Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 37: Đỉnh điểm của thất vọng




Người chờ đợi, kẻ vui vẻ tung tăng bên ngoài.
Cao Mẫn đã thật sự đi xem phim cùng Tăng Vĩ Quyền và bỏ lỡ dòng tin nhắn của Tề Hàn, mãi tới khi cô kiểm tra lại điện thoại, thì đã gần mười giờ tối.
“Mẫn Mẫn! Anh cảm thấy người tối qua dường như không phải họ hàng của em đúng không? Thái độ của anh ta như đang ghen, thậm chí cố tình không cho anh đến gần em. Có phải, đó cũng là một trong số người đang theo đuổi em?”
Tăng Vĩ Quyền đang lái xe, anh đã đặt ra rất nhiều câu hỏi thể hiện những thắc mắc của mình, nhưng lúc này Cao Mẫn đang chìm trong dòng tin nhắn từ người lạ gửi đến vào trưa nay. Cô thật sự bỏ lỡ nó, thậm chí lãng quên mất có người vẫn đang chờ đợi ở nhà.
Trước đây Tề Hàn chưa từng để cô phải đợi, nhưng Cao Mẫn thì khác rồi, cô vô tư tới mức xem anh như chẳng tồn tại. Đó là vì cô quen với việc anh sẽ luôn ở bên cạnh, luôn thỏa hiệp vô điều kiện với cô sao?
“Mẫn Mẫn! Có nghe anh nói gì không, sao em không trả lời?”
Thấy cô cứ trầm ngâm im lặng, Tăng Vĩ Quyền lại thúc giục. Bấy giờ, cô mới giật mình định thần trở lại và khẽ giọng trả lời:
“Anh ấy không phải họ hàng, mà là người đã nuôi em mười năm, cho em cuộc sống như một nàng công chúa. Giữa em và anh ấy cũng từng yêu nhau…”
Bầu không khí dần lắng đọng khi Cao Mẫn quyết định nói rõ ràng mọi chuyện. Thật ra cô cũng đâu muốn che giấu, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp để nói.
“Vậy bây giờ thì sao?”
Giây phút tự hỏi lòng lại đến, Cao Mẫn suy tư thật lâu, mới nói:
“Em cũng không rõ cảm xúc hiện tại là thế nào, nhưng nếu bắt đầu với người khác, điều đó không thể.”
Một câu trả lời mang theo hai ngụ ý, Tăng Vĩ Quyền đương nhiên thấu hiểu, nhưng vẫn cố ôm lấy hy vọng.
“Nếu đã hết tình cảm, thì nên đối mặt với nhau để nói rõ lòng mình, đừng lãng phí thời gian vì những chuyện không đáng. Biết đâu sau khi kết thúc, họ sẽ tìm được người khác tốt hơn.”
Cao Mẫn lại tiếp tục im lặng thật lâu, cùng lúc đó cô đã nghĩ rất nhiều về người đàn ông ấy, cả những kỷ niệm hai người từng có với nhau cũng ùa về trong tâm trí. Bấy giờ, cô mới thấy nhớ anh…
“Anh nói đúng. Đời người rất ngắn, ta nên trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp còn đang có, biết đâu mai sau chẳng còn cơ hội, biết đâu vụt mất rồi lại nuối tiếc cả đời. Anh lái xe nhanh hơn một chút nha, anh ấy đang chờ em ở nhà.”
Vậy là Cao Mẫn đã hiểu rõ lòng mình, Tăng Vĩ Quyền cũng thấu được tâm tư cô gái đang hướng về ai. Anh thoáng chút thất vọng, nhưng vẫn im lặng, chí ít như vậy sẽ khiến cô không phải khó xử.
Tình yêu mà, vốn dĩ đâu thể cưỡng cầu.
Đến chung cư, Cao Mẫn rất vội vã đi nhanh về nhà. Tới khi trở về đến tổ ấm thân yêu lại chẳng còn nhìn thấy người đàn ông ấy đâu nữa. Lúc đó, cô thấy lòng mình tràn đầy hụt hẫng, cảm xúc càng mãnh liệt hơn khi chân bước vào gian bếp và nhìn thấy một bàn đầy ắp những món ăn cô thích nhất.
Món cá hấp Hồng Kông được tách xương sạch sẽ, món sườn chua ngọt, món canh cải thịt bằm tỉ mỉ, mì tàu xào gà rút xương sốt Teriyaki, có hoa hồng, có rượu vang lẫn nến, chẳng biết người đàn ông ấy đã mất hết bao lâu để chuẩn bị tươm tất những thứ này, mà giờ đồ ăn đều đã nguội lạnh.
“Tề Hàn! Em tệ quá…” Cao Mẫn tự thấy hổ thẹn.
Cô giương mắt khắp nơi để tìm bóng dáng người ấy, nhưng có lẽ anh đã rời đi. Cô gọi điện, đầu dây bên kia cũng chẳng ai nghe máy, cô chợt cảm thấy trống rỗng tới mức hai mắt rưng rưng, cổ họng nghẹn ngào khó tả.
Anh đến rồi đi nhanh như cơn gió, vậy giờ cô biết tìm anh ở đâu?
King coong…
Khi bóng dáng nhỏ nhắn đang chìm vào ưu sầu, thì chuông cửa chợt vang lên. Vội lau nước mắt, chấn chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, sau đó Cao Mẫn mới tiến ra mở cửa.
“Em dâu, tôi mang người về trả cho cô đây.”
Cao Mẫn ngỡ ngàng khi nhìn thấy vị luật sư mình từng gặp một lần, Tôn Gia Ngộ đang khó khăn dìu dắt Tề Hàn.
“Luật sư Tôn, anh ấy bị sao vậy?”
“Chán đời nên tự chuốc say bản thân. Uống cũng ít lắm, trong vòng nữa tiếng uống hết hai chai rượu mạnh thôi à.” Tôn Gia Ngộ bất mãn ra mặt.
Tuy say, nhưng Tề Hàn vẫn nghe thấy, vẫn biết rõ bản thân đang ở đâu và người trước mặt là ai. Anh nhanh chóng đẩy người anh em của mình tránh sang một bên, rồi loạng choạng đứng nhìn cô gái, sau đó cười nhẹ một cái.
Cứ tưởng anh sẽ nói gì đó với cô, nhưng không, anh lại quay qua nhìn Tôn Gia Ngộ với cặp mắt sắc bén.
“Ai bảo cậu đưa tôi về đây hả? Ai cho phép cậu gọi cô ấy là em dâu? Người ta bây giờ là người phụ nữ của kẻ khác rồi, sau này đừng ăn nói lung tung nữa ha. Đi thôi, về Thượng Hải.”
Nói xong, Tề Hàn liền khoác tay lên vai Tôn Gia Ngộ, rồi quay lưng định rời đi.
“Tề Hàn, anh muốn đi đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.