Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Hãy cháy đi, ngọn lửa nhỏ by khanhdoan Hiện thực không như trong tiểu thuyết thoại bản, lúc hấp hối còn cho phép ngươi được vui sướng tràn trề dốc bầu tâm sự.
Hễ có gì muốn nói thì đừng chần chờ nữa, bất kỳ thời điểm nào cũng đều có thể là quá muộn.
Hắn ngừng thở, vẻ mặt an bình tựa như đang ngủ, khóe miệng gợn lên
một nụ cười nhẹ, phảng phất như có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, cười gọi tên ta, mặc cho ta trách mắng như thế nào hắn cũng không chịu sửa lại.
Trong lều, ba viên binh sĩ quỳ trên mặt đất, lão quân y cũng quỳ xuống, ta hít thở sâu lấy lại bình tĩnh.
“Chuyện bệ hạ băng hà không được truyền ra ngoài.”
“Dạ.” Ba binh sĩ tuân lệnh.
Lão quân y do dự một lát, nói: “Vừa rồi lúc vi thần đến, dường như
nhác thấy người của Từ tướng quân lén lút điều tra xem xét gì đó quanh
đây.”
Ta cả kinh, quay đầu nhìn lại ba binh sĩ. “Lúc nãy các ngươi đi thỉnh quân y, có ai biết không?!”
Hai binh sĩ bị phái đi mời quân y nhìn nhau, run lẩy bẩy nói: “Dạ, có mấy người biết…”
Ngay lúc này, gian ngoài có tiếng truyền báo: “Từ tướng quân cầu kiến…”
Ta chấn động: đến rồi!
Vào thời điểm này, đại tướng quân không có mặt ở đây, A Triệt băng hà, nếu như lão đột nhiên làm khó, ta biết phải làm sao?
Ta nắm chặt bàn tay lại thành quả đấm, dằn xuống nỗi bi thương trong
lòng, trầm giọng ra lệnh cho bốn người trong lều: “Vào lúc này quyết
không thể tiết lộ ra ngoài chuyện bệ hạ băng hà!”
Bốn người nọ vội dập đầu vâng dạ.
Ta đỡ mép giường đứng lên, đến nâng lão quân y dậy. “Chuyện này cần phải được ngươi giấu giúp.”
“Vi thần đã rõ.” Lão quân y khom người trả lời.
Ta giơ tay vén vài sợi tóc rơi trên trán, chỉnh lại y phục, hít sâu
một hơi, xốc rèm đi ra, vừa đi vừa quay đầu lại nói với lão quân y:
“Ngươi mau đi sắc thuốc đi, bệ hạ nhiễm phong hàn, một khắc cũng không
thể kéo dài!”
Lão quân y liên tục vâng dạ.
Giọng của hai người bọn ta không nhỏ, Từ Lập ở bên ngoài cũng nghe
được khá rõ ràng. Đợi lão quân y ra khỏi cửa, ta mới quay đầu lại nhìn
Từ Lập, ra vẻ kinh ngạc nhíu mày lại. “Đêm khuya rồi mà Từ tướng quân
đến, chẳng lẽ có chiến báo?”
Từ Lập lo lắng đảo mắt quan sát vẻ mặt ta, ôm quyền nói: “Vi thần có chuyện quan trọng xin cầu kiến bệ hạ!”
Ta phủi tay áo ngồi xuống, giương mi nhìn lão, thản nhiên nói: “Bệ hạ nhiễm phong hàn, mới vừa nằm ngủ, có chuyện gì nói với ta cũng vậy
thôi.”
Từ Lập cười lạnh nói: “Sao có thể nói là cũng vậy được! Quốc gia đại sự, đâu phải ai cũng có thể tùy ý can thiệp!”
Ta lấy ra một vật từ trong tay áo, nhẹ nhàng đặt lên án, Từ Lập vừa thấy, sắc mặt đột biến, thất thanh kêu lên: “Hổ phù!”
“Không sai.” Ta cong môi lên, mỉm cười nói “Bệ hạ mang bệnh, sớm đã
ra lệnh cho công chúa giám quốc, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do bản
cung định đoạt. Từ đại tướng quân, nếu có việc gấp thì mau nói, không
thì mời về.”
Từ Lập nghi ngờ không thôi, tay nắm chặt lại thành quả đấm, gắng
gượng nói: “Vi thần được người mật báo, nói là có gian tế lén vào đại
doanh với ý đồ bất lợi đối với thánh thượng, vi thần phụng mệnh bảo vệ
đại doanh, vì đảm bảo an toàn cho bệ hạ nên cần phải điều tra từng ngóc
ngách trong doanh, hiện giờ không được gặp mặt bệ hạ, không biết là bệ
hạ bị nhiễm phong hàn thật hay là bị gian nhân ám hại!”
“Từ Lập to gan!” Ta vỗ bàn phẫn nộ kêu “Chẳng lẽ bệ hạ có nhiễm bệnh
không bản cung không biết hay sao! Ngươi nghi ngờ y thuật của quân y hay là nghi ngờ con người của bản cung!”
Mặt Từ Lập cứng đờ, cúi đầu nói: “Vi thần không dám. Chẳng qua chỉ vì trách nhiệm nên thần không dám có sơ sót! Mong công chúa thứ lỗi, cho
phép vi thần xác nhận lại một chút.”
Mặt ta không dám biểu lộ bất cứ vẻ gì dị thường, mặt thư án dưới tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nếu ta nói thật là bệ hạ đã băng hà từ sớm, một khi truyền ra ngoài
tất sẽ ảnh hưởng sĩ khí toàn quân, dù cho không truyền ra ngoài, chỉ sợ
nếu bị Từ Lập biết được, cũng rất có thể sẽ bị lão vu cáo là hãm hại,
giết vua giành ngôi mà tru sát ta tại đương trường. Còn hiện giờ nếu nói là bệ hạ nhiễm bệnh, nếu bị lão phát hiện thì càng bị định tội “có lẽ”
mưu phản…
Đào Thanh, sư phó, các người thiên tính vạn tính, có từng tính đến một đêm mưa gió khuynh thành này hay không.
Hai bên đang trầm mặc giằng co cả buổi, đột nhiên rèm cửa bị vén lên, lão quân y bước vào, trên tay có một gói gì đó được dùng giấy dầu bao
lại, đến trước mặt ta bẩm báo: “Điện hạ, thuốc đã sắc xong, đây là hương liệu xông dùng để an thần, có thể giúp bệ hạ ngủ ngon hơn.”
Ta nhìn lão quân y, Từ Lập híp mắt nhìn hai người bọn ta mà không biết đang tính toán điều gì.
“Được rồi, ngươi vào trong đi. Nhưng bệ hạ không chịu được gió lạnh, ngươi cẩn thận một chút.” Ta khẽ gật đầu nói.
Quân y vâng dạ, cẩn thận dè dặt vén lên một góc rèm bước vào bên
trong, khe hở nhỏ của tấm rèm vừa đủ để người bên ngoài nhìn thấy một
góc ở đầu giường đang có một người nằm, chuyển mình ho nhẹ hai tiếng,
kéo chăn cao lên, rất nhanh rèm lại bị thả xuống, chỉ nghe thấy tiếng
động do lão quân y chuẩn bị lư hương và hương liệu, dường như lão bị hỏi gì đó, vâng dạ vài tiếng, sau đó nói: “Lúc này bệ hạ không nên lao tâm
tổn thần, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt hơn… Dạ, vi thần tuân mệnh.”
Sau đó lại một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, lão quân y
ra ngoài, khẽ khom người nói với ta: “Bệ hạ đã ngủ, bảo công chúa xử lý
việc trong quân, nhưng nếu có chiến báo từ tiền tuyến thì phải gọi người dậy.”
Ta khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, vẫy tay nói: “Biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Lão quân y lui ra, ta quay đầu lại nhìn Từ Lập. “Từ tướng quân, ở đây đã có bản cung, ngươi không cần lo lắng, dù cho có thích khách thì cũng đã có bản cung che chắn cho bệ hạ, còn nếu mà tướng quân không yên tâm
thì có thể phái binh lính bao vây nơi này thành tường đồng lũy sắt, coi
như thể hiện lòng trung quân ái quốc của tướng quân.”
Từ Lập nhíu nhíu mày, liếc về hướng trong phòng, dường như vẫn còn
chút nghi ngờ, miệng mấp máy há ra rồi lại do dự khép vào. Có lẽ mấy
động tác giả khi nãy đã khiến lão bối rối.
Từ Lập đứng một hồi nữa, rốt cuộc vẫn quyết định gác lại chuyện này, ôm quyền gật đầu nói: “Vi thần đã rõ. Vi thần xin cáo lui.”
Đợi Từ Lập bỏ đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm, vừa hổn hển hít sâu một
ngụm không khí vừa ra sức lau đi mồ hôi lạnh, trở vào trong phòng.
Trong phòng, ba viên binh sĩ cơ trí đóng giả Lưu Triệt thấy ta vào
vội quỳ trên mặt đất nhận tội, dù sao đóng giả làm bậc chí tôn cửu ngũ
cũng phạm tội đại bất kính. Ta nâng ba người họ dậy, mỉm cười nói: “Các
ngươi ứng biến nhanh nhẹn, có công chứ làm gì có tội.” Lại nói với ba
người họ: “Ba ngươi ra ngoài canh gác, không cho phép bất kỳ ai vào.”
Ba người họ lĩnh mệnh đi ra, lúc này ta mới lấy ra ba chiếc còi mà
Lưu Triệt đã đưa cho ta. Ba chiếc còi này chia ra ba màu hồng, lam,
xanh, thổi lên không ra tiếng, nghe nói là cổ tiêu xuất xứ từ Miêu
Cương, chỉ có ký chủ bị hạ cổ mẫu mới có thể nghe được. Ký chủ bị hạ cổ
mẫu chính là ba vị Môn chủ.
Chỉ chốc lát sau khi thổi còi, môn chủ Lam môn nắm thế lực ngầm trong triều xuất hiện như một bóng ma, quỳ trước mặt ta, thấy chủ nhân đã
đổi, vẻ mặt hắn cũng không có biểu hiện gì là kinh ngạc, dường như hắn
chỉ nghe lệnh từ chiếc còi mà không quan tâm ai là người thổi.
Ta ổn định lại hơi thở, thấp giọng hỏi: “Ngươi có biết Từ Lập có đồng đảng nào trong quân hay không?”
Môn chủ Lam môn lẳng lặng đọc ra một chuỗi tên, hơn phân nửa là phó
tướng trong quân, phần nhiều là những cái tên xa lạ không quen tai,
nhưng đếm sơ cũng ít nhất mười ba người.
“Binh lính thủ hạ của Từ Lập hiện giờ được phân bố ra sao?”
“Có ba ngàn đang đóng giữ, hai ngàn đang luân phiên tại trạm gác.
Trong thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, ba ngàn quân đóng giữ sẽ có
thể chuẩn bị sẵn sàng để ứng chiến.”
Ta thở hốc vì kinh ngạc. “Lão muốn binh biến?”
Môn chủ Lam môn không trả lời, hắn chỉ cung cấp tin tức xác thực, còn lại ta phải tự phán đoán.
Việc Lưu Triệt băng hà không thể giấu lâu, người này tuy chỉ là một
mãng phu nhưng cũng không phải ngu ngốc, sớm muộn gì lão cũng phục hồi
tinh thần lại, đến lúc đó ta sẽ không còn cơ hội nữa.
“Người của ngươi được bao nhiêu?” Ta hỏi.
“Ở đây có năm mươi người.”
“Nếu một lưới bắt hết Từ Lập và đồng đảng của lão mà không kinh động người khác, ngươi nắm chắc được mấy phần?”
Môn chủ Lam môn trầm tư một lát rồi đáp: “Bảy phần.”
Bảy phần, vậy phải thử một lần mới được.
Lúc này tiền phương đang tập trung toàn lực để tiến công, không thể
kéo chân sau của bọn hắn. Từ Lập – ta chỉ có tự mình giải quyết!
“Lập tức bí mật động thủ, bắt Từ Lập và mười ba đồng đảng của lão giam lại!”
Môn chủ Lam môn gật đầu, sau khi lĩnh mệnh lập tức biến mất. Khinh công xuất quỷ nhập thần như thế làm ta nhớ đến Kiều Vũ…
Lắc lắc đầu, ta đẩy tạp niệm ra khỏi đầu óc, đến trước giường sửa lại chăn mền cho Lưu Triệt đang “say ngủ”, thì thầm nói: “A Triệt, hãy giúp ta, giúp ta bảo hộ mảnh giang sơn này.”
Ta ngồi tĩnh tọa trong doanh thầm tính thời gian, giờ này ắt hẳn Kiều Vũ đã phải cứu ra được ba người bọn sư phó, trên đường đi nếu không có
gì ngoài ý muốn xảy ra, chắc hẳn cũng đã hội họp cùng bọn người Đào
Thanh rồi. Bạch Dương cốc cách đây không gần không xa, tiếng mưa rơi át
đi tiếng nổ, nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm giác được đất dưới chân rung
rinh, dựa theo hiệu suất làm việc của Đường Tư, có lẽ giờ đã chiếm được
vùng cao nguyên, bắt đầu đợt tấn công mạnh lần thứ hai.
Thời gian trôi qua chậm chạp như từng giọt từng giọt nước chảy qua
giữa kẽ tay, từ giờ Tý đến giờ Sửu, đúng giờ Sửu một khắc, bên ngoài
bỗng xôn xao, trong lòng ta cảm thấy căng thẳng, vội vàng chạy ra hỏi:
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Một người chạy đi điều tra, chỉ trong khoảnh khắc đã hoảng loạn chạy
về. “Từ tướng quân bắt lão quân y, nói là phát hiện ra chất kịch độc
trong dược được sắc cho bệ hạ! Giờ đang tiến về phía này!”
Ta chấn động, dưới chân lảo đảo – Hay cho Từ Lập, giỏi cho Từ lập, ta quả là đã quá coi thường lão mà!
Ta siết chặt hổ phù: tình huống hiện giờ thật vô cùng giống như lúc
bức vua thoái vị trước thái miếu năm xưa. Hổ phù trong tay ai không quan trọng, quan trọng là binh lính nghe lệnh ai.
Trong tay ta không có lấy một binh một tốt…
Thanh âm náo loạn ồn ào đã đến bên ngoài trướng, tiếng mưa rơi không
thể át được giọng của Từ Lập. “Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Bao vây hết
doanh trướng này cho ta, không được bỏ sót một người nào!”
Ta nắm chặt hai tay thành quả đấm, hít sâu một hơi, gỡ bảo kiếm trên
vách xuống, vừa đẩy rèm cửa ra hai bên đã thấy Từ Lập đang xăm xăm đi
vào, không khỏi cả giận lớn tiếng mắng: “Từ Lập to gan, ngươi muốn làm
gì?!”
Từ Lập đắc chí kiêu căng cười lạnh: “Phát hiện trong dược sắc cho bệ
hạ uống có chất kịch độc mãn tính, lão quân y đã thú tội và khai ra kẻ
chủ mưu sai khiến, ”công chúa điện hạ”, ngài còn lời gì để nói nữa?”
Ta cố gắng kềm chế lửa giận, trầm giọng hỏi: “Người đâu?”
“Đền tội tại đương trường!” Từ Lập trợn đôi mắt hiện lên sự khát máu, tàn nhẫn, nhếch miệng cười nói “Nhân chứng vật chứng đều đủ, điện hạ,
ngươi thí quân mưu phản, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, còn gì để
nói nữa!” Nói rồi vươn tay ra bắt lấy cánh tay của ta, ta né sang một
bên, phẫn nộ quát: “Từ Lập, ngươi thật láo xược!”
Lão quân y a…
Ta cắn chặt đầu lưỡi, miệng đầy vị gỉ sắt, mưa to như trút nước, hơn
một trăm binh lính bao vây chung quanh lều, ngoài ra còn có năm nghìn
binh lính đang sẵn sàng đợi lệnh ngoài kia.
“Giao hổ phù ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Từ Lập giơ tay ra.
“Hừ!” Ta cười lạnh “Mơ tưởng!”
Từ Lập híp mắt lại, lãnh đạm nói: “Ngươi không đưa thì đừng trách ta
tự mình đến lấy!” Nói rồi trở tay bắt lấy cổ tay ta, ta hạ tay xuống nắm lấy chuôi kiếm, ngay lúc này, bỗng dưng có một đường kiếm từ đâu bay
tới bổ thẳng lên tay phải của Từ Lập, nhưng suy cho cùng Từ Lập cũng là
lão tướng, phản ứng mau lẹ hơn người, tránh được đường kiếm đó, một đám
binh lính xông lên vây quanh bảo vệ lão lùi ra sau.
Ta ngắm nhìn bốn phía, giờ mới nhận ra hiện đang có hai, ba mươi hắc y nhân bảo vệ xung quanh ta – là người của Kiều Vũ hay là người của Lưu
Triệt?
Mặt Từ Lập vô cùng giận dữ, rống lớn: “Lý Oánh Ngọc thông đồng với
địch phản quốc, thí quân đoạt vị, bắt ả và bọn đồng đảng của ả tử hình
tại chỗ, không chừa một ai!” Lệnh vừa ra, trên một trăm binh lính lập
tức liều chết xông lên.
Ta lui về sau ba bước để mặc cho hai, ba mươi hắc y nhân với binh khí sáng chóe trên tay không nói một lời gia nhập chiến cuộc, mỗi lần vung
tay chém xuống đều lấy đi một mạng, đám binh lính này sao có thể là đối
thủ của loại cao thủ như thế này, chỉ trong khoảnh khắc, tất cả hơn một
trăm binh lính đều ngã xuống, còn hai mươi mấy hắc y nhân chỉ bị thương
nhẹ.
Ta quét mắt nhìn qua chiến trường, Từ Lập sớm đã bỏ chạy từ hồi nào,
có lẽ lão thấy tình thế không ổn nên trở về điều động thêm viện quân. Dù hai mươi mấy người này dũng mãnh cỡ nào cũng làm sao có thể chống lại
năm nghìn binh lính?
Ta nhíu mày trầm mặc trong giây lát, hỏi: “Trong các ngươi, ai là thủ lĩnh?”
Một nam tử bước ra khỏi hàng, nửa quỳ trước mặt ta.
“Ngươi tên gì? Là thủ hạ của ai?”
“Số thứ tự Ngũ Lục Nhất. Tân Ám môn, thủ hạ của Kiều Vũ.”
Tân Ám môn?
Ta ngẩn ra, lập tức hiểu rõ. Ám môn lúc binh biến tại Thái miếu đã
sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, người may mắn còn sống sót không
nhiều, chắc có lẽ là hai mươi mấy người trước mắt này. Lưu Triệt nói
muốn trùng tu lại Ám môn, xem ra đã chuẩn bị từ lâu, hơn nữa còn giao
cho Kiều Vũ.
Ngoài doanh trướng tiếng vó ngựa nện rung chuyển cả đất bằng, ta cắn môi nói “Đi theo ta!”
Bọn họ tuân lệnh đứng dậy, nhanh nhẹn phủ áo tơi cho ta trước khi ra
khỏi lều, ta sửng sốt, không ngờ Kiều Vũ huấn luyện thủ hạ tính tỉ mỉ
chu đáo như hắn vậy…
Ta xoay tay lại nắm chắc gấu áo tơi, có bọn họ đứng sau lưng bảo vệ
ta, ta còn sợ gì chứ?! Ta có năm nam nhân ưu tú nhất Trần quốc, Từ Lập
có là hạng tôm tép nhãi nhép gì!
Leo lên đài quan sát, năm nghìn binh lính trấn thủ tại vùng đồi phụ
cận lúc này đã khẩn cấp tập kết lại – thật buồn cười, trong giờ khắc
nguy cấp như thế này mà quân vây bốn phía lại là người bên mình!
Nhân sĩ Ám môn ở bên cạnh ta bảo vệ, Từ Lập biết bọn họ lợi hại nên chỉ dám trốn phía sau lên tiếng khiêu chiến với ta.
“Chúng tướng sĩ!” Thanh âm Từ Lập vang dội trong đêm mưa “Yêu nữ này
thông đồng với địch phản quốc, thí quân đoạt ngôi, hôm nay chúng ta phải thế thiên hành đạo, trả thù cho bệ hạ! Giết —— “
“Giết —— “
“Giết —— “
“Giết —— “
Trong tiếng kêu la đòi chém đòi giết, ta giơ tay lên, một tùy tùng
bên tay phải lập tức giương cung bắn thẳng một mũi tên về phía Từ Lập,
thế đi cực mạnh cắm sâu vào khiên sắt, khiến bọn binh sĩ đứng vòng đầu
bị chấn kinh đứng lại tại chỗ.
Một mũi tên lập uy, ta đứng trên đài, lạnh lùng quát to: “Ai là kẻ
thông đồng với địch phản quốc?! Từ Lập, ngươi có ý đồ tạo phản, bị bệ hạ nhận ra nên đã hành thích người, giờ còn muốn giết bản cung để diệt
khẩu! Chúng tướng sĩ! Còn không mau bắt lấy hắn!”
Từ Lập phẫn nộ nói: “Yêu nữ không được nói bậy!”
Đêm nay phát sinh quá nhiều chuyện, có quá nhiều người chết, rõ ràng
là một đêm mưa lạnh giá, nhưng ta lại cảm giác được mỗi một giọt máu của mình đều đang sôi trào kêu gào trong phẫn nộ!
Năm nghìn thanh kiếm sắc bén đồng loạt rút ra khỏi vỏ chỉ về phía ta.
“Hahaha ——” ta giận đến bật cười, đôi tay run run chỉ thẳng “Từ Lập,
ngươi biết rõ Bạch Dương cốc có mai phục Cửu Lôi trận, thế mà còn dẫn
tướng sĩ Đại Trần ta vào cạm bẫy, chẳng lẽ không phải là thông đồng với
địch phản quốc, ý đồ muốn làm suy yếu lực lượng bên ta!”
“Ngươi…” Từ Lập đỏ cả mặt, gấp gáp muốn phản bác.
Ta không cho lão cơ hội lên tiếng, lập tức nói tiếp: “Giờ này khắc
này, tướng sĩ Trần quốc ta đang ác chiến nơi tiền tuyến, đẫm máu sa
trường cùng binh lính Mân Việt quốc, ngươi không đi giết địch, ngược lại còn giơ kiếm về phe mình, chẳng lẽ không phải là thừa dịp sơ hở, có ý
đồ tạo phản đoạt vị!”
“Ngươi ám sát bệ hạ, bịa đặt chứng cứ, vu oan hãm hại, thậm chí tàn
sát trung lương, chẳng lẽ không phải là đại nghịch bất đạo, tội ác tày
trời!”
“Ngươi tự xưng trung thần nhưng thật ra là gian thần! Ăn lộc của vua
lại đại nghịch bất đạo, âm mưu tạo phản, mê hoặc lòng quân, trước trận
phản chiến! Từ Lập! Ngươi đáng bị tru di thập tộc!”
Từ Lập tức giận chửi ầm lên: “Ngươi tên yêu nữ này chỉ biết yêu ngôn
tà thuyết mê hoặc lòng người! Hôm nay ta nhất định phải trả thù cho bệ
hạ!”
“Hahaha!” Ta nắm chặt tay thành quả đấm, giận quá hóa cười “Trả thù
cho bệ hạ? Ta là quân vương, ngươi đòi giết ta chính là thí quân! Ta
chính là hậu nhân của Duyên Hi nữ đế, là chủ nhân của Phượng Minh ngọc
bài, là huyết thống thuần khiết nhất của hoàng thất, còn Từ Lập ngươi là cái thá gì! Ngươi vì ham muốn cá nhân mà gạt bỏ an nguy quốc gia, kích
động binh lính tạo phản, ngày khác xuống dưới suối vàng, ngươi còn mặt
mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Đại Trần ta, còn mặt mũi nào gặp con cháu
đời sau!” Ta quay đầu lạnh lùng nói với năm nghìn binh lính “Hôm nay các ngươi bị tiểu nhân lợi dụng, làm ra loại chuyện phản quốc như thế này,
tội đáng giết tại chỗ! Nhưng hiện đang có quốc nạn, biết sai mà sửa,
không cần buông binh khí trong tay các ngươi xuống, nhưng phải phân biệt rõ, ai là thân nhân của các ngươi, ai là địch nhân của các ngươi! Nắm
chặt binh khí trong tay các ngươi, vũ khí của nam nhi Đại Trần chúng ta
là dùng để giết địch, dùng để bảo vệ thành trì, không phải dùng để chém
giết lẫn nhau!”
Tất cả năm nghìn binh lính đều im lặng cúi đầu, mưa rơi nhỏ dần, chỉ
nghe tiếng tí tách rả rích, mười dặm dưới đài không một tiếng động.
Từ Lập bị ta mỉa mai một hồi, về chữ lý lão đã thua, còn về chữ tình, phần thắng của lão cũng không lớn. Từ Lập lão là cái gì, tình cảm cá
nhân là cái gì, lợi ích cá nhân là cái gì, ở một nơi cách đây ngoài hai
mươi dặm, huynh đệ Đại Trần ta đang ra sức chém giết quân địch, thời
điểm này đây, lợi ích của quốc gia mới là trên hết!
“Các huynh đệ Đại Trần! Binh lính Mân Việt quốc đang đóng cách đây
hai mươi dặm như hổ rình mồi, huynh đệ chúng ta đang ở đó liều mạng chém giết chiến đấu với địch nhân, bất kỳ lúc nào quân địch cũng có thể đột
phá tuyến phòng thủ để tấn công chúng ta! Còn các ngươi, các ngươi sinh
ra ở Trần quốc, lớn lên ở Trần quốc, ăn lộc vua hưởng lộc nước, vậy mà
các ngươi đang làm gì?! Các ngươi đang bức vua thoái vị! Mở to con mắt
của các ngươi mà nhìn cho rõ! Ai là thân nhân của các ngươi, ai là địch
nhân của các ngươi, các ngươi đang chỉa mũi đao vào ai! Bọn chúng hiện
đang nhìn chúng ta mà cười nhạo, nhìn chúng ta tự giết chóc lẫn nhau,
thứ các ngươi cầm ăn là công lương, có được là quân lương, các ngươi có
từng nghĩ đến sứ mạng bản thân mình là cái gì, bảo vệ cái gì hay không?”
“Là thiên hạ Lưu gia của ta? Không phải! Thiên hạ không phải là thiên hạ của Lưu gia ta, mà là người trong thiên hạ, các ngươi muốn bảo vệ là quê hương gia đình của chính các ngươi, là thê nhi phụ mẫu ở nhà chờ
các ngươi trở về! Một khi binh lính Mân Việt đạp phá tuyến phòng thủ
này, trăm họ Trần quốc phải lâm vào cảnh lầm than! Nước mất nhà tan,
không phải là vua bị mất nước, mà là thần bị mất nước! Hôm nay các ngươi trước trận phản chiến, cùng với bọn người Mân Việt quốc xâm ta, phạm
ta, giết đồng bào ta nào có khác biệt gì! Sử sách trăm năm về sau sẽ nói về các ngươi ra sao? Nếu con cháu các ngươi vẫn còn, cũng sẽ bị người
chỉ mũi mắng là bọn giặc mất nước!”