Em trai ra ngoài mua thuốc cho anh, đi rất lâu chưa thấy về.
Lão nam nhân dựa người trên giường, vừa mệt vừa buồn ngủ, nắm chặt điện thoại mở wechat kêu em trai quay về, sau đó lại hối hận vì để giấu tấm hình mà nói dối.
Nghĩ đến tấm hình, anh lấy ra sau đó dùng khăn giấy tỉ mỉ lau rồi cất vào trong ví tiền.
Bên trong ví tiền của anh còn có một tấm hình khác, là tấm hình anh ôm em trai 8 tuổi chụp trong quán.
Trên nền bức tranh phong cảnh bằng nhựa, em trai nhỏ nhỏ, trẻ trung giống anh.
||||| Truyện đề cử: Cầu Ma |||||
Lúc đấy anh không đeo kính mắt, sau này đi làm phiên dịch kiếm sống, về nhà thức suốt đêm ngồi trước máy tính, làm mắt ngày càng kém đi.
Lúc em trai hơn 10 tuổi nghe người khác nói có thể làm phẫu thuật chữa khỏi liền đi qua ôm anh nói, chờ cậu lớn rồi sẽ chữa khỏi mắt cho anh.
Nghĩ lại những chuyện cũ, lão nam nhân khẽ mỉm cười, cười tới cười lui liền ngủ mất.
Đợi đến khi em trai quay lại, lão nam nhân ôm một góc chăn, mặc chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, tay cầm chặt chiếc điện thoại ngủ say sưa.
Em trai đặt thuốc xuống, phân vân không biết nên bôi thuốc hay không, lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương này, sợ đánh thức sẽ không ngủ ngon được nữa.
Chất lượng giấc ngủ của lão nam nhân luôn là chuyện phiền muộn của em trai.
Sau này phát hiện mỗi khi bị làm đến mệt, lão nam nhân sẽ ngủ tốt hơn một chút. Có thể phương pháp này trị ngọn không trị gốc, ham muốn của cậu rất mạnh, mặc sức dày vò, lão nam nhân không biết sẽ khóc thành dạng gì nữa.
Cậu thở dài, đắp kín chăn cho lão nam nhân, tầm mắt rơi vào chiếc ví tiền trên bàn, ánh mắt hơi trầm xuống.
Ngày hôm sau tỉnh lại, em trai bôi thuốc cho anh, bôi một hồi liền đem vật của bản thân đỉnh vào trong người lão nam nhân, làm anh một trận. Lúc đi xuống trả tiền phòng, chân vẫn còn run run, bước đi không quá vững.
Anh hỏi quầy lễ tân hết bao nhiêu tiền, mở ví tiền ra liền sững sờ.
Một tay ở sau lưng chìa tới, là em trai, cậu cầm điện thoại lên để nhân viên quét mã.
Khi lão nam nhân còn không kịp phản ứng, cậu đã trả tiền phòng xong rồi kéo lão nam nhân ra ngoài.
Lão nam nhân nhìn ví tiền của mình một chút, sau đó lại nhìn quầy lễ tân cuối cùng nhìn về phía em trai, thở dài 2 tiếng, nhất thời không biết nên nói về chuyện gì.
Anh đành nói:"Tiền phòng tại sao lại đắt như vậy, sao cậu lại tự mình trả, phí sinh hoạt tháng này còn đủ không, tôi cho cậu thêm ít nữa."
Lão nam nhân tiếc tiền lại nói:"Hình chị cậu trong ví tiền của tôi đâu rồi, có phải cậu lấy không? Mau trả lại cho tôi."
Em trai lúc đầu còn nắm tay anh, nghe thấy anh nói đột nhiên dừng lại, quay mặt qua nói:"Tiền sinh hoạt sau này không cần cho tôi nữa."
Lão nam nhân mông lung:"Làm sao vậy, cậu lên đại học rất nhiều chỗ cần phải tiêu tiền, đừng lo lắng, tôi vẫn còn tiền."
Em trai:"Tôi nói không cần cho tôi nữa, sau này cũng không cần."
Lão nam nhân:"Làm sao? Cậu đây là...?" Anh cảm nhận được em trai đang không vui, dè dặt kéo vạt áo em trai.
Anh vốn cho rằng em trai đang lo lắng anh vì vấn đề tiền bạc mà phải miễn cưỡng bản thân. Bây giờ anh cũng không dám nói chuyện tấm hình, sợ em trai nổi giận lại 10 ngày nửa tháng không để ý đến anh.
Lão nam nhân không chịu nổi.
Nào ngờ em trai nói:"Anh thật sự nghĩ mình là cha tôi sao, đừng nói là tôi không đồng ý, chị tôi nếu còn ở đây cũng chưa chắc đã đồng ý."
Cậu vừa dứt lời, lão nam nhân liền ngây ngẩn, anh chậm chạp ngước mắt lên nhìn, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.