Ta là một người rất am hiểu cách trốn tránh vấn đề, nói một cách dễ
nghe là người am hiểu cách làm thế nào để bản thân mình được vui vẻ, làm thế nào để sống một cách hạnh phúc. Với ta mà nói, hai ngày trước đây,
quên đi Lưu Triệt, quên đi tất cả chuyện ở đế đô chính là hạnh phúc,
nhưng có lẽ khi Yến Ly bỏ đi đã làm thức tỉnh lại những ký ức mà ta chôn sâu tận đáy lòng, cân nhắc giữa hai bên, nhớ lại khoảng thời gian hạnh
phúc, đồng thời cũng nhớ lại những chuyện cũ không hề tốt đẹp chút nào.
Quan hệ giữa ta và A Triệt có chút phức tạp.
Phụ thân của hắn là đệ đệ của mẫu thân ta, phụ thân của ta là ca ca
của mẫu thân hắn, ta lớn hơn hắn một tuổi, nói đúng ra hắn phải kêu một
tiếng biểu tỷ, sau khi mẫu thân ta bị bệnh mà chết, phụ thân của hắn lên kế thừa ngôi vị hoàng đế. Cho ngươi một phút để hiểu rõ mối quan hệ
giữa hai người bọn ta, sau đó chúng ta tiếp tục nhớ lại những chuyện cũ
không mấy tốt đẹp.
Đột nhiên nhớ lại vị thần tiên sống đã từng chào mời ta quyển ”Như
Lai thần chưởng”, thật ra lời nói của lão cũng không hoàn toàn là giả,
ví dụ như lão đã nói ta có tướng vương giả. Nếu như năm xưa không có
người ở giữa gây khó dễ, dù ta không lên làm nữ hoàng Trần quốc thì cũng lên làm thái tử.
Mẫu thân ta là nữ hoàng đời thứ mười bảy của Trần quốc – Duyên Hi nữ
đế, năm mười ba tuổi người gặp được phụ thân của ta là Lý Lam, từ đó
trong mắt, trong lòng người không còn chỗ cho người khác. Mẫu thân nói
bởi vì gặp được phụ thân, cho dù người khác có tốt đến mấy đi nữa bà
cũng không quan tâm. Bà có thể tàn nhẫn thương tổn tất cả những người
luyến mộ bà chỉ để một người được hạnh phúc trọn vẹn – ta thật không
bằng bà … Bà là một người rất kiêu ngạo, quyết đoán, cương quyết, nỗ lực chống lại ý kiến đám đông muốn bài trừ quyết định lập phụ thân ta làm
phượng quân của bà, bởi vì ông chỉ là một vị nhạc công địa vị thấp hèn,
thậm chí hai mắt còn bị mù.
A Triệt nói yêu ta, cũng như phụ thân hắn yêu mẫu thân của ta, thật
ra vẫn có chút khác biệt. Hắn là biểu đệ của ta, còn Hoàng thúc thì lại
là tỷ đệ song sinh của mẫu thân ta, mặc dù dung mạo hai người bọn họ một chút cũng không giống nhau. Hoàng thúc giống mẫu thân bọn họ – thanh
tuấn nho nhã, Mẫu hậu giống phụ thân bọn họ – sát phạt quyết đoán. Nghe
nói, mặt mày ta cực giống mẫu thân ta, nhưng cũng mang máng kế thừa dung mạo nho nhã xinh đẹp của phụ thân. A Triệt và Hoàng thúc có đến sáu
phần giống nhau, đây cũng là nguyên nhân hắn không được sủng ái. Bởi vì
Hoàng thúc, trong mắt ông, trong lòng ông, chỉ chứa chấp người nào có
dung mạo giống mẫu thân ta mà thôi.
Ta nghĩ, Hoàng thúc rất đáng thương, ông yêu sâu đậm một người không
thể yêu, biết trước sẽ không được đáp lại, chỉ có thể tìm kiếm bóng dáng của bà khắp nơi. Thế cho nên cũng không có gì khó hiểu vì sao năm đó
khi ông nhìn thấy ta lần đầu tiên lại thất lễ như vậy, sau đó tìm mọi
cách chăm sóc ta, bởi vì trên đời này không còn ai giống mẫu thân như
ta, không chỉ là vì dung mạo, mà còn là vì huyết thống nữa.
Nhớ năm đó mười lăm tuổi, Hoàng thúc đến tuần tra Quốc Tử Giám, lần
đầu tiên ta diện thánh, ông rất là kinh hỉ dắt tay ta, hỏi ta rất nhiều
chuyện, còn ban thưởng cho ta thật nhiều trân bảo khiến ta giật nảy
mình. Sau đó ông năm lần bảy lượt triệu kiến ta, rốt cuộc dẫn tới sự chú ý của Hoàng hậu, hơn nữa lúc đó chắc là đầu óc Thái tử bị cửa kẹp,
không hiểu tại sao đùng đùng chạy vào trong cung nói với Hoàng thúc, hắn muốn lập ta làm Thái tử phi – ta thề ta chưa hề gợi ý bóng gió hay ám
hiệu riêng gì với hắn. Có lẽ Hoàng thúc cũng muốn triệu ta tiến cung,
không ngờ lại bị Thái tử giành trước, nếu như ông cũng mở miệng, sẽ bị
người ta nói là tranh đoạt nữ nhân với nhi tử, điều này khiến ông rất
tức giận, khiển trách Thái tử làm việc không đàng hoàng, phạt hắn đóng
cửa ở lại trong phủ không được ra ngoài ba tháng.
Lúc ta lén nghe được tin này, tuy rằng vẫn chưa biết thân thế của
mình, không biết Hoàng đế là thúc thúc ruột của mình, nhưng bất kể là
Hoàng đế hay là Thái tử, đều không phải là người ta nên trêu chọc tới,
hơn nữa lúc đó trong lòng ta chỉ có một mình sư phó. Suy đi nghĩ lại, ta quyết định tiên hạ thủ vi cường, cùng sư phó gạo thổi thành cơm, sau đó bỏ chạy như một làn khói …
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng a!
Cuộc đời này của ta thật là rêu rao quá đáng!
Người của Ám môn, một đám thì muốn bắt ta, một đám thì muốn giết ta,
từ tin tức do Kiều Vũ tiết lộ, Ám môn trực thuộc Hoàng gia Trần quốc,
cũng chính là ba người: Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử, muốn bắt ta là
Thái tử, muốn giết ta lại là Đế hậu.
Lúc đó, ta biết Hoàng hậu phái người giết ta, bởi vì ta chẳng những
“quyến rũ” trượng phu của bà, còn “quyến rũ” nhi tử của bà, náo loạn đến mức phụ tử trở mặt với nhau, địa vị của Thái tử vô cùng nguy ngập – tự
nhiên ở đâu lòi ra một kẻ gây tai họa! Sau khi đến đế đô nghe ngóng mới
biết sự tình không đơn giản như ta tưởng.
Nếu chỉ là vấn đề cá nhân của ta, sao có thể làm chấn động triều
cương, sư phó đường đường là Thừa tướng đương triều cũng bị giam lỏng
trong cung, ngay cả Thái tử cũng không được đi lại tùy ý.
Ban đêm ta lén vào phủ Mặc Duy mới biết hắn đúng là một cái bình đậy
kín mít – thì ra hắn đã sớm biết thân thế thật sự của ta từ trước, lại
nhịn đủ mười năm không hề mở miệng.
Vắt ngang cây quạt mạ vàng trước ngực, hắn cười ra vẻ phong lưu vô
cùng. “Ngươi cho rằng miếng ngọc bài mà nghĩa phụ ngươi để lại cho ngươi là cái thứ gì?”
Nghĩa phụ để lại cho ta một miếng ngọc bài, ông chỉ dặn là cho dù có
gian khổ cỡ nào cũng không được làm mất, sau này ta giao lại cho sư phó, không hề đụng đến nữa.
Mặc Duy nói: “Năm đó Duyên Hi nữ đế, cũng là mẫu thân ngươi, lúc điêu khắc ngọc tỷ, từ khối ngọc Hòa Thị Bích một tấc vuông chia ra làm hai
miếng lớn, nhỏ, tự tay khắc thành ngọc bài đem tặng cho Lam quân, hứa
hẹn cả đời như chim liền cánh, như cây liền cành. Ngọc bài này, chỉ cần
người nào đã từng gặp qua ngọc tỷ, hoặc người hiểu biết về ngọc liếc mắt một cái đã có thể nhận ra lai lịch liền. Trong thiên hạ này tuyệt không có miếng thứ hai.”
Thế là, đêm hôm đó, ta từ một hài tử hoang dã không cha không mẹ, đột nhiên được nói cho biết, nương ngươi là nữ hoàng, cha ngươi là phượng
quân, ngươi vốn là Hoàng đế, nhưng có người lén trộm ngươi đi, nương
ngươi tức giận mang bệnh mà chết, cha ngươi xuất gia, không lâu sau cũng qua đời, ngươi không chết từ sớm là vì người ta tính sai, hiện tại muốn đến bổ sung một đao …
Trầm mặc một lát sau, ta hỏi hắn: “Vậy người năm đó ôm ta đi là ai?”
“Là nghĩa phụ của ngươi.” Mặc Duy gõ gõ lên mặt bàn, nói “Nhưng người sai khiến là Hoàng hậu. Đây là sai lầm lớn nhất của Hoàng hậu, bà ta
không nên tìm một người đã từng chịu ân huệ của Lam quân, một người tốt
có lương tri…” Mặc Duy khẽ thở dài “Lúc ta nghe ngươi mô tả về nghĩa phụ của ngươi, trong lòng đã có nghi ngờ. Thời đại đó mặc dù ta không tận
mắt chứng kiến, nhưng cũng nghe qua không ít. Mười ba cận thân thị vệ
trong cung, được xưng là Ưng tổ, đều là cao thủ tôi luyện ra từ trong
sinh tử. Hoàng hậu hiện nay, tuy năm xưa chỉ là Vương phi, nhưng lại có
phụ thân là người quyền khuynh triều dã, ngầm liên hợp nhiều văn võ bá
quan, lúc Duyên Hi nữ đế mang thai chờ ngày sinh, bao vây tiêu diệt thế
lực của bà. Nếu năm đó Duyên Hi nữ đế không phải vì khó sanh mà cơ thể
suy nhược, lại vì đau khổ phẫn nộ khó thở hôn mê mà chết, cung biến cũng không thể không tránh khỏi. Cũng không thể trách nghĩa phụ của ngươi
được, lão không có sự lựa chọn nào khác, nếu như lão không ôm ngươi đi,
cũng sẽ có người khác làm như thế, mà người khác tất nhiên sẽ giết
ngươi, còn lão lại có thể bảo toàn sinh mạng cho ngươi. Nghĩa phụ ngươi
bị trọng thương là do sau này bị Ưng tổ vây đánh.”
Ta dựa vai vào vách tường, nghe hắn nói một hồi lâu, trong đầu dần
dần rõ ràng hơn, một vài hình ảnh thoáng qua, giống như tận mắt chứng
kiến cảnh tượng năm đó.
A… Nam nữ bình đẳng a, cho nên kẻ ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia phải phòng bị gấp đôi, vì địch nhân nhiều vô hạn. Mẫu thân… xưng hô này thật kỳ quái, không biết mẫu thân bà có từng nghĩ đến hay không, người ôm
ham muốn đối với quyền lực không phải là đệ đệ ruột của mình, mà là đệ
muội…
Hoàng thúc của ta và Hoàng hậu của ông, một người yêu mỹ nhân, một
người yêu giang sơn, đáng tiếc cả hai đều không phải là thứ bọn họ nên
yêu.
“Tình hình lúc này là, Đế hậu đã điều tra rõ thân thế của ngươi,
Hoàng đế muốn phế Thái tử, đem ngôi vị Hoàng đế trả lại cho ngươi. Đương nhiên là Hoàng hậu không chịu, bệ hạ chúng ta quá nặng tình, còn Hoàng
hậu thì lại như ngựa nhớ chuồng – không muốn rời quyền vị – thế là
phượng tù hoàng, bệ hạ hiện nay bệnh tình nguy kịch, đế đô này đang sinh biến.” Mặc Duy cảm khái muôn vàn.
“Vậy sư phó của ta tính làm sao?” Ta vội hỏi.
“Trong triều đã sớm hình thành Thanh đảng và Vương đảng. Thanh đảng
tự cho là thanh cao, có thể lợi dụng, còn Vương đảng chính là bè đảng
của Hoàng hậu, Đông Ly giao kết với cả hai đảng, vừa không mất tình cảm
với ai vừa có thể nắm bắt bí mật của cả hai bên, nhưng bây giờ thân thế
của ngươi bại lộ, Hoàng hậu tất nhiên xếp hắn vào ”Lý đảng” của ngươi.”
Mặc Duy lắc lắc đầu, thở dài “Cho nên ta không thích chính trị, động một tí là chia bè kết đảng, vua nào triều thần nấy. Hoàng hậu hiện giờ chưa dám động đến hắn, dù sao danh tiếng của hắn đã sớm chiếm được lòng dân ở đây, nhưng tuyệt đối sẽ không thả hắn. Tiểu Ngọc nhi, ta biết ngươi
không có lòng dòm ngó ngôi vị Hoàng đế, nhưng nếu có người muốn bắt
ngươi tế đàn, nói cho ta biết, ngươi phải làm gì?” Hắn dạt dào hứng thú
nhìn ta, như số đông quần chúng hưng phấn xem tuồng, không hề có một
chút đồng tình về nỗi bi phẫn trong lòng ta…
Cười lạnh một tiếng “Ta vô binh vô tốt, lẻ loi một mình, lấy cái gì
đấu với bà ta? Cùng lắm một mạng đổi một mạng, bảo bà ta buông tha cho
sư phó của ta!”
Mặc Duy không hài lòng. “Nha đầu ngốc a, ngươi không có binh tốt,
không biết tìm người giúp hay sao? Ngươi không mơ tưởng giang sơn này,
nhưng người mơ tưởng thì có cả đống.”
Ta nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi: “Ai?”
“Có một người, giấu tài rất lâu rồi…” Mặc Duy xếp quạt lại, nhẹ nhàng chống lên cằm, tinh quang trong mắt chợt lóe, tựa như vô cùng kỳ vọng
“Không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc!”
Ta cười nhạo nói: “Đã là giấu tài, sao có thể bị ngươi biết được? Đã
bị ngươi biết được, vậy kẻ giấu tài kia cũng chưa chắc cao siêu gì.”
“Nói vậy sai rồi.” Mặc Duy phản bác, dương dương tự đắc, nói “Trừ ta
ra, không còn người thứ hai nào có thể nhìn ra. Phải biết ta là Mặc Duy, hiểu rõ chuyện ba trăm năm về trước, đoán được chuyện ba trăm năm về
sau…” Ta chộp một cái bịt miệng hắn lại, không cho những lời ghê tởm của hắn thoát ra khỏi cổ họng.
“Nói cho ta biết, là ai.”
Hắn chớp chớp hàng mi, dời tay ta ra, đôi mắt dài nhỏ cong lên, cười tủm tỉm nói: “Lục hoàng tử Lưu Triệt.”
Lưu Triệt – cái tên này nghe quen quen, trong đầu hiện lên một khuôn
mặt mơ hồ trước kia, nhớ mang máng là một thiếu niên rất thân với ta,
dung mạo hắn giống hệt vị Hoàng đế phụ thân của hắn, tuấn tú vô song,
lúc còn nhỏ thích ở bên cạnh ta, vào những lúc ta không để ý thì lén
nhìn ta. Là một vị hoàng tử không được sủng ái, địa vị của hắn ở Quốc Tử Giám rất thấp, điển hình là nơi để trút giận, thành tích cũng bình
thường, không bị xếp hạng bét, cũng không bị điểm danh phê bình, nhưng
cũng không phải là đối tượng được khen ngợi, phu tử nói về Lưu Triệt,
chỉ tóm gọn tám chữ “Trung quy trung củ, mã mã hổ hổ”. (Tạm dịch: Trung quy trung củ, mã mã hổ hổ = biết nghe lời, đứng hạng giữa, tàm tạm, tầm thường)
Thật khó tưởng tượng, hắn chính là kẻ giấu tài năm sáu năm nay trong
miệng Mặc Duy, là vị hoàng tử duy nhất có thể phá vỡ thế lực của Hoàng
hậu.
Càng không ngờ đến là, hắn ngoại trừ là biểu đệ của ta, lại còn là
đường đệ của ta… Mặc Duy nói quan hệ hôn nhân hoàng gia hết sức phức
tạp, quả nhiên không có gạt ta.
Bệnh tình Hoàng đế nguy kịch, chư vị hoàng tử rục rịch ngóc đầu dậy,
Lục hoàng tử Lưu Triệt không được ai coi trọng, dưới bầu trời u ám tại
đế đô khó mà được an bình.
Trước khi đi, ta hỏi Mặc Duy – ngươi có chắc là hắn sẽ chịu giúp ta hay không?
Mặc Duy cười nói rằng: “Ta không biết hắn có chịu giúp ngươi hay
không, nhưng hắn sẽ giúp Đông Ly, chỉ cần Đông Ly nguyện ý phò trợ hắn.
Một khi hắn lên ngôi Hoàng đế, ngươi cũng sẽ không sao – hắn hiểu rất
rõ, bằng sức lực của một mình ngươi, chỉ một danh hiệu, căn bản không
thể tranh đoạt đế vị với hắn.”
Thế là, đêm hôm đó ta đi gặp Lưu Triệt, ta cũng không phải vì bản thân mình, mà là lên tiếng vì sư phó.
Dưới ánh trăng sáng ngời, một thiếu niên tuổi chừng đôi mươi vô cùng
xinh đẹp lại nho nhã xuất trần thắp hương gảy cầm, một khúc ”Xuân giang
hoa nguyệt dạ tường hòa” nghe không ra một tia sát khí nào, ta còn tưởng rằng hắn sẽ đàn khúc ”Thập diện mai phục” gì đó …
Nốt nhạc cuối run rẩy ngừng lại trên đầu ngón tay, hắn ngửa đầu nhìn
về phía ta đang ẩn thân, mỉm cười nói: “Ngươi ra đây đi.” rồi cúi đầu
thở dài “Người ta thường nói, tri âm đến thì dây đàn sẽ đứt, vì sao dây
đàn của ta lại không hề hấn gì?”
Ta nghẹn họng một hồi, từ trong bóng tối đi ra “Chắc là vì ta không thông hiểu âm luật.”
Con người ta không thông âm luật, lạc điệu sai nhịp, ba hồi không theo phổ nhạc, bốn hồi không theo nhịp điệu.
Đôi mắt của vị thiếu niên này thật ngọt ngào, đồng tử dài mà nhỏ biểu lộ tâm cơ thâm trầm, đồng tử tròn mà ướt át biểu lộ thiên chân vô tà,
cặp mắt của hắn khiến người xem cảm thấy mềm lòng, bộ trường sam màu
nguyệt bạch trên người hắn càng tôn lên dung mạo của hắn, có ai dám tin
trong tay hắn đang dưỡng ba ngàn tử sĩ – quả nhiên nhìn người không thể
nhìn vẻ bề ngoài được.
Ta ngồi xếp bằng đối diện với hắn, hắn rót cho ta một chén trà nhỏ,
ta tiếp lấy đặt qua một bên, nghe hắn dịu dàng ấm áp gọi ta một tiếng:
“A tỷ…”
Xem kiểu của hắn chắc là đã biết rõ cả rồi.