Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Phiên ngoại Đường Tam (hạ) by khanhdoan Võ lâm có ba thế lực lớn, Bạch Hồng sơn trang đứng đầu Bắc võ lâm, Vạn Kiếm sơn trang đứng đầu Nam võ lâm, còn Đường môn thì đứng đầu Thục trung. Bạch Hồng sơn trang muốn mở rộng phạm vi thế lực, vươn tay về
hướng Thục trung, chỉ có thể liên hôn cùng Đường môn bọn ta.
Cho nên Đào Yên muốn gả là Đường môn, không phải là ta.
Ta nói, ta không muốn cưới nàng.
Lý Oánh Ngọc nổi điên, chạy đến trước mặt ta chất vấn: “Ngươi là loại người gì mà sao có thể qua sông đoạn cầu vậy a! Không phải ngươi đã
đồng ý với ta là sẽ cưới Đào Yên hay sao?”
Ta buồn bực nói: “Ta hối hận, được chưa?!”
Lý Oánh Ngọc đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu trừng ta một cái,
ta nhịn không nổi, nói: “Đào Yên cũng đâu phải là không phải ta không
gả.”
“Đúng a.” Nàng cười khổ nói “Không gả được cho ngươi, nàng đòi gả cho ta … Ta sẽ bị Đào Thanh đánh chết …”
Ta nên sớm biết, nàng tuyệt đối không phải chỉ là một tiểu nha hoàn
sai vặt. Nếu chỉ một tên sai vặt của Bạch Hồng sơn trang đã có khinh
công cao cường như thế, cần gì phải liên hôn với Đường môn bọn ta.
“Chiến sự giữa Đường môn bọn ta và Lôi gia bảo chưa kết thúc, đợi chuyện này xong đã rồi tính sau.” Ta nói một câu cho có lệ.
Chỉ sợ là đến chết mới xong.
Lôi gia bảo lo lắng một khi Đường môn chính thức liên hôn cùng Bạch
Hồng sơn trang, bọn họ sẽ bị chèn ép một cách vô chừng mực. Vì thế bọn
họ trăm phương ngàn kế nghĩ cách phá hoại cuộc liên hôn này, nhưng không thể xuống tay từ Đào Yên, nếu không chỉ có thể dẫn đến cảnh Bạch Hồng
sơn trang và Đường môn cùng chung mối thù, nên bọn họ chỉ có thể xuống
tay từ bên bọn ta mà thôi.
Sau khi Tam thúc phản bội, thế lực của Đường môn lập tức bị suy yếu
đi rất nhiều, Lôi gia bảo mơ hồ đã lấn lướt cả Đường môn. Nếu chỉ dựa
vào thực lực để liên minh, Bạch Hồng sơn trang vị tất sẽ không lựa chọn
Lôi gia bảo.
Cả ngày Đại ca đều thở dài, hết đường xoay sở.
Lý Oánh Ngọc cũng suốt ngày quấn quít bên cạnh ta, tỉ mỉ kể ra những
ưu điểm của Đào Yên. Ta vừa xử lý công việc trong Đường môn vừa nghe
nàng dông dài, đột nhiên nàng trầm mặc lại, nửa buổi sau lại nói: “Thân
nhân a, thật lòng mà nói, chỉ một người đã đủ rồi. Đường môn các ngươi
dây mơ rễ má quá nhiều, ta thấy chỉ có Đại ca ngươi đối xử tốt với ngươi thôi.”
Ta tạm ngừng công việc trên tay lại, tìm không được lời để cãi với
nàng. Nàng nói không sai, trải qua biến cố lần này, ta đã thấy rõ, ngoại trừ đại ca, không có một người thân thiết đối với ta. Đại ca thường
nói, cây to đón gió, nhân tài thường khiến người ta đố kị, ta ngày
thường lại có chút cao ngạo, đắc tội không ít người, bọn họ tất nhiên có thể giẫm đạp lại ta bất cứ lúc nào. Ta nghĩ, mình làm người quả thật là quá thất bại, trên đời này cũng không phải chỉ có một mình ta.
Lý Oánh Ngọc mặc một bộ y phục của hạ nhân sai vặt tản bộ dạo mát
khắp nơi trong Đường môn, có người báo cáo với ta, ta phất tay bảo cứ
tùy nàng. Trên đời này còn có chỗ nào có thể làm khó được nàng? Nghĩ mà
bật cười.
Lôi gia bảo không ngừng phái người gây rối tập kích, từ trên xuống
dưới Đường môn đều đề cao cảnh giác. Chỉ có mỗi một mình Lý Oánh Ngọc là thoải mái nhàn nhã, đến phòng bếp thuận tay nhón một vài món điểm tâm,
ra vào thư phòng của ta tự nhiên như ra vào thư phòng nhà mình, đem bảy
tám món bánh ngọt bày ra trên thư án của ta, nói: “Ngươi ăn không, hương vị cũng không tệ đâu, ôi!” Sau đó tay trái một miếng, tay phải một
miếng, uống sạch cả một bình trà to rồi nấc cục, nửa nằm nửa ngồi trên
ghế, vểnh đùi xỉa răng tiếp tục kể lể với ta Đào Yên tốt chỗ nào, đẹp
chỗ nào…
Nói một hồi rồi ngủ.
Ta giương mắt nhìn lại, thấy nàng nằm trên ghế dựa, vài sợi tóc rũ
xuống trên gò má, hơi thở nhẹ nhàng phất qua lay động. Lúc nàng nằm
nghiêng ngủ, miệng hơi hơi mở ra, khóe miệng chảy nước miếng trơn ướt,
nàng lại chẹp chẹp vài cái.
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ ấm áp hơn bình thường, thấy nàng say ngủ,
không biết vì sao, tâm tình buồn bực của ta lại đột nhiên bình tĩnh lại, trái tim trở nên mềm mại đi.
Ma xui quỷ khiến tìm một tấm thảm đến đắp cho nàng, nàng bắt lấy tay
ta, cọ cọ, giống y hệt một con mèo con, nũng nịu gọi: “Sư phó…” Tim ta
bỗng dưng lỡ một nhịp đập, sau đó trong lòng chua loét.
Không đúng, không đúng! Chua cái gì! Lửa giận dâng lên, ta hừ một
tiếng hất tay nàng đi, nàng khẽ giật mình, mơ mơ màng màng tỉnh lại,
nhìn hai bên một lát, thấy không có chuyện gì xảy ra, lại xoay mình ngủ
tiếp.
Ta tự nhủ, thôi thì cưới Đào Yên cho xong, ta cũng đã gặp qua nàng
ấy, quả thật là một nữ tử đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, tuy hơi
có chút đanh đá, nhưng vẫn rất đáng yêu.
Thế nhưng lúc đại ca hỏi ta, không hiểu vì sao ta lại vẫn lắc lắc đầu.
Cuộc quyết đấu cuối cùng với Lôi gia bảo xảy ra vào một đêm giông tố, khắp núi đồi vang dậy tiếng ầm ầm như sấm sét, Hỏa Long trận của Lôi
gia bảo nhuộm đỏ rực cả một bầu trời mây đen dày đặc, một trường quyết
đấu này, hai bên tử thương vô số.
Trong lúc tổng tấn công vào Lôi gia bảo, ta rơi vào Cửu Lôi trận, lại một lần nữa bị trọng thương, lần này không có Lý Oánh Ngọc bên cạnh.
Nhưng ta lại rõ ràng nghe được thanh âm của nàng, nổi trận lôi đình, lạnh tận xương cốt.
“Họ Lôi kia, nếu Đường Tư thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ giết cả nhà
Lôi gia bảo ngươi, gà chó cũng không tha, đào mộ tổ tiên nhà ngươi lên
nghiền xương cốt thành tro bụi!”
Lúc đó, ta bật cười.
Nàng xông vào trong trận, nhắm vào mặt ta vả một cái bốp, ta bị đánh
đến choáng váng, cả giận nói: “Nữ nhân xấu xa, ngươi làm cái quái gì
thế!”
Nàng mím môi lại quẳng ta lên lưng – nữ nhân này sức lực thật không
nhỏ, nàng cõng ta trèo đèo lội suối chạy trong giông tố. Máu me trên
thân ta chảy hết xuống thân nàng, bị nước mưa tưới xuống, biến thành màu hồng nhạt.
Nàng vừa đi vừa chửi mắng trách móc: “Ngươi có đầu óc hay không,
ngươi là heo hả, biết rõ đối phương thiết lập cạm bẫy mà ngươi còn nhảy
vào, ngươi cho rằng ngươi là ta hả, Cửu Lôi trận này trừ ta ra sẽ không
ai có thể sống mà đi ra a!”
Nàng nhỏ bé gầy teo, lại có thể cõng ta chạy hơn mười dặm, còn có thể không thở dốc mà mắng ta liên tục, ta nghĩ vì nàng quan tâm ta nên
không so đo với nàng. Nhưng sau khi nàng mắng ta mười bảy lần “heo”, hai mươi bốn lần “đần độn”, ba mươi sáu lần “ngu ngốc”, cho dù công phu
hàm dưỡng của ta có tốt cỡ nào cũng nhịn không nổi!
“Lý Oánh Ngọc, ngươi ngậm miệng lại cho ta!”
“Ngậm miệng cái gì? Ngươi nói ngươi có nên bị mắng hay không! Nếu
không vì ngươi, hiện giờ ta đang nằm trong chăn êm nệm ấm, cần gì phải
chạy như điên ngoài mưa như thế này?”
“Ai cần ngươi tới cứu ta!”
“Nếu ngươi chết đi thì ta biết làm thế nào!” Nàng hầu như lập tức
rống lại, trong lòng ta run lên, lại nghe nàng nói tiếp: “Nếu ngươi
chết, Đào Yên nhất định đòi gả cho ta, nữ nhân điên đó nói được làm
được, Đào Thanh nhất định sẽ truy sát ta đến tận thiên sơn vạn thủy! Hứ, ai mà thèm, trong lòng ta chỉ có một mình sư phó thôi!”
Ta giận đến bật cười, vừa cười, một bụm máu lập tức phun lên gáy
nàng, nàng hét lên một tiếng, run giọng nói: “Ngươi không chết thật
chứ…”
Ta nhắm mắt lại, không trả lời.
Ta thật không hiểu nổi nàng, nàng là loại người gì chứ, từ đâu đến
đây, muốn đi về đâu, nàng chỉ là một người qua đường mơ mơ hồ hồ, không
muốn lưu lại gì cả, cũng không muốn mang theo gì cả.
Ta khổ sở để làm gì?
Thương thế của ta rất nặng, điều dưỡng hơn nửa tháng mới có thể xuống giường. Ta nói rõ cùng đại ca, ta tuyệt đối sẽ không cưới Đào Yên.
Lý Oánh Ngọc nhướng mày hỏi: “Ngươi rốt cuộc là cự nự ầm ĩ vì cái gì
vậy a…” Lại run lên một chút, nói: “Không phải vì ta cứu ngươi một mạng… ngươi muốn lấy thân báo đáp chứ?”
Tim ta đập nhanh hơn một nhịp, giả cười nói: “Nếu ta nói phải thì sao?”
Nàng giật mình bảo: “Ngươi đừng đùa.”
Ta thở dài, nói: “Thật ra, trong Cửu Lôi trận, ta bị thương ở chỗ đó… không thể giao hợp.”
Điệu bộ nàng như bị sét đánh, môi run lên nói: “Thật, thật sao?”
Trong lòng ta khoái trá, sắc mặt ảm đạm nói: “Thật …”
Cả đời ta, lần đầu tiên làm ra loại sự tình này…
Lý Oánh Ngọc vẫn không dám tin, nhưng lúc đó ta quả thật bị thương
nơi bắp đùi, nếu chỉ xích lên trên một chút thôi…cũng khó nói chắc. Nàng đến trước giường, đôi mắt không chớp nhìn ta. Ta giương mắt nhìn thẳng
vào mắt nàng: “Chẳng lẽ ngươi muốn kiểm tra?”
Sau một hồi lâu, nàng thở dài, nhìn ta đầy cảm thông, nói: “Ngươi
cũng đừng quá thất vọng, không có phía trước, ngươi còn có phía sau để
hưởng thụ cuộc sống, ta biết một người đoạn tụ tên là Mặc Duy…”
Ta trực tiếp giơ Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra, mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi cút đi cho ta!”
Nàng hét lên một tiếng bỏ chạy.
Ta chậm rãi đặt Bạo Vũ Lê Hoa Châm xuống, trong lòng nổi lên chút cay đắng. Rất muốn bắt nàng đến để hỏi, phải chăng trong lòng nàng có ta,
dù chỉ một chút thôi. Đường Tư, ngươi cần gì phải miễn cưỡng như thế…
Lý Oánh Ngọc ý xấu không ngớt, không biết từ đâu vơ vét một đống lớn
Xuân cung họa đồ, các loại đồ chơi chốn phòng the đến, nói với ta: “Thực tập nhiều một chút, biết đâu vẫn còn xài được.”
Ta quay đầu tìm Bạo Vũ Lê Hoa Châm…
Có một ngày, Lý Oánh Ngọc mặt mày đầy lo lắng chạy tới nói với ta:
“Ta không muốn châm ngòi ly gián, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi
biết, Đào Yên sắp cùng ca ca ngươi …”
Ta hơi kinh ngạc một chút, nhưng lập tức thở nhẹ một hơi, ra vẻ uất
ức nói: “Vậy sao?” Sau đó ta “giãy dụa” bò lên từ trên giường, lảo đảo
đi ra cửa, nàng vội vàng đỡ ta, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta đến ”chúc phúc” cho bọn họ…” Ta nhấn giọng.
Nàng lại khuyên ta, nói: “Thôi đi, tuy đại ca ngươi làm vậy là không
có hậu, nhưng nếu ngươi đã không thể mang lại hạnh phúc cho Đào Yên thì
đừng ngăn cản nàng ấy theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình…”
Khóe miệng ta giật giật, có cảm giác nghẹn nói không nên lời.
Sau đó nàng đỡ ta đến hậu hoa viên sưởi nắng, ta cố ý dồn hết trọng
lượng lên vai nàng, dù sao sức lực nàng cũng mạnh, nàng giương mắt nhìn
ta, điệu bộ như muốn nói lại thôi.
Hậu hoa viên chỉ có hai người bọn ta, một người ra vẻ uất ức, một
người uất ức thật, ta thở dài tựa vào vai nàng, thân hình nàng cứng lại
một chút, nhưng cũng không đẩy ta ra, khẽ hắng giọng rồi lại bắt đầu
khuyên bảo ta, từ chuyện “hồi phục” nói đến hy vọng, từ hy vọng nói đến ý nghĩa cuộc sống… Nói mãi đến mức ta nhịn không được, mất bình tĩnh,
xoay người đè nàng dưới thân, thừa dịp nàng không đề phòng chế trụ tay
chân nàng.
Nàng khẽ giật mình, hỏi: “Làm gì?”
Ta cắn răng nói: “Hồi phục!” Sau đó hôn từ gương mặt nàng đến khóe môi, gặm chiếc cổ thon dài của nàng, kéo mở vạt áo nàng.
Nơi này sẽ không có ai đến.
Nàng đờ người ra nửa buổi mới bắt đầu giãy dụa, vết thương trên ngực bị chạm tới, ta rên lên một tiếng, nàng cứng mình lại.
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: “Vì sao lại cứu ta?”
Nàng nói: “Đào Yên bảo…”
Ta cười lạnh: “Đào Yên bảo cứu ta thì nàng đi cứu, bảo giết ta, chẳng lẽ nàng cũng đi giết sao?”
Nàng phản bác nói: “Ta và ngươi không oán không cừu, tại sao phải giết ngươi.”
Ta cười nói: “Nàng và ta không thân cũng chẳng quen, tại sao lại cứu ta?”
Nàng nghẹn lời, tạm thời không biết nói sao.
Ta lại nói: “Lý Oánh Ngọc, trong lòng nàng, thật không có một chỗ nào cho ta hay sao?” Lòng bàn tay ta ấn trên ngực nàng, hai gò má nàng đột
nhiên đỏ lên như say rượu, mắng: “Hừ, ngươi có cần làm chuyện thô tục
như vậy rồi sau đó hỏi ta vấn đề thâm sâu như thế hay không!”
Đến lượt ta nghẹn không nói nên lời.
Nếu nói không ra, chi bằng trực tiếp làm, cách một lớp y phục dụi vào hạ thân của nàng, nàng a lên một tiếng, kinh hỉ nói: “Ngươi cứng!” Lập
tức nổi giận trừng ta: “Ngươi căn bản không có vấn đề gì!”
Ta đáp: “Có, nó chỉ phản ứng đối với nàng thôi.”
Nàng lại khẽ giật mình một lát, mù mờ ngỡ ngàng nhìn ta nửa buổi, rất hiếm khi thấy được bộ dạng ngây ngốc này của nàng, ta chỉ muốn ôm nàng, không bao giờ.. buông tay nữa.
Khi đó ta nghĩ, trong lòng nàng nhất định có ta, hoặc nhiều hoặc ít,
nhưng luôn luôn có, chi bằng cứ trực tiếp tóm lấy nàng,… nếu như không
có Kiều Vũ xuất hiện…
Đây cũng là lý do tại sao ta và Kiều Vũ vẫn không hợp nhau.
Hắn từ trên trời giáng xuống, thừa dịp ta chưa chuẩn bị cướp Lý Oánh
Ngọc đi, ta bất chấp tình trạng đang giả bị thương giao chiến kịch liệt
với hắn. Nhưng bởi vì hắn nắm Lý Oánh Ngọc trong tay, ta không thể dùng
Bạo Vũ Lê Hoa Châm hay bất kỳ ám khí gì đó linh tinh có phạm vi sát
thương quá lớn, cộng thêm vết thương trên người chưa khỏi hẳn, nhất thời rơi vào thế hạ phong, hắn chưởng một phát trên ngực ta, ta bắn một mũi
Mai hoa tiêu tẩm độc trên cánh tay hắn, chậm một bước liền bị hắn mang
Lý Oánh Ngọc đi.
Ta điều động tất cả người của Đường môn đi tìm nàng, nhưng vẫn không
có kết quả. Người của Bạch Hồng sơn trang cũng đi tìm nàng. Quả nhiên
nàng không phải là một người bình thường.
Ta bí mật bàn bạc cùng đại ca.
Mọi việc có lẽ đều là âm mưu của Bạch Hồng sơn trang.
Bọn họ muốn khống chế Thục trung, mục đích không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng thủ đoạn ra sao? Liên hôn cùng Đường môn thật có thể giúp bọn họ
đạt được mục đích sao? Một khi Lôi gia bảo bị hạ bệ, Đường môn có thể
nói là ngạo mạn độc chiếm Thục trung, ”cường long bất áp địa đầu xà” –
rồng mạnh đến đâu cũng không thể làm gì được con rắn trong hang ổ của
nó, Đường môn như thế, cơ bản là Bạch Hồng sơn trang không có cách gì
khống chế nổi. Cái gọi là liên hôn, căn bản chỉ là một sát chiêu dụ địch ra tay mà thôi – một hòn đá khuấy động nước trong hồ, bố cục ở Thục
trung bởi vì hòn đá này mà đảo loạn, tất cả dã tâm và dục vọng thừa cơ
gây sóng gió, kết quả là Đường môn và Lôi gia bảo lưỡng bại câu thương,
nguyên khí tổn hao, không còn sức lực để đối kháng cùng Bạch Hồng sơn
trang. Bạch Hồng sơn trang không đánh mà thắng, chỉ dùng một muội muội
đã có thể giành được ưu thế tuyệt đối ở Thục trung. Trong vòng mấy
tháng, thế lực của Bạch Hồng sơn trang đã sớm lặng lẽ bao vây lấy Đường
môn và Lôi gia bảo, lúc này, ngoại trừ liên hôn ra, bọn ta không còn lựa chọn nào khác. Không phải chỉ có bọn ta, mà còn có Lôi gia bảo, liên
hôn là cơ hội sống còn, Đường môn trăm năm không thể bị hủy trong tay
bọn ta được.
Đào Thanh a Đào Thanh… Quá lợi hại, quá thủ đoạn…
Ta cười khổ bất đắc dĩ, cuối cùng quyết định bỏ đi ngôi vị Môn chủ
Đường môn, để đại ca tiếp nhận. Đại ca không chịu, ta nói, ta không thể
cưới Đào Yên. Đào Yên thích đại ca, đây là tin vui duy nhất.
Một ngày nọ vào ba tháng sau, Lý Oánh Ngọc mà ta tìm đã lâu không
được trở về, chỉ là nàng vác thêm trên lưng một nam tử anh tuấn lạnh
lùng kiên nghị. Ta nhận ra người này, đó là nam tử đã cướp đi Lý Oánh
Ngọc từ trong tay ta.
Nàng muốn ta cứu hắn, ta giận mà cười. Nàng ấy thế mà rống ta vì hắn, ta chưa hề thấy nàng kinh hoàng thất sắc như thế bao giờ, nàng thật sự
sợ hắn chết đi…
Có chút chua xót trong lòng, ta cười lạnh, cuối cùng vẫn giải độc
giúp hắn. Ánh mắt nam nhân này nhìn Lý Oánh Ngọc ẩn giấu tình cảm sâu
nặng, lại rõ ràng chất chứa lưu luyến và nhớ nhung. Có lẽ bọn họ đã biết nhau từ lâu lắm rồi, còn ta mới là người dư thừa.
Nàng cẩn thận từng ly từng tí chăm sóc cho hắn, ta nhìn mà phiền
lòng, không nói thêm nửa lời, một mình lên Thục sơn, ngẩn ngơ đờ đẫn mất hai ngày. Ngày thứ ba nàng chạy đến tìm ta.
“À….ừm….đa tạ ngươi đã cứu Kiều Vũ.” Nàng gãi gãi đầu nói.
Ta lạnh lùng liếc nàng một cái, trầm mặc không nói gì. Có lúc thật muốn giết nàng, khỏi phải nhìn thấy mà phiền muộn đau lòng.
“Còn nữa, chuyện lần trước…” Nàng nói, có chút ấp a ấp úng, ta biết ý nàng nói chuyện ở hậu hoa viên, ánh mắt nàng đảo qua hạ thân của ta,
trên mặt ửng đỏ, nói: “Ta, ta sẽ xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra,
ngươi không cần để ý.”
Khóe miệng ta giật giật, nói: “Nàng muốn nói gì, ta không nhớ.”
Nàng khẽ giật mình một chút, nói: “Không nhớ cũng tốt.” Sau đó xoay
người bỏ đi, ta lập tức bắt lấy cổ tay nàng, lạnh giọng hỏi: “Nàng cứ
như vậy mà đi hay sao?”
Nàng quay đầu lại nhìn ta, kỳ quái nói: “Còn không thì sao?”
Lửa giận trong lòng ta phẫn nộ bốc lên, trực tiếp dùng Khổn Long
thằng trói nàng lại, cột thật chặt, cho dù nàng là Hải Đông thanh cũng
bay không nổi!
Ta vác nàng lên vai trở lại căn nhà gỗ nhỏ ném lên giường, đầu nàng
đụng vào góc giường, đau đến nước mắt nước mũi chảy ào ào “Đường Tư,
ngươi có bệnh a!”
Ta trực tiếp nhào lên. “Không phải nàng đã sớm biết rồi sao!”
Tay chân nàng bị dây thừng siết chặt, thân thể xoay tới xoay lui như
con rắn, ta không muốn xé nát y phục của nàng, vì thế chỉ cởi bỏ vạt áo
trước, tuột quần đến mắt cá chân.
Nàng tựa như con tôm luộc, thế mà còn có thể giãy dụa ở trên giường, chửi ầm lên: “Đường Tư, ngươi đây là cưỡng gian a!”
Ta nói: “Rất nhanh sẽ biến thành thông gian thôi!”
Nàng giãy một cái, nửa người trên chồm lên, cắn một phát trên vai ta. Ta cực hận nàng, tại ngực nàng lấy răng đền răng.
Nàng ô lên một tiếng, bật thốt. “Đường Tư, sao ngươi không đi chết đi a…”
Ta vân vê thân thể của nàng, nói: “Lý Oánh Ngọc, lương tâm nàng bị
chó ăn rồi sao? Ta đối với nàng ra sao, một chút cảm giác nàng cũng
không có?”
Nàng nức nở nói: “Lương tâm của ta bị ngươi ăn, lương tâm của ngươi quá nhiều, thả cho ta một con đường sống đi…”
Ta cởi bỏ dây thừng trên chân nàng, tách hai chân của nàng ra “Hiện tại nàng dám chạy sao?”
Nàng mở to hai mắt nhìn ta, đột nhiên nửa cười nửa khóc. “Chuyện như vầy cũng không phải là ta chưa trải qua…”
Sau này ta mới biết, nàng cũng đã từng bị Đào Thanh bức mà trần
truồng chạy khắp núi rừng. Ta hỏi nàng lúc đó tại sao lại không chạy?
Nàng nói có lẽ là vì chân mềm nhũn ra, cũng có lẽ là không muốn chạy.
Ta yêu chết nữ nhân này, không biết tại sao, chỉ muốn đem nàng nhào
nặn thu vào xương tủy, nghe nàng rầm rì lẩm bẩm mắng: “Đường Tư, nương
nó, ta thở không nổi a…”
Sau khi xong việc, nàng giơ lên hai vết đỏ hồng trên cổ tay lên án ta không dịu dàng. Ta hôn một cái nói: “Trở về ta sẽ bôi thuốc cho nàng,
nếu không ta để cho nàng trói lại.”
Lý Oánh Ngọc nhìn ta nửa buổi, vẻ mặt có chút quái dị. Rất lâu rất
lâu về sau, nàng nói: “Nam nhân các người thật là kỳ lạ, gặp yếu thì trở nên mạnh, gặp mạnh tự nhiên yếu đi, lúc trước ta còn nõn nà hồng hào
thuần khiết, các người từng người một không khác gì lưu manh, còn giờ
đảo ngược lại, ta biến thành lưu manh còn các người thì thuần khiết …”
Nhưng bọn ta nhất trí cho rằng, thuần khiết cái tính từ này, từ ngày
Lý Oánh Ngọc trong bụng mẹ sinh ra đã chưa từng có qua. Nàng chỉ là từ
lưu manh biến thành càng lưu manh hơn.
Cuối cùng y phục của Lý Oánh Ngọc cũng dơ hết, mặc y phục của ta,
thùng thình lỏng lẻo phấp phới như tiên, khiến người khác nhìn thấy là
chỉ muốn cởi hết ra, ta biết bên trong trắng mịn nõn nà ra sao.
Đi chưa xa đã thấy Kiều Vũ đang đứng đợi giữa đường, hiển nhiên, chuyện vừa rồi hắn đều biết rõ.
Hắn đứng lên, đến trước mặt Lý Oánh Ngọc nói: “Bọn họ phái ra không ít cao thủ giết ngươi, ta… Ta đến báo với ngươi một tiếng.”
Đôi môi Lý Oánh Ngọc bị ta cắn đến sưng đỏ, mở ra rồi khép lại, cuối cùng mới nói: “Ừ… Cám ơn ngươi…”
Ta có loại cảm giác vui sướng trong thắng lợi, nhưng niềm vui này kéo dài không được bao lâu.
Bởi vì tin tức của Kiều Vũ đến quá đúng lúc, hầu như ngay sau đó những người được gọi là cao thủ đều lên sân khấu.
Kết quả là ta và Kiều Vũ bị thương, Lý Oánh Ngọc rơi xuống vách núi…
Lúc cứu viện đuổi đến, Kiều Vũ ngồi trên đỉnh núi rất lâu, sau đó đứng dậy nói: “Ta đi tìm nàng.”
Hắn cũng như ta, tin rằng Lý Oánh Ngọc không chết.
Kẻ chuyên gây họa như nàng sao có thể dễ dàng chết được.
Nàng vênh váo hả hê tự xưng là Hải Đông thanh, loài chim vương giả
trên bầu trời phương Bắc, ỷ thế khinh công cao cường, những nơi nguy
hiểm trong thiên hạ này đều đã đi qua, vẻ dương dương tự đắc của nàng
khiến người khác hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Sao nàng có thể cứ như vậy mà chết đi.
Hai canh giờ trước, nàng còn thở gấp trong lòng ta, nói: “Đường Tư…
là chàng quấn lấy ta! Sau này chàng là người của ta! Nếu chàng dám lừa
dối ta, ta sẽ làm cho chàng bất lực, chỉ có thể ngồi nhìn!”
Ta cười cười có chút cay đắng.
Dù cho thiên sơn vạn thủy, ta nhất định sẽ tìm được nàng.