nhưng tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ trước đó. Hiện giờ, tôi chỉ xem anh như một người anh trai. Bởi vì với anh, dường như tôi không còn cảm giác.”
Sau khoảnh khắc lắng đọng, là những câu nói mang tính sát thương nặng nề dành cho người đàn ông. Nhưng anh chỉ thoáng qua một nụ cười nhạt, rồi nói:
“Hay tại cảm giác đó, em trao cho người khác rồi?”
Cao Mẫn im lặng, cô không trả lời vì thật tâm chẳng biết bản thân đang muốn gì và cần gì. Có lẽ cô cần có thời gian để bình tâm trở lại.
Cô chọn cách để lại cho anh nghi vấn đó và nhanh chóng trở về phòng ngủ. Lần nữa Tề Hàn nhìn theo bóng lưng ấy, nhưng bây giờ thứ xuất hiện trên môi là nụ cười chua xót tựa chút không cam tâm.
Không cam tâm cũng đúng thôi, vợ là anh nuôi từ bé. Chỉ vì chút biến cố nên phải xa cách mấy năm, giờ lại xuất hiện người thứ ba chen chân vào, khiến tình cảm trong cô bị lung lay thì sao anh nuốt trôi cơn giận.
Thế nhưng khi nghĩ tới việc tối nay phải nằm sofa vừa nhỏ vừa chật, Tề Hàn lại càng không cam tâm. Năm năm nằm trên chiếu manh trải sàn đã đủ khổ tấm lưng rồi, nay được trở về nhà êm mái ấm thì nhất định phải nằm nệm và đắp chăn bông.
Nghĩ là làm, anh lập tức sải bước tiến về phía phòng ngủ, hào hứng vặn tay nắm, nào ngờ cánh cửa đã bị người bên trong khóa trái. Năm lần bảy lượt vặn, lắc các kiểu vẫn không hề hấn, người đàn ông bắt đầu cảm thấy mất hy vọng.
“Mẫn Mẫn! Ngoài này lạnh như vậy, em nhẫn tâm bỏ tôi ngủ ở đây thật sao?”
“Mẫn Mẫn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.