Rời khỏi quân trướng, ta về lều của mình, lúc này ”cuộc trò chuyện
của nam nhân” giữa Đào Thanh và sư phó dường như sắp kết thúc, ta chỉ
nghe được một câu cuối của Đào Thanh “… Vẫn tưởng ngươi là người thông
minh, nhưng một người thông minh thật sự sao lại tự ép mình rơi vào
đường cùng. Ta nói đến đây thôi, cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.” Hắn
giương mắt nhìn về phía ta, khóe môi hơi giương lên, chắc sư phó cũng
phát hiện ánh mắt hắn thay đổi nên xoay đầu lại, vẻ mặt thản nhiên hờ
hững, nhìn không ra là vui hay là giận, hàng mi rũ xuống, ánh mắt lóe
lên một chút, đáp lại Đào Thanh một câu: ”Dù sao đi chăng nữa, nhờ ngươi vậy.”
Nhờ?
Ta khẽ giật mình: hắn nhờ Đào Thanh chuyện gì?
Sư phó vội vã bỏ đi, ta trở lại bên cạnh Đào Thanh, túm hắn vào lều, lập tức gặng hỏi: “Sư phó nhờ chàng chuyện gì?”
Hắn thủng thỉnh ngồi xuống, phủi phủi vài cái chỗ đầu gối có lẽ có
dính chút bụi, ngửa đầu mỉm cười hỏi: “Nàng nghĩ có thể là chuyện gì?”
Ta lười phải phí óc suy đoán, lại hỏi: “Các người vừa mới nói chuyện gì? Có liên quan tới ta không?”
“Ta nói không liên quan thì nàng sẽ tin sao?”
Ta hỏi tiếp: “Chàng có nói lời nào bắt nạt hắn hay không?”
Hắn nhíu mày lại: “Nàng cảm thấy ta có khả năng làm thế hay là ta sẽ làm thế?”
Ta giận dữ vỗ bàn: “Đào lão nhị, chàng thật quá quắt mà!”
“Sao?” Hắn cũng không lên tiếng phủ nhận câu này, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi “Ý nàng nói về mặt nào?”
Ta lên án hắn: “Chàng hỏi người ta chuyện gì thì bắt người ta phải
thành thật trả lời, còn người ta hỏi chàng thì chàng lại hỏi vặn lại năm lần bảy lượt!”
Con người hắn quen thói thương lượng đàm phán trong buôn bán, cái gọi là xã giao kiểu công chuyện chính là đối phương hỏi ngươi là ai thì
ngươi phải trả lời danh tính xuất thân, mà không thể trả lời một cách
trừu tượng là “Ta là đại gia của ngươi”, nhưng hết lần này đến lần khác
ta hỏi chuyện hắn, hắn đều đáp kiểu “Ta là đại gia của ngươi” trừu tượng như vậy, hơn nữa giọng điệu còn chọc tức nữa chứ.
Đào Thanh cười ha hả, kéo cổ tay ta vào ngồi trong lòng hắn, ta giãy
dụa tượng trưng vài cái, ngẩng đầu tức giận trừng hắn. Hắn xoa xoa đầu
ta, nói: “Hết cách với hắn, mang ta ra trút giận hả?” Nói rồi giữ chặt
đuôi tóc của ta kéo nhẹ.
Ta run rẩy lên, lập tức biết lỗi của mình, cười trừ, nói: “Gì kia, ta chỉ là nhất thời sốt ruột mà thôi… Ngài đại nhân đại lượng, chắc không
đến nỗi so đo với ta chứ – rốt cuộc là các người nói chuyện gì a?”
Đào Thanh bắn ngón tay trên trán ta một cái, ta kêu lên ai da nhưng không dám phản kháng.
“Chỉ là chuyện chiến sự…” Nhìn thấy ánh mắt ham học hỏi của ta, hắn
thở dài, bất đắc dĩ cười, nói “Phải, còn nhắc đến nàng nữa, bảo ta trông nàng cho kỹ, đừng cho nàng chạy loạn khắp nơi.”
Ta nghe lời này, trong lòng quả thật không vui vẻ gì – Thừa tướng đại nhân hắn bận lắm sao mà phải nhờ người khác giám sát ta.
Ta liếc xéo Đào Thanh. “Vậy chàng trả lời hắn như thế nào?”
Đào Thanh lại cười nói: “Ta nói, ‘tất nhiên ta sẽ chăm sóc nàng thật
tốt, nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng không có lập trường đến nhờ ta hoặc cảm tạ ta.’”
Ta hít sâu một hơi – Đào Thanh, ta còn không nhẫn tâm nói nặng hắn một lời, vậy mà chàng lại …
Đào Thanh kề mặt lại gần ta, trong mắt chứa đầy ý cười khó hiểu. “Thế nào, đau lòng hả?”
Ta tránh né không trả lời, dùng cách gậy ông đập lưng ông, hỏi ngược lại: “Chàng cảm thấy ta có nên đau lòng hay không?”
“Đây không phải là vấn đề ‘có nên hay không’, mà là vấn đề ‘có hay
không’” Đào Thanh ngừng một chút, ngón trỏ bàn tay phải chọc chọc lên
ngực ta “Đừng hỏi ta, hỏi nó đi.”
Ta thả lỏng người, khẽ dựa vào lòng hắn, giận dữ nói: “Đừng hỏi nó, nó cũng là đại gia, hỏi gì cũng không biết…”
Đào Thanh vuốt ve lọn tóc trên gáy ta, ta thích ý híp mắt lại, nghe
hắn đè thấp giọng xuống nói bên tai: “Tuy nó không biết, nhưng nó đã
quyết định cả rồi.”
Mí mắt ta giật một chút, nhưng cũng không mở mắt, lười nhác nói: “Chàng biết rồi sao?”
“Ngay cả ánh mắt nàng nhìn hắn cũng không hề che đậy, chỉ có hắn là
người trong cuộc nên không nhận thấy mà thôi. Thẩm Đông Ly có thể nhìn
rõ dục vọng và sợ hãi của người khác, nhưng lại nhìn không rõ tình cảm
của chính mình.” Tay Đào Thanh từ trên vai ta trượt xuống cầm lấy tay
ta, nhẹ nhàng xoa nắn.
Ta nhắm mắt lại thong thả trả lời hắn: “Sư phó hắn chỉ là quá mâu
thuẫn mà thôi. Giờ ta mới hiểu rõ, té ra là hắn rất không tự tin, không
dám tin vào tình cảm giữa hai người bọn ta, không tin ta yêu hắn cũng
như hắn yêu ta, cho nên đã nhiều năm như vậy mà hắn vẫn cẩn thận dè dặt, như giẫm lên một tầng băng mỏng. Mặt khác, hắn cũng quá tự tin, tự tin
ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ hắn, dù cho nguyên nhân hắn tự tin chỉ là
vì cái gọi là ‘tình thầy trò’, cho nên ta phản bội… đối với hắn mà nói,
khó mà chấp nhận nổi.”
Phản bội a… Hai chữ này thật là khó nói ra miệng, khi nói ra miệng,
cảm giác như bị người ta đâm một đao rồi lại bổ thêm một nhát kiếm.
“Nàng nghĩ mình phản bội hắn, cho nên đối với hắn vẫn luôn hổ thẹn trong lòng?”
“Trước kia là thế, nhưng giờ thì ngược lại.” Khóe miệng ta cong lên,
nhịn không được lộ ra ý cười “Hắn nghĩ hắn bán đứng ta nên đối với ta,
hắn cảm thấy áy náy trong lòng, ta tất nhiên là muốn lợi dụng sự áy náy
này của hắn để làm chút… khục khục… chuyện.. Nhưng rốt cuộc ta cũng vẫn
là đồ đệ của hắn, chịu ảnh hưởng của hắn, làm chuyện gì cũng chỉ quan
tâm đến mục đích cuối cùng mà không từ bất cứ một thủ đoạn nào, chỉ cần
kết quả có thể như ta mong muốn, suốt quá trình cho dù có dùng chút thủ
đoạn xấu xa, cũng là một loại tình thú.”
Đào Thanh phì cười. “Người hèn hạ ta gặp cũng nhiều rồi, nhưng hùng
hồn tự bào chữa như nàng vậy thì chỉ mới gặp lần đầu. Cả ngày nàng ngồi
đờ ra trầm tư đều là vì nghĩ đến mấy chuyện nam nhân như thế này hay
sao?”
Ta thở dài nói: “Đây gọi là tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, ta còn đang ở giai đoạn sơ cấp ”tề gia” thôi”. Ta xoay ngược tay lại vỗ vỗ lên vai hắn “Trị quốc có sư phó rồi, còn bình thiên hạ thì phải dựa
vào Nhị ca chàng.”
Hắn bắt lấy tay ta vân vê một hồi, trêu chọc nói: “Mới vừa rồi lúc ‘tra khảo’ ta, nàng gọi ta là gì?”
Ta ngẩn người ra hỏi: “Gọi là gì?”
Đào… lão nhị?
Hắn cười lắc lắc đầu, giận dữ nói: “Có việc cầu người thì ăn nói kiểu khác.” Tay trái nắm cằm ta lắc qua lắc lại “Nàng có thể vô lại, nhưng
dù sao cũng phải khéo léo một chút.”
Khéo léo – hai chữ này, trước giờ chưa từng xuất hiện trong từ điển của ta.
À không, trước giờ ta chưa từng dùng từ điển.
Đường Tư như một trận gió bay vào lều, hùng hùng hổ hổ không nói lời
nào vọt tới trước mặt Đào Thanh búng mũi ta một cái, phẫn nộ nói: “Dám
bỏ lão tử lại một mình trong phòng của nam nhân.”
Ta phủi tay hắn ra, cau mày nói: “Yên tâm, chàng rất an toàn, không ai dám ra tay với chàng cả đâu.”
Ngón tay kỳ diệu của Đường Tư trở ngược lại, búng lên trán ta. “Nàng, nàng….đừng có ỷ là lão tử thương nàng, ỷ là giờ đây thân thể nàng bất
tiện mà lão tử không thể vo tròn nắn dẹp gì được nha, lão tử báo thù
mười tháng cũng không muộn! Nàng hãy đợi đấy!”
Nha….hừ hừ….hừ hừ… Ta tung cho Đường Tư một ánh mắt quyến rũ lạ lùng, thấy vẻ mặt hắn buồn nôn như nuốt phải ruồi mà trong lòng vô cùng thoải mái.
Mười tháng sao? Chỉ có mười tháng thôi sao?
Ta muốn cả đời được thương yêu chìu chuộng!
————————————————————————
Từ lúc Kiều Vũ cùng Đào Thanh, Đường Tư trở về, trọng trách trên vai
ta được hoàn toàn cởi xuống, mỗi ngày giằng dai bên bàn cờ cùng Lưu
Triệt, cắn hạt dưa, đánh rắm…Quản lý khâu hậu cần đã có có sư phó,
chuyện đánh trận thì giao cho Đào Thanh, rốt cuộc Đường Tư cũng có thể
đem những kỹ xảo thâm độc phổ biến áp dụng trong quân, lực sát thương
của toàn bộ vũ khí đều tăng gấp bội, móc câu, gai độc toàn bộ đều là võ
trang hạng nặng, chỉ còn thiếu không khắc câu quảng cáo ”Đường gia tổ
truyền” trên sống đao mà thôi, Kiều Vũ sau khi dàn xếp tân binh xong,
lại trở về bên cạnh ta làm hộ vệ – hay nói đúng hơn là làm nhũ mẫu, thận trọng tinh tế, tỉ mỉ chu đáo a…
Lưu Triệt nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt trông tốt hơn, lại lôi kéo ta, mang tiếng là đánh cờ chứ thật ra là đánh rắm thì có.
“Dưới tay nàng toàn là người tài ba.” Lưu Triệt ho nhẹ mấy tiếng, tuy đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nhưng hiển nhiên tâm tư lại không
đặt ở đó.
Ta khoát tay thở dài: “”Dưới tay ta” gì chứ, bọn hắn đều là ”người trên” của ta không đó.”
Lưu Triệt bị sặc, từ ho khan chuyển thành ho sù sụ, gương mặt trắng
nõn đỏ ửng lên, ta nghi ngờ ngẩng đầu liếc hắn “Ngươi kích động chuyện
gì?”
Ánh mắt hắn lóe lên, quay mặt đi, rồi quay mặt lại, vẻ mặt dở khóc dở cười. “Oánh Ngọc, nàng…” Hắn nói không nên lời, điệu bộ thẹn thùng…
Ta giật mình hiểu ra, trong lòng thầm nghĩ nhất định là hắn hiểu lầm
chỗ nào đó, không khỏi sinh lòng khinh bỉ hắn. “Ngươi nghĩ đi đâu vậy
chứ! Đúng là ”nhân giả kiến nhân, dâm giả kiến dâm”.” Ta chộp lấy con
cờ, Đồ long thành công, ăn. (Tạm dịch: nhân giả kiến nhân, dâm giả
kiến dâm = người nhân đức thì thấy điều nhân đức, người nào dâm thì nhìn đâu cũng nghĩ theo chiều hướng dâm)
Khóe miệng Lưu Triệt giật giật “Không phải nàng đang chơi theo kiểu Lục tinh liên châu hay sao?”
Ta vừa nhặt con cờ vừa nói: “Ai nói với ngươi, rõ ràng ta đã sửa lại thành cờ vây rồi mà.”
“Hồi nào?”
“Hiện tại.”
Lưu Triệt trầm mặc một lúc, nói: “Nói chuyện đạo lý với nàng thật tức chết…”
“Cho nên mới nói, đừng nói những lời đối phương nghe không hiểu, cũng giống như Hàn Ngự sử và ta mắng chửi nhau, một câu ta cũng nghe không
hiểu, tất cả những lời công kích của hắn đều bị vô hiệu hóa.” Ta sờ sờ
cằm, nhìn xuống bàn cờ thấy cục diện có lợi cho mình, mỉm cười khoan
khoái.
Lưu Triệt lắc đầu cười nhạt: “Không biết nói nàng sao cho phải nữa…
một chút cũng không giống cô mẫu, mà hình như giống Cao tổ hơn.”
Cao tổ? Cao tổ hoàng đế…
Là cái người nằm mơ thấy mặt trời đỏ chiếu vào lòng, giết rắn xanh
khởi nghĩa đó sao? Cao tổ của Đại Trần ta có cái tên vang dội, nhân
nghĩa vạn trượng, mũi cao sáng sủa, điều duy nhất không hay chính là họ
Lưu, thế là người cũng như tên, một tên lưu manh không biết một chữ bẻ
đôi, cuối cùng lại khai sáng trăm năm cơ nghiệp Đại Trần…
Ta thèm vào! Rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân.
Thì ra lưu manh không phải là lỗi của ta, đều do di truyền gây hại cả thôi! Kẻ lưu manh được thiên hạ a! Tây Thục bá vương Hạng Võ thần dũng
cỡ nào, còn không phải bị một tên đầu đường xó chợ bao vây đến chết hay
sao.
Ta tức giận ném con cờ. “Dù ta có vô lại, cũng là vô lại một cách khả ái! Nếu nói ta lưu manh, cũng là lưu manh vang dội a!”
Lưu Triệt mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Cao tổ bắt đầu ra
sao không quan trọng, nhưng nhiều lần được cao nhân giúp đỡ, nàng có
những ”người trên” cỡ như Tiêu Hà, Hàn Tín, Trương Lương thì lo gì thiên hạ này không phải họ Lưu?”
Không biết Lưu Triệt nói lời này có bao nhiêu thật lòng, bao nhiêu
giả dối, nhưng chỉ nghe lời hay chữ đẹp thôi đã làm cho ta vui lòng rồi, cũng không suy xét lại kết cục của ba người Tiêu, Hàn, Trương sau này
ra sao, dù sao ta cũng không phải là Cao tổ.
“A Triệt, đợi bình định xong Mân Việt quốc, ta và ngươi cùng đến Bắc
Trường Thành xem phong cảnh Bắc quốc đi!” Ta hào khí chất ngất nói.
“Nếu có thể được.” Lưu Triệt cười nhẹ.
“Bệ hạ.” Bên ngoài thông báo “Từ Lập tướng quân cầu kiến.”
Lưu Triệt cau mày. “Nói trẫm trong người không thoải mái, không gặp.”
Ta xoa xoa huyệt Thái Dương. Từ Lập tạm thời bị cách chức đã gần hai
tháng, trong hai tháng nay, Bạch Phiền và Đào Thanh kết thành đồng minh
liên tiếp xuất binh ra trận, tuy hai bên đều có tử thương, nhưng bên ta
vẫn thắng nhiều thua ít. Bên Mân Việt quốc có chuyên gia chất nổ từ Lôi
gia bảo, bên Đại Trần ta có chuyên gia đạn pháo từ Đường môn. Bên bọn họ có lực lượng ngầm của Vạn Kiếm sơn trang, bên chúng ta có dân binh tài
giỏi của Bạch Hồng sơn trang. Chỉ là, chúng ta chiếm ưu thế về nhân tài, bọn họ lại chiếm ưu thế về địa lợi, thế cho nên mới gây ra cục diện
giằng co bất phân thắng bại. Cuộc chiến này lần đầu tiên sử dụng vũ khí
có tính sát thương quy mô lớn, đánh đến đất rung núi chuyển, ầm ầm điếc
tai, vô cùng náo nhiệt – nhưng thật ra số người chết rất ít, bởi vì cả
hai bên đều biết thuốc nổ lợi hại, nên ai nấy đều có chuẩn bị từ trước,
kíp nổ thiên lôi địa hỏa vừa bắt đầu là tất cả đều “mau chạy trốn”, rốt
cuộc người chết vì giẫm đạp lên nhau nhiều hơn hay là chết vì thuốc nổ
nhiều hơn cũng khó mà đếm rõ.
Chỉ có thể nói đây là một cuộc chiến vô cùng mới mẻ, lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử, nó là một dấu phẩy dự báo trước thời đại vũ khí lạnh
sắp đến. Một cuộc chiến có ý nghĩa vượt thời đại như thế này, vậy mà Từ
Lập và năm, sáu nghìn bộ hạ của hắn đành chịu bị ghẻ lạnh – ngồi chơi
xơi nước, mỗi ngày nâng cằm lên một góc bốn mươi lăm độ u buồn nhìn lên
bầu trời âm u sâu thẳm, bên tai vang ầm ầm tiếng sấm mùa xuân và tiếng
pháo nổ, toàn thân tản ra tinh thần văn nghệ theo chủ nghĩa phản chiến – khoảnh khắc như thế này mà chỉ biết bi thương lùa trâu xuống sông tắm…
Ta hoàn toàn có thể hiểu được vì sao hắn nổi trận lôi đình, một ngày ba bữa đúng giờ đến xin ra trận.
Ta gãi gãi đầu, quay đầu lại nói với Kiều Vũ đứng đằng sau: “Tới giờ ăn cơm trưa rồi, chúng ta về thôi.”
Lưu Triệt giữ lại nói: “Ở lại đi, bọn Đào Thanh còn chưa trở lại mà.”
“Không được, không được.” Kiều Vũ đỡ ta đứng dậy, ta khoát tay nói “Lão Từ Lập la hét ngoài kia, ta nghe sẽ ăn khó tiêu lắm.”
Lưu Triệt nói: “Hay để ta đuổi hắn đi?”
Ta thở dài: “Ngươi đừng có bức hắn đến mức ”chó cùng rứt giậu”, dù
sao ta cũng đã quen về ăn cơm rồi, nếu thích thì ngươi cũng có thể theo
qua bên đó.”
Lưu Triệt do dự một hồi, cũng đứng dậy. “Vậy ta theo nàng qua bển đi…”
Ta nhún nhún vai ra vẻ không thành vấn đề, nói: “Tùy ngươi.”
Kiều Vũ cẩn thận từng li từng tí một đỡ ta như sợ ta vấp ngã, rõ ràng là eo ta cũng chỉ tròn trịa một chút, bụng còn chưa lớn mà.
Xa xa truyền tới tiếng nổ vang trời, chiến sự đang diễn ra trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, nhất thời ta đổi ý, chuyển hướng đi đến đài quan sát.
“Nàng không về lều sao?” Kiều Vũ nghi ngờ cúi đầu nhìn ta.
”Đi xem xem bọn hắn có kịp về ăn cơm tối hay không.” Ta và Kiều Vũ đi đằng trước, Lưu Triệt đi bên phải ta, nghe ta nói vậy, bật cười: “Nghe
tiếng động như vầy chắc là kịp.”
Ta không để ý đến hắn, lên đài ghé mắt vào kính nhìn xa, ta xoay ống
kính híp mắt tìm kiếm bóng hình mấy gã gian phu khắp nơi, nhưng bị màn
khói xám dày đặc cản trở nên nhìn không rõ ai là ai.
“Ta nói, chuyện này thật sự là rất bực bội a.” Ta vừa xem vừa oán hận “Vừa thuốc nổ, địa lôi, vừa cung tên, đao thương, kiếm kích, cho dù
không đả thương đến người cũng làm tổn hại đến hoa hoa cỏ cỏ a. Nơi này
rừng núi xanh tươi, hoa xuân rực rỡ, đánh trận thật là làm mất hết cả
cảnh đẹp, hay là chúng ta đừng đánh trận, chuyển thành tán tỉnh đi…”
(Tân Tam Quốc)
Trận chiến này thật đáng sợ a, thật ra hôm nay chỉ có gần một trăm người ra trận, làm mỗi nhiệm vụ – gỡ địa lôi.
Đường Tư và Đào Thanh mang theo thợ lành nghề đến dọn dẹp địa lôi mà
đối phương đã mai phục, sau đó tiến thêm một bước là phá Cửu Lôi trận
của đối phương. Sau đó, đối phương thừa dịp đêm tối lại chôn địa lôi,
ngày hôm sau chúng ta lại gỡ… Hết ngày này đến ngày khác thành lịch
trình quen thuộc.
Ta quét mắt nhìn toàn bộ địa hình một lần nữa, sau đó kết luận: tối
nay chắc bọn hắn muốn ăn thịt kho Tàu… có lợi cho bao tử ta a..
Vừa tính về lều, tên Từ Lập âm hồn bất tán đã đuổi theo kịp, lần này
trực tiếp giữ chặt lấy Lưu Triệt, dáng vẻ rất giống chặn kiệu kêu oan.
Ta lườm Lưu Triệt một cái, thấp giọng nói: “Ta đi trước đây”, lập tức chuồn đi, lại cảm giác được ánh mắt tuyệt đối không thể gọi là thân mật của Từ Lập trừng về phía ta, sống lưng ta chợt lạnh, rùng mình một cái
khiến Kiều Vũ chú ý thấy, hắn xoay đầu bắn ra một ánh mắt mang hình
thanh đao cảnh cáo Từ Lập thay ta. Ta vỗ vỗ vai Kiều Vũ, ra hiệu cho hắn bình tâm lại, chớ vội nóng nảy.
Từ Lập hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu sải bước tiến lên, lớn tiếng, một chữ cũng không rơi xuống đất, tất cả đều vang vào tai ta, cái gì mà
“Mong bệ hạ thân hiền xa nịnh” thật khó nghe, chắc có lẽ sự thật luôn
luôn là mất lòng, tất nhiên ta không dám mặt dày mày dạn tự xưng “hiền”, tối đa cũng chỉ là “nhàn rỗi”, chưa nói tới “nịnh”, nhưng Từ Lập hắn
thì được tính là chim tốt chim đẹp gì? Từ Lập tuy có thể xem là tâm phúc của Lưu Triệt, có điều là trước khác nay khác, có mới nới cũ, mượn cối
xay giết lừa…không ít đám tiền bối trong lịch sử đã từng làm qua, hiện
tại ta thấy cặp mắt của tên Từ Lập này cũng chẳng kém gì con lừa, nên
lười phải so đo với hắn cho mệt.
Tất nhiên hắn biết Lý Oánh Ngọc là ai, chỉ là thân phận biểu tỷ của
Lưu Triệt này chẳng hề giảm bớt sức uy hiếp của ta đối với nữ nhi bảo
bối nhà hắn, thậm chí là bản thân hắn, dù sao bài học lịch sử vẫn còn
đó, nguồn gốc bi kịch của tiên đế cũng là từ hai chữ “luyến tỷ” này mà
ra, Từ Lập cái lão thất phu này mưu trí thì không đủ, nhưng tính thọc
mạch nhiều chuyện thì có thừa, hắn sợ ta đoạt ngôi của Lưu Triệt, chỉ sợ hắn cho dù nằm mơ cũng không nghĩ rằng Lưu Triệt sẽ đem ngôi nhường cho ta. Vì thế, ta nhìn hắn với ánh mắt nhìn một con lừa, còn ngược lại,
hắn nhìn ta với ánh mắt nhìn một con hồ ly tinh hại nước hại dân – thật
vinh hạnh a!
Ta dắt tay Kiều Vũ nghênh ngang về lều của mình, người nào khinh bỉ ta, ta nhất định khinh bỉ lại gấp đôi.
Lưu Triệt bất đắc dĩ bị Từ Lập cản chân lại, ta và Kiều Vũ ngồi đối
diện nhau, yên lặng dùng cơm, tuy ta vẫn tỏ vẻ muốn đồng cam cộng khổ
cùng đám binh lính, nhưng lại không ngăn được mấy nam nhân nhà ta bưng
lên mấy món dành cho thai phụ nấu theo sách, mỗi một bữa cơm đều làm ta
máy mắt, giật miệng, thật là khó cho Kiều Vũ phải ăn chung mấy món ”dinh dưỡng cho thai phụ” này mà mặt không đổi sắc, ta vừa lùa cơm vừa nhìn
chằm chằm nam nhân đối diện – không biết Kiều Vũ nhà ta mà biến thành
“dựng phu” thì cảm giác thế nào…(Tạm dịch: dựng phu = chồng có thai)
Tưởng tượng chiếc eo thon rắn chắc của hắn như miếng bọt biển đã thấm nước phình to ra bốn phương tám hướng, bụng hở ra, gương mặt lạnh lùng
mang theo nụ cười nhu hòa, từ ái…
Thật chấn động, thật mất hồn a…
Ta run rẩy cúi đầu nén cười, người đối diện dừng đũa lại, bất đắc dĩ
nhìn ta nửa buổi, múc một chén canh cá đặt trước mặt ta, dịu dàng nói:
“Còn nóng, uống đi.”
“Ừ, ừ.” Ta nín cười gật đầu, vâng lời uống ừng ực. Vốn tưởng rằng sau khi mang thai thì địa vị trong gia đình có thể được tăng lên chút đỉnh, lời nói cũng có chút phân lượng, không phải mọi người thường nói “Người đông thế mạnh” sao, ai ngờ hài tử này còn chưa ra đời đã bị ép đứng ở
vị trí đối lập với ta rồi, mấy nam nhân này giờ muốn ép ta ăn cái nọ cái kia, lấy danh nghĩa của bản thân mình ra chưa đủ, còn đem hài tử ra
nói, ta hết cách, chống cãi không lại nên sau này không thèm chống cãi
nữa.
Cũng may là Yến Ly không có ở đây, nếu không những tháng ngày cực khổ của ta càng thêm “Có tư có vị”.
Ta chống má thở dài. “Tứ nhi a…” Ta vẫn thích gọi hắn là Tứ nhi hơn,
“Chàng nói xem, rốt cuộc Yến Ngũ đang làm gì vậy? Đã gần ba tháng rồi mà không thấy hình bóng đâu cả …” Ta thật đáng khinh a! Biết rõ người nọ
là liều thuốc đắng, vậy mà người sợ đắng như ta vẫn nhất định đòi gặm
rỉa hắn cho bằng được!
“Thư của hắn gửi về vẫn không hề gián đoạn, hắn vẫn bình an, chỉ là
tạm thời không thể thoát thân thôi.” Kiều Vũ thấy ta uống canh xong, hắn lại gắp đồ ăn cho ta, hộ vệ tùy thân vừa tri kỷ vừa tuấn mỹ như thế
biết đi đâu mà tìm a!
“Không nói chừng nào về sao…” Ta một tay chống cằm, lười nhác nhìn hắn.
“Nếu có thể nhanh hơn thì hắn đã không trì hoãn.” Kiều Vũ đẩy đẩy vào chén ta “Ăn nhanh lên một chút.”
Ta buồn bực tiếp tục lùa cơm. “Vậy…” Ta vừa ăn vừa chép miệng hỏi
“Chàng có thể tiết lộ một chút hành tung gần đây nhất của hắn cho ta
biết hay không?”
“Nhị ca nói nàng không nên nghĩ nhiều mà hao tổn tinh thần…” Ta hung
hăng trừng hắn, trong mắt hắn hiện lên chút ý cười, đổi đề tài “Nhưng có chút tin tốt có thể nói cho nàng biết. Mối thù của hắn xem như đã báo
được một nửa rồi, chưa tới tháng Giêng là hắn có thể trở về.”
Đây quả thật là tin tốt, chẳng qua một tháng có khi chỉ là thoảng qua như một câu nói, một cái chớp mắt, có khi lại đằng đẵng mênh mông không biết bến bờ…
Lúc Lưu Triệt đến là lúc ta đang cắn đũa trầm tư nghĩ làm sao để một tháng này trôi qua mau một chút.
Hắn thuần thục tìm một chỗ ngồi xuống, bưng chén đũa lên, không khách khí gì bắt đầu ăn.
Ta liếc xéo hắn. “A Triệt, ngươi nói trận này còn phải đánh bao lâu nữa?”
Lưu Triệt mỉm cười trả lời: “Nhanh thì vài tháng, chậm thì vài năm.”
Ta trợn trắng mắt – nói cũng như không!
“Hai tháng nay ngày nào Từ Lập cũng tới xin ra trận, vừa rồi ta mới
hứa với hắn, đợi Cửu Lôi trận được phá xong sẽ chấp thuận cho hắn xuất
chiến.”
Ta cau mày nói: “Người này toàn gây họa.”
Lưu Triệt cười khổ nói: “Cũng không phải không biết thế, nhưng hiện
giờ trong quân thiếu tướng lĩnh, cũng chỉ có hắn mới có thể phối hợp tác chiến với Bạch Phiền.”
Ta oán giận liếc mắt trừng Lưu Triệt – đều tại hắn! Chu Nguyên Chương vì giết quá nhiều võ tướng nên tôn tử của hắn – Chu Duẫn Văn mới bị
thúc thúc đoạt đi giang sơn. Lưu Triệt đã giết quá nhiều văn thần võ
tướng, chỉ sợ lịch sử này sẽ lập lại.
Ta suy nghĩ, bỗng nhiên chợt giật mình – đây không phải là thời cơ chín muồi để Đào Thanh thăng chức hay sao.
Chưa đến chạng vạng, hai người Đào Thanh và Đường Tư đã phong trần
vất vả trở về, bên địch gửi đến công văn ngoại giao, trong đó cực lực
chỉ trích thái độ vô trách nhiệm của quân ta đối với chiến tranh, cự nự
quân ta không tiến hành gỡ địa lôi theo đúng kỳ hạn.
Sự tình nguyên là như vậy: ta vùng vẫy giãy dụa không chịu uống canh
bổ, bị Đào Thanh vu tội là dùng chiêu “Dục cầm cố túng”, cuối cùng hắn
lập lại chiêu cũ lấy miệng mớm canh, không ngờ mười vạn tấn địa lôi bốc
cháy, đùng đùng đoàng đoàng xen lẫn tiếng mưa Xuân rơi tí tách rả rích…
Thế là người nào đó lén lười biếng một ngày, không đúng giờ dẫn bộ hạ đi Bạch Dương cốc gỡ địa lôi mà quân địch đã mai phục đêm hôm trước, quân
địch chưa chuẩn bị sẵn sàng, giẫm trúng địa lôi do chính mình mai phục,
thương vong thảm hại…(Tạm dịch: Dục cầm cố túng = Lạt mềm buộc chặt = Vờ tha để bắt thật)
Dù người ngoài có khen ngợi Đào quân sư anh minh thần võ, trí tuệ mưu kế cỡ nào, trong lòng ta hiểu rất rõ: đây chẳng qua chỉ là một chén
canh gà dẫn đến huyết án mà thôi!
Tiểu binh Cổ Thuần Kiệt – giờ là tiểu tướng, lại càng sùng bái hơn
đối với Đào Thanh, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ mù quáng của hắn đối với Đào
Thanh, ta thật không nỡ vạch trần bộ mặt thật của Đào Thanh a.
“… Vì thế ba ngày sau chiến thuật sẽ có chút thay đổi, đầu tiên chúng ta phải chiếm giữ vùng đồi cao, từ trên lao xuống tách quân địch ra…
Mấy vị trí này nhất định phải chiếm lấy trong vòng nửa canh giờ..” Đào
Thanh khoa chân múa tay trên bản đồ, bàn bạc hội họp với mấy tên tiểu
đầu mục.
“Ta cảm thấy có thể cải tạo lại một chút cung tiễn của Liên hoàn nỏ,
kết hợp với Phích Lịch đạn, như vậy có thể bắn ra liên tục, sẽ gây ra nổ mạnh trong quy mô nhỏ… Đúng vậy, hơi giống như xe bắn đá.” Đường Tam
cầm bút than vẽ phác thảo sơ đồ lên giấy, cùng lão sư phó trong quân
doanh thảo luận phương án thay đổi vũ khí.
“Đến lúc đó công tác bảo vệ đại doanh sẽ do bọn ta phụ trách, chia
làm ba ban, luân phiên canh gác, không thể để bất kỳ sơ xuất nào xảy
ra…” Ngay cả Kiều Vũ cũng bận a…
Ta vô cùng buồn chán ngồi xếp bằng trong một góc hẻo lánh vẽ vòng
tròn, nhìn cái nọ, nhìn cái kia, tuy người ta nói nam nhân lúc chăm chú
làm việc là có sức hấp dẫn nhất, nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà
không thể xơ múi gì được thật sự là hành hạ con người ta mà. Ta vô cùng
buồn chán cầm lên rồi lại buông đũa xuống, đụng tới chiếc bát sứ vang
lên lanh lảnh “Leng keng….”
Thế là mọi thanh âm trong phòng đều im bặt, tất cả mọi người đồng
loạt quay đầu về phía ta, ta sững sờ nhìn một vòng chung quanh, ho khan
vài tiếng, lúng túng nói: “À, thịt kho tàu nguội hết rồi …”
Khóe miệng Đào Thanh khẽ co giật, vỗ tay một cái, nói: “Hôm nay bàn đến đây thôi, mọi người có thể về rồi.”
Đường Tam cũng quay đầu lại nói với lão sư phó: “Tối nay ta sẽ vẽ chi tiết nguyên vật liệu và cách lắp ráp, sáng ngày mai giao cho ngươi.”
Kiều Vũ nói: “Tạm ngừng ở đây.”
Ôi chao… Sao giống như là ta đã quấy rầy bọn hắn làm chuyện đứng đắn vậy…
Ta chột dạ cúi đầu, nghe tiếng bước chân xào xạc xa dần, trong lều
yên tĩnh trở lại, chỉ còn ba nam nhân đến bên cạnh ta, ai nấy ngồi vào
chỗ của mình, cũng không nói lời nào, im lặng bưng lên chén đũa của mình ăn cơm.
Ngược lại, ta không chịu nổi sự yên lặng, lên tiếng bắt chuyện.
“Tam nhi chàng thật bận nha…”
“Hả?” Đường Tư khẽ giật mình, trả lời “Không bận, bình thường thôi.”
Dễ dàng thấy được, có thể quang minh chính đại mà gây tai họa cho người
khác khiến hắn cảm thấy vui sướng, có ý nghĩa đến cỡ nào…
“Tứ nhi, chàng cũng rất bận nha…” Ta lại cười sà đến gần bên hắn.
“Không có.” Tuy Kiều Vũ lúc nào cũng chỉ có một loại biểu cảm trên mặt, nhưng đôi mắt ngẫu nhiên sẽ hiện lên ý cười.
“Nhị ca, chàng…”
Đào Thanh cười cắt ngang lời ta “Nàng muốn quanh co nhắc nhở bọn ta
đừng lơ là nàng, hay là muốn quanh co cảm tạ bọn ta dốc sức bán mạng vì
nàng?”
Đào Thanh này, nói hết những lời trong lòng ta ra, giờ ta biết nói cái gì đây?
Hắn lại hỏi Kiều Vũ “Hôm nay nàng ấy đã làm những gì?”
Hài tử Kiều Vũ này quả là thật thà, trước mặt ta mà cứ đem hết nhất
cử nhất động ta ra báo cáo với Đào Thanh – Ta mới là lão gia a! Hiện tại không phải ở Lý phủ, không có con sư tử bằng đá lót hạng chót, ta hoàn
toàn trở thành hạ nhân a!
“Thì ra là…” Đào Thanh cười cười, quay đầu lại nhìn ta “…nhớ Yến Ly?”
Ta kín đáo không lên tiếng phủ nhận.
“Gì chứ, lúc bày đũa thiếu mất một đôi thôi…”
“Là hai đôi.” Đường Tư sửa lời ta. Đây chính là dùng đũa gắp trái tim ta mà! Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ chỉ ra ngoài. “Một đôi trong số
đó đang chờ nàng bên ngoài kìa.”
Trong lòng ta run lên, ba đôi mắt đồng loạt nhìn ta, ta cười gượng vài tiếng, bò người lên, kinh hồn bạt vía đi ra ngoài.
Sau khi trưởng thành, nỗi nhớ nhà là một tấm rèm cửa mỏng manh, ta đứng đầu bên này, sư phó đứng đầu bên kia…
Vén rèm lên, như dự đoán ta thấy sư phó đứng ngoài cửa, vẫy vẫy tay, mỉm cười nói: “Đến dùng cơm sao?”
Khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, nhưng cũng không tính là đang mỉm cười. “Vi thần…”
Ta cắt ngang lời hắn: “Chỉ có chàng và ta hai người, không cần xưng thần.”
Hắn cười khổ, nói tiếp: “Ta chỉ là thuận đường đến đây nhắc nhở nàng. Thân phận Đào Thanh và Đường Tư công khai nên ra vào tự do cũng không
sao, nhưng đi lại quá mức thân mật với nàng mà không che đậy gì, chỉ sợ
sẽ làm Từ Lập nghi kỵ.”
Nghĩ đến ánh mắt lúc ban ngày của hắn, sư phó cũng không phải người hay lo lắng vô cớ, có thể nói là Từ Lập đã nghi kỵ.
“Chàng đã ngầm giải trừ thế lực của hắn ở đế đô rồi, giờ hắn chỉ có
tất cả là năm, sáu nghìn tinh binh, hắn có thể làm được cái gì?” Ta lắc
lắc đầu không quan tâm.
Hắn dường như cũng sớm đoán được phản ứng của ta như vậy, khẽ thở dài một hơi, mỉm cười nói: “Từ Lập con người này tính tình thẳng thắn cương liệt, chuyện kiểu ”cá chết lưới rách” cũng chưa phải chưa từng làm qua, hiện giờ là thời điểm quan trọng, làm việc khiêm nhường một chút tốt
hơn.”
Ta không nhịn được khoát khoát tay, luôn miệng nói: “Hiểu rồi, hiểu
rồi…” Những điều hắn nói tất nhiên đều là đạo lý, chỉ là ta không thích
nghe, ngẩng đầu chạm đến ánh mắt của hắn – tuy vẫn mỉm cười nhưng lại
khiến người ta cảm thấy thương cảm một cách khó hiểu, bọn ta bên trong
một bàn vô cùng náo nhiệt, trái lại, hắn chỉ có một thân một mình thật
là thê lương.
“Sư phó…” Ta gãi gãi đầu, nói quanh co “Hay là, chàng vào trong ăn cơm cùng bọn ta đi?”
Cũng nằm trong dự đoán, hắn lắc đầu nói: “Không được, Mặc Duy có việc tìm ta, ta… cáo lui trước.” Nói xong, khẽ khom người lui về phía sau ba bước rồi mới xoay người.
“Sư phó!” Ta nhịn đến mức khó chịu, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, duỗi tay kéo lấy ống tay áo của hắn, đè thấp giọng xuống rống hắn “Chàng
nhịn riết thành thói quen rồi phải không? Muốn gặp ta thì vào mà gặp,
đứng bên ngoài chờ ta để làm gì? Nếu ta vẫn không phát hiện, chàng sẽ
vẫn chờ ta riết, có phải hay không? Ta thừa nhận là mình muốn lợi dụng
sự áy náy trong lòng chàng để ta muốn làm gì thì làm, nhưng điệu bộ nhẫn nhục, chịu đựng ủy khuất này của chàng thật sự làm ta không thể chịu
nổi!” Ta thầm nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói: “Chàng vào trong cho ta!” Hắn giật mình kinh ngạc nhìn ta, vì không phòng bị trước nên bị ta kéo xềnh xệch vào lều, ba người kia vẫn tự cúi đầu ăn cơm, nhưng không
biết bắt đầu từ khi nào trên bàn đã nhiều thêm một bộ chén đũa …
Ta ấn sư phó ngồi xuống bên cạnh, lạnh lùng nói: “Ăn cơm đi!”
Chiếc bàn ở đây hơi bị nhỏ, không được như chiếc bàn tròn ở Lý phủ –
bày lên mười bảy, mười tám món ăn vẫn dư chỗ, nhưng có bốn nam nhân bên
ta, đây gọi là sắc đẹp có thể thay cơm, cứ nhìn bốn khuôn mặt này là ta
có thể ăn thêm bốn chén cơm!
“Ăn cơm, ăn cơm, nhìn ta làm gì, ta đâu có ngon lành gì!” Ta gõ gõ chén của sư phó, gọi hồn hắn về.
Hắn nhíu mày, theo bản năng quát bảo ta ngừng lại. “Ngọc nhi, không được gõ bát cơm.”
Một tiếng “Ngọc nhi ” làm ta nghe mà cả con tim đều run rẩy lên, đã
lâu không nghe rồi a, chắc là bầu không khí hiện thời đúng lúc khiến hắn quên mất những chuyện không vui, mơ hồ như trở lại lúc còn ở Lý phủ.
Ta cười tít mắt nhìn vẻ lúng túng trên mặt hắn sau khi cơn tức giận
trôi qua. “Hiểu rồi, chỉ có ăn mày mới gõ bát cơm, theo sư phó có thịt
ăn, không phải ăn mày.”
Lúc nhỏ khi chưa gặp sư phó, ta mang giày đứt, đầu đội nón thủng,
bưng chén mẻ, áo quần rách rưới đi khắp giang hồ hát làn điệu ‘Liên Hoa
lạc’, gõ chén thét to ”bán nghệ không bán thân, xin các đại gia hảo tâm
thưởng cho miếng cơm ăn”… Thói quen khó sửa, sau này ở cùng sư phó, lâu
lâu vẫn còn mắc bệnh nghề nghiệp, qua một thời gian thật dài mới sửa
được phần nào. Đã nhiều năm như vậy mà một chút ta cũng không quên, trí
nhớ ta thật tốt…
Ta rung đùi đắc ý thầm thở dài, dùng âm mũi ngâm nga làn điệu ”Liên Hoa lạc”, Đường Tư tò mò hỏi: “Nàng hát bài gì vậy?”
“Cái Bang phổ nhạc, Lý Oánh Ngọc điền từ, là bài hát tỷ muội của làn
điệu ‘Liên hoa lạc’ - ”Cúc hoa tàn!” Ta nhếch miệng cười “Kiều Vũ cũng
biết hát đó nha!”
Đường Tư liếc xéo Kiều Vũ, lạnh lùng hỏi: “Nàng dạy ngươi?”
Ta đáp thay Kiều Vũ. “Lúc ta còn nhỏ chỉ hát một lần là hắn đã nhớ,
tự học thành tài a. Đường Tư chàng cũng muốn học sao? Lão gia ta… có thể dạy chàng nha!” Ta nhướng mắt, lộ ra một gương mặt tươi tắn trông rất
thuần khiết, rất ngây thơ, trong lòng thầm nghĩ đến một diễm khúc dâm
đãng…
Không hổ là người ở với ta lâu năm, Đường Tư lập tức trả lời: “Không
cần!” Hai mắt lia từ trên xuống dưới đánh giá ta “Cũng chỉ có Kiều Vũ
đần độn mới bị kẻ điên khùng như nàng lừa dối.”
Vẻ mặt Kiều Vũ lập tức đóng băng, khí áp xung quanh giảm mạnh.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng ta nổi dậy mãnh liệt, lập tức nhìn
xung quanh hai bên trái phải – cũng may, ở đây không có bình hoa cổ!
Nhẹ nhàng thở hắt ra, ta an ủi hai người nói: “Tam nhi chàng đừng uống
dấm mà, hay là để ta sáng tác một khúc tình ca tặng chàng nha?”
“Lão tử còn lâu mới uống dấm!” Trong mắt Đường Tư bốc lên một ngọn
lửa nhỏ “Con mắt nào của nàng nhìn thấy lão tử uống dấm?! Ăn cơm không
được nói chuyện, ngậm miệng lại cho lão tử!”
Kiều Vũ cau mày nói: “Ngươi ồn ào quá, yên tĩnh chút đi.”
Đường Tư nổi giận, cầm cái chén lên. “Chừng nào mới đến lượt ngươi lên mặt dạy dỗ ta?”
Ta run rẩy một trận, bưng bát cơm lên lui về phía sau, xoay đầu lại
hỏi vị lão thần bên tay trái đang tung hoành khắp nơi trên bàn cơm – Đào Thanh: “Một bát cơm bao nhiêu tiền?”
Đào Thanh gắp một đũa đầy thịt cá thả vào trong chén ta, mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên, nói: “Rất rẻ.”
Ta hài lòng gật gật đầu, mỉm cười nói với Đường Tư: “Vậy cái đó có thể đập.”
Ngay lập tức đắc tội với Kiều Vũ, nhưng Kiều Vũ chưa nói tiếng nào,
Đường Tư lại cười gian thả ra một câu sấm sét: “Chi bằng đổi lại một
chút? Gạch càng rẻ hơn, dù sao nện lên người hắn nàng cũng đâu có đau
lòng.”
Tam nhi, chàng thật hiểm độc a!
Ta vội vàng bày tỏ nỗi lòng với Kiều Vũ: “Tứ nhi, ta tuyệt đối không
có ý như vậy, ta tin tưởng vào thân pháp của chàng, hắn tuyệt đối đập
không đến người chàng đâu!”
Đường Tư cười lạnh: “Vậy nàng không tin tưởng vào thân pháp của ta?
Ta chính là kỳ tài trăm năm của Đường môn blah blah blah..” Phía sau là
những từ ngữ trau chuốt tự khoe khoang khoác loác không cần đề cập đến,
như để chứng minh lời nói của mình không phải giả, cái chén trong tay
hắn cứ thế mà bay ra… Tất nhiên là không nện vào Kiều Vũ, nhưng canh
trong chén bắn tung toé lên tay áo của Kiều Vũ. Kiều Vũ lẳng lặng cúi
đầu nhìn nhìn tay áo của mình, lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Tư.
Đường Tư ha hả cười gượng vài tiếng, năm ngón tay xòe ra: “Trượt tay.”
Ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, lại dời mông ra sau một chút nữa…
Kiều Vũ mặt không thay đổi xắn tay áo lên vắt khô, nhặt lấy rau cải
trên áo, ngửi ngửi, chắc là cảm thấy mùi vị quá nặng, bèn đứng dậy trở
về phòng thay y phục khác.
Đường Tư đắc chí kiêu ngạo ăn cơm tiếp, ta gãi gãi sàn nhà nói: “Tam
nhi, chàng đừng khi dễ Tứ nhi là người thành thật…” Nói chưa dứt, ta
sững sờ nhìn người đang bước đến ngoài cửa.
Đường Tư cười cười phớt lờ. “Vì là người thành thật nên ta mới muốn
khi dễ, có đánh tám phát gậy cũng không làm một người bị bí hơi lâu ngày xì rắm!” Vừa dứt lời, một chén canh rau đổ ụp xuống đầu hắn, Kiều Vũ
đứng sau lưng hắn, mặt không hề đổi sắc, nói: “Trượt tay …”
Ta mới vừa nói gì chứ… Thành thật… Cặp cẩu nhãn của ta hỏng rồi mà…
Lồng ngực Đường Tư nhấp nhô kịch liệt, nâng tay chùi đi nước canh trên mặt, nhắm mắt lại, thở sâu, thở sâu…
“Kiều Vũ…” Đường Tư gầm lên một tiếng, kỳ tài trăm năm của Đường môn
vừa ra tay chính là Thiên Thủ Huyễn ảnh, Diệt Tuyệt thần công ầm ầm kéo
đến, Kiều Vũ lấy chậm chế nhanh, không hề yếu thế, thắng bại khó phân.
Chuyện này là sao chứ, không phải nói là trong nhà không được đánh nhau sao!
À mà giờ ở đây không phải là Lý phủ!
Mắt thấy hai người, người này bẻ tay người nọ, người nọ chộp vào ngực người này ầm ầm, ta chao ôi một tiếng, ôm bát cơm chui vào lòng sư phó
“Đào Nhị, Đào Nhị chàng mau bảo bọn họ ngừng tay lại đi, đồi trụy quá,
bạo lực quá!”
Sư phó cười không thành tiếng ôm lấy ta, ta lén liếc trộm Đào Thanh,
hắn vẫn như trước – trầm tĩnh ung dung, gặp biến cố không bối rối, Tam
nhi, Tứ nhi càng đánh càng hăng, không được, chẳng lẽ bắt lão tử ra tay
hay sao!
Ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc… Ta bi phẫn không thôi hét thảm một tiếng: “Ôi… bụng của ta, đau quá a…”
Chiêu này quả nhiên hữu dụng!
Phản ứng đầu tiên là sư phó, vì ta đang dựa vào lòng hắn, cảm giác
được cơ thể của hắn cứng đờ, tay phải lập tức mò xuống bụng ta thăm dò.
Đường Tư, Kiều Vũ xoạt một tiếng bay đến trước người ta, cùng kêu lên:
“Sao vậy?!”
Đào Thanh lập tức bắt lấy cổ tay ta, cài lên mạch đập, ta lim dim ngó hắn. “Chàng biết y thuật hả?”
Hắn cau mày nói: “Biết sơ sơ.”
Ta hơi thở mong manh nói: “Tốt nhất là tìm Yến Ngũ về đi, cho dù chàng biết y thuật, chẳng lẽ chàng còn biết đỡ đẻ?”
Kết quả Đào Thanh trả lời một câu: “Biết sơ sơ.”
Ta: “…”
Các người đều khuynh quốc khuynh thành, thân lão gia ta lại đa sầu đa bệnh, không có bệnh cũng phải giả bộ bệnh, dễ thôi!