Gần đây Trấn Thanh Sơn xảy ra vài chuyện lớn.
Đầu tiên là từ trong thành truyền đến tin tức giải phóng quân muốn lên núi, sau là tiểu thư nhà họ Tả – Tả Liễu bị bắt cóc, vị hôn phu của nàng là Giang tiểu thiếu gia sốt ruột cứu người, không cẩn thận bị bắt, cuối cùng hai nhà Tả và Giang không chờ nổi quân đội lên núi đã muốn liên hợp diệt cướp.
Đêm khuya, Lão Thái gia nhà họ Giang cầm tẩu thuốc đứng ở cửa, hạ nhân vây chặt cửa viện đến mức không lọt một giọt nước, đèn đuốc sáng trưng, khiến ai cũng chú ý đến.
Có người nói, “Ta nghe nói hiện tại đã có phân đội nhỏ đến thanh sơn thám gió, phân đội lớn thì đã tập kết ở dưới chân núi, chắc cách ngày trừ nạn trộm cướp không xa.”
“Thật hi vọng khi quân đội đến, bọn chúng đã không còn.” Người nói chuyện chính là Giang Bình – một vị thúc bá nhà họ Giang, nói “Theo ta thấy, chúng ta hiện tại coi như chuẩn bị sẵn sàng, nhân lúc những tên thổ phỉ chó chết kia đang thư giãn, đêm mai giết hắn trở tay không kịp luôn.”
“Ta thì nghĩ nên cẩn thận hành sự, nếu như thật sự hiệu triệu mọi người đi diệt cướp, chắc chắn sẽ có hi sinh, tên tội đồ đó chiếm đỉnh núi nhiều năm như vậy, vật tư không biết cướp đoạt được bao nhiêu, không chắc còn có cả súng pháo. Mà chúng ta chỉ có tay không, đến binh khí ra dáng ra hình cũng không có, làm sao đánh?”
“Không đánh, lẽ nào nhìn tiểu thiếu gia chôn thây miệng hổ sao?”
Một ông lão khác nói chen vào, “Ngươi nói như vậy là không lý trí, ta thấy đám thổ phỉ trên núi cũng là nói lý, những năm này không động ra việc lớn gì, lũ Nhật Bản đến vẫn đứng ra bảo vệ hương thân, hay là chúng ta giảng đạo lý với bọn họ, không chắc họ sẽ đem người thả.”
“Quả thực là lời nói vô căn cứ, chúng ta đang bàn đàm luận tới diệt cướp, không phải nghe mấy đạo lý lớn cái gì mà lấy đức thu phục người, đám man rợ trên núi có thể có mấy người có học, chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết.”
“Không thể nói như thế, trước trong nhà ai mà chẳng không cơm ăn, còn không phải là nhờ có bọn họ cướp của người giàu giúp người nghèo khó mới vượt qua mùa đông sao?”
“Này, lời này nói...” Giang thúc bá tức đến mức râu mép sắp bứt trụi, quay đầu xin chỉ thị lão thái gia, “Chủ gia, ngài nhìn hắn, ngài nói làm sao bây giờ.”
Vấn đề mấu chốt cuối cùng cũng hỏi ra, mọi người nín hơi tập trung suy nghĩ chờ vị “Trưởng gia” lên tiếng. Quyết sách trọng đại của Trấn Thanh Sơn trong hơn mười năm toàn dựa vào hắn, theo hắn đi sẽ không sai lầm.
Ở dưới ánh mắt mong chờ của dân chúng, Giang thái gia chậm rãi thả tẩu thuốc xuống nói, ” Nỗi khổ tâm của mọi người ta đều hiểu, theo ta thấy, trước tiên đàm luận rồi hẵng đánh, đàm luận không được, chỉ có thể đánh.”
Tiên sinh dạy học vừa khuyên giải do dự, “Chuyện này....” Lúc trong thôn mất mùa, bọn thổ phỉ từng cung cấp thức ăn cho họ một khoảng thời gian, hắn luôn nhớ tới ân tình này.
“Đừng nói, báng súng ở trong tay người ta, tốt hay xấu, nên làm gì đều là người ta định đoạt, trước tốt thì tốt, vạn nhất sau này phản thì làm sao bây giờ?” Lão gia tử chậm rãi phun ra một vòng khói, hai chòm râu theo môi di động, trong lòng hắn có chủ ý, nhìn khắp bốn phía hỏi, “Tả Lâu đâu? Làm sao không thấy hắn đến?”
Thôn dân nghe tiếng hỏi bèn bốn phía nhìn, quả nhiên không phát hiện Tả chủ gia lại đây. Lúc này, đột nhiên có vị một hậu sinh nhà họ Tả nhìn quen đẩy đoàn người ra, thở hồng hộc nói, “Chết rồi! Tiểu thư chạy lên núi rồi!”
Mọi người không dám tin tưởng, có người kéo hắn, “Xảy ra chuyện gì? Ngươi nói tường tận xem noaaf?”
“Tiểu, tiểu thư lưu lại thư nói muốn đi lên núi đón Giang thiếu gia trở về, sinh tử đều muốn theo hắn.” Viền mắt hậu sinh đỏ chót, thở không ra hơi, “Trong nhà tìm khắp nơi không thấy, có người thấy nàng chạng vạng dẫn ngựa lên núi, chủ gia nhà ta đã gấp điên rồi.”
Tin tức này khiến mọi người có mặt kinh hoảng không ngớt, Giang lão thái gia vỗ tẩu hút thuốc một cái, đứng dậy định hiệu triệu mọi người lên núi đòi người thì, không biết từ đâu truyền đến tiếng vó ngựa. Hương thân nhìn sang, thấy hai bên gò má của con ngựa kia đều có một đám lông trắng, biết đây là ngựa cưng của Tả tiểu thư, lại nhìn người đến, đúng là trung tâm buổi nói chuyện của bọn họ hôm nay.
“Phụ lão hương thân chớ vội, ta đã trở về.” Giang thiếu gia kéo dây cương, đỡ Tả tiểu thư ngồi vững vàng rồi thì bản thân mới tung người xuống ngựa, lại giúp cô nương ngồi trên ngựa xuống.
Hai người bọn họ vừa xuất hiện, mọi người lập tức vây lên, mồm năm miệng mười muốn hỏi ra nguyên cớ. Giang Vô Ngôn thấy Tả Liễu uể oải, không nói hai câu nói ra muốn đưa nàng về nhà trước, Giang lão thái gia thấy đúng, để anh đưa người về rồi mới nói chuyện.
Giang Vô Ngôn một đường dắt ngựa đến nhà họ Tả, cách thật xa đã có người đón lấy dây cương. Thấy nàng về đến nhà cũng không cần mình nữa, Giang Vô Ngôn đưa dây ngựa giao cho Tả Liễu, căn dặn hai câu, quay đầu định đi về, lại bị nàng kéo lại.
Tả tiểu thư hỏi, “Vô Ngôn, sau này ngươi định làm gì?”
Giang Vô Ngôn nói, “Quay lại nói một chút tình huống trên núi với người trong nhà, nếu mở được mâu thuẫn thì không cần thiết diệt cướp nữa, vừa hao tiền tốn của, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.”
Tả Liễu nói, “Ta cũng cho là như thế, tiền chuộc mà nhà họ Tả đã đưa chúng ta không có ý định đòi lại, ta lần này lên núi.... Là lo lắng an nguy của ngươi.”
Nàng khẽ cắn răng nói, “Ta, ta lần này đi là ôm quyết tâm quyết tử, ngươi, ngươi biết ta là có ý gì....”
Giang Vô Ngôn xoa đầu nàng, im lặng không lên tiếng.
Tả tiểu thư hơi ngượng ngùng nhìn anh, ngừng hai giây rồi nhỏ giọng nói, “Ta... Nửa tháng trước đi dạo với Xảo nhi có nhìn thấy một thớt vải đỏ, nhuộm rất đẹp, ta, ta rất thích...” Nàng âm thanh nhỏ dần, “Đến lúc đó, hi vọng ngươi cũng sẽ thích...”
Rõ ràng là nhiệt độ buổi tối ngày mùa thu khá lạnh, nhưng trên mặt nàng lại khô nóng dị thường, Giang Vô Ngôn đưa tay, giật giật môi muốn nói chút gì, nhưng anh chưa kịp có động tác, cô nương đã chạy nhanh như làn gió vào cửa lớn.
Trên đường về, hệ thống trêu chọc anh, [ Anh thật tuyệt tình, cô nương nhà người ta tốt như vậy, sao anh không đáp lại người ta. ]
Giang Vô Ngôn bứt xuống một mảnh lá mỏng trên bụi cây đang vào thời kì giáp hạt bên đường, [ đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau. ]
Mảnh lá cây xoay một vòng trong tay anh, bị một trận gió không lớn thổi bay lên, quay hai vòng trên mặt đất, cuối cùng vẫn bị chôn vào bên trong tro bụi.
Giang Vô Ngôn không đi tìm, cũng không biết sẽ có người muốn nhặt nó lên không.
Có Giang Vô Ngôn bảo đảm, buổi diệt cướp không vốn có chút động lực nào tạm thời gác lại, Nhà họ Giang theo dõi kỹ càng vị thiếu gia mới về này, khiến anh không tìm được thời gian thoát thân, tạm thời không thể đi lên núi, có lẽ phải quan sát mấy ngày lại tính sau.
Ở nhà họ Giang gần nửa tháng, mỗi ngày ngoại trừ một ngày ba bữa, hầu như chuyện gì Giang Vô Ngôn cũng không cần làm. Làm thiếu gia chán chê, nếu như thực sự nhàn đến phát chán, liền đi tiệm ăn trên trấn nghe đàn, uống ấm trà.
[ hệ thống: Khoái hoạt không, thoải mái không, có phải là cảm thấy tôi rất lương tâm? ]
[ Giang Vô Ngôn: Thoải mái! ]
Quả thực thoải mái đến không thể thoải mái hơn. Duy có một điều không được, đó là thái gia nhà họ Giang thường xuyên tìm anh tán gẫu, có lẽ là trong quá trình nói chuyệ phát hiện bản tính của tôn tử trở nên trầm ổn không ít, bèn không thông báo cho Giang Vô Ngôn mà tổ chức hội nghị gia tộc, đề cập đến cháu dâu.
Khi Giang Vô Ngôn thu được hệ thống lời nhắc nhở muộn màng từ hệ thống, anh đã ngồi ở đại sảnh, hôn kỳ đã bị định qua vào mùng 8 tháng 2 sang năm. Tả tiểu thư ở bên cạnh thâm tình nhìn anh, sau khi cuộc họp giữa các gia tộc kết thúc, cẩn thận tùng bước được trưởng bối đưa về.
Giang Vô Ngôn vẫn ở tại chỗ tiếp thu thân hữu chúc phúc, mãi mới về được phòng, đầu đều sắp nổ.
[ hệ thống: Chơi high quá rồi. Tôi đã nói với anh là việc này cần giải quyết sớm mà. ]
[ Giang Vô Ngôn: Tôi không thể làm như thế, trong tương lai tôi không thể để cho nàng sống đời quả phụ được. ]
[ hệ thống: Làm sao bây giờ? ]
[ Giang Vô Ngôn:... Tôi đi tìm nàng nói rõ ràng. ]
Giang Vô Ngôn quyết định, ban đêm hôm ấy liền đi tới nhà họ Tả, dùng cục đá nhỏ gõ nhẹ khuê môn gọi Tả tiểu thư ra đón.
Giữa tháng mười lăm, đoàn tụ sum vầy, đáng tiếc điều muốn nói lại là chuyện thương tâm.
Nhưng cuối cùng vẫn phải biệt ly, Tả Liễu ánh mắt trước sau không thể rời bỏ Giang Vô Ngôn, chờ hắn sau khi nói xong trầm mặc một lát, nghiêng đầu xa xôi hỏi, “Tại sao?”
Giang Vô Ngôn không xả những kia đường hoàng, hắn nói thẳng, “Ta không thích nữ nhân.”
Tả tiểu thư sửng sốt, một lát sau có chút không chịu nhận nói, “Ngươi, ngươi thấy cẩu vật trên núi tốt hơn?”
“Cũng không phải” Giang Vô Ngôn nói, “Chỉ là trong lòng ta không ngươi, chúng ta sẽ không hạnh phúc.”
Tả Liễu lắc đầu, “Ngươi nói những này ta không thể tiếp thu, rõ ràng ngày hôm nay đều nói xong rồi, ngươi như vậy... Như vậy để ta còn gì là mặt mũi.”
Giang Vô Ngôn thở dài nói, “Những chuyện này ngươi không cần quản, ta tự có biện pháp.”
Tả tiểu thư không nhìn anh, há miệng, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Trên đường trở về, hệ thống hỏi Giang Vô Ngôn, [ Anh nói anh không thích nữ, có phải là thật không? ]
[ Giang Vô Ngôn: Không, nhưng trước khi chết tôi người yêu tôi là nam, tôi cũng chưa từng gặp nữ tính nào khiến tôi động lòng. ]
[ hệ thống cười trên sự đau khổ của người khác: Thật sự? Anh nhiều tiền thế cơ mà, làm sao yêu đương nghèo nàn thế? ]
[ Giang Vô Ngôn: Cậu lẻo mép thế, cũng không thấy cậu từng yêu đương ha. ]
[ hệ thống:... ]
[ hệ thống đổi đề tài: Hôn sự không biết có thành công lui được không, anh định làm gì tiếp theo đây? ]
[ Giang Vô Ngôn: Kiểu gì cũng phải có lý do danh chính ngôn thuận, tôi không có thời gian, đơn giản làm lớn chuyện thôi. ]
[ hệ thống: Anh muốn làm gì? ]
[ Giang Vô Ngôn: Đi tìm thú vui. ]