Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 10:




“Phó tiên sinh, về chuyện ngài trở thành bang chủ mới của bang Hoa Diệu, bên ngoài có rất nhiều nghe đồn, ngài có ý kiến gì không?”
“Phó tiên sinh, các công nhân viên của ngài có ý kiến gì với ngài không? Liệu bọn họ có chịu phục ngài không?”
“Phó tiên sinh, có lời đồn là ngài giết chết dưỡng phụ của mình là Giang tiên sinh, xin hỏi ngài...”
Phó Tư quay đầu lại, “Cút.”
Bảo tiêu đẩy đám người hỗn tạp ra, mở đường cho người lãnh đạo mới lên xe.
Lễ truy điệu Giang tiên sinh ngày mai mới bắt đầu, di thể đã tuân theo di chúc được hỏa táng. mục đích chuyến này của Phó Tư, chính là đem tro cốt của anh lấy ra, ôm về nhà.
Một đường không nói chuyện, tài xế cũng không biết phải an ủi cái này bi thống người trẻ tuổi đang bi thống này như thế nào, chỉ có thể cố gắng không quấy rầy cậu.
Phó Tư trở về nhà trong hoàn cảnh hoàn toàn tĩnh mịch, mọi thứ đều lạnh như băng, hoàn toàn không có ấm áp.
Giống như nhiệt độ của Giang tiên sinh trong giây phút ngã vào lồng ngực cậu vậy.
Lạnh lẽo như thế, cho rằng có thể lưu lâu một chút, không ngờ lập tức đã trở nên lạnh như vậy. Như thể nhiệt độ nóng rực trong dĩ vãng, sự sủng nịch đã từng có, tất cả đều không tồn tại.
Trái tim rộn ràng đã từng nhảy lên kia, cũng không tồn tại.
Giống người kia chết rồi, trái tim của mình cũng đã chết theo.
Phó Tư ôm chiếc hộp đen trong lồng ngực đi vào phòng ngủ, trước khi trở về cậu  có nói, “Tiên sinh, chúng ta về đến nhà “, trước khi đặt chiếc hộp vào phòng ngủ còn nói, “Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng có thể nghỉ ngơi rồi.”
Cậu đặt chiếc hộp đen ở trên giường một lúc, lại cầm để lên trên ghế salông, nói mấy câu, cuối cùng đặt tại phòng của mình.
Tất cả những điều này xảy ra như người bệnh tâm thần đang tự biên tự diễn, chỉ có bản thân Phó Tư biết, cậu cực kỳ tỉnh táo, nhưng nếu không làm như vậy, cậu thật sự sẽ bức điên bản thân mất, ép mình đi bên ngoài tìm một người không bao giờ trở về.
Những dây đèn màu mộng ảo dùng để trang trí trong phòng vẫn chưa bị lấy xuống. Phó Tư thay pin, nhớ đến trong tủ lạnh vẫn còn bánh gatô chưa kịp đụng đến, bèn bưng nó ra, lấy thêm hai chiếc đĩa giấy.
Bánh gatô đã để rất nhiều ngày, không biết đã hỏng hay chưa. Phó Tư tự ăn một miếng nhỏ, đối với chiếc hộp đen nói, “Ngọt, ăn ngon thật đấy, tạ ơn tiên sinh.”
Bánh gatô không lớn, cậu ăn xong một miếng nhỏ thì cũng không ăn thêm nữa mà cất lại, “Tiên sinh, đồ của ngài con sẽ giữ lại từ từ ăn, mỗi ngày ăn một chút, như vậy ngài có thể theo con lâu một chút.”
Chiếc hộp đen không trả lời cậu được, chỉ có thể nghe cậu nói chuyện một mình.
“Tiên sinh, ngày mai ngài sẽ lại muốn rời khỏi con, muốn sang một chiếc hộp còn lớn hơn và tối hơn, ngài có sợ không?”
Phó Tư sờ sờ chiếc hộp, “Nếu ngài sợ thì báo mộng cho con, để con mơ thấy ngài, đêm nay mơ thấy luôn thì càng tốt. Con sẽ cứu ngài ra, cũng có thể để ngài luôn làm bạn với con.”
” Trước đây ngài quan tâm con như vậy, nhất định sẽ để con mơ thấy ngài, có đúng hay không.”
“Tiên sinh, ngài đi thẳng thắn như thế, để con ở lại chỗ này làm gì chứ?”
“Ngài đang trừng phạt con phải không?”
Trời dần dần tối, bốn phía không người, như là sớm vì ai tổ chức lễ tang.
Cả sảnh đường đều chia buồn.
Phó Tư ôm hộp nằm lên giường, như ôm Giang tiên sinh, cậu nhắm mắt đến nửa đêm thì đột nhiên tỉnh dậy. Trong mộng chỉ có vô số những bóng tay tối om muốn kéo cậu vào tuyệt vọng, trong mộng không có Giang tiên sinh.
Cậu mở hộp ra, túm một nắm tro ăn vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức. Dường như cảm thấy một nắm đó lấy quá ít, cậu lại lấy thêm một nắm nữa.
Ăn sạch sẽ, cậu lấy hộp che lên, sờ sờ dạ dày, “Giang tiên sinh, ngài phải tới trong mộng của con đấy.”
Lần này có thể xác định, bọn họ đã thực sự hợp thành một thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.