Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 16:




Giang Vô Ngôn nói một không hai, nói đi tìm thú vui liền tìm thú vui luôn. Từ đêm hôm đó rời đi từ nhà họ Tả, liền chạy đến một trên thị trấn gần nhất.
Phong lưu quán làm buôn bán ban đêm, bên trong mỹ nhân không thiếu gì cả, Giang Vô Ngôn cũng không ngăn cản, vừa tiến vào phòng khách là rêu rao gọi hai vị phong nguyệt nói lời âu yếm, vui vẻ vô cùng.
[Hệ thống FA nghiến răng nghiến lợi:.... Tôi không ngờ anh lại là người như vậy. ]
Giang Vô Ngôn bên này đang ôm ấp đề huề, ở đại sảnh lại bàn luận trên trời dưới biển, không them đếm xỉa tới anh. Đột nhiên, trong sảnh một người đàn ông ăn mặc đơn giản, “Đây không phải Giang thiếu gia sao?”
Giọng hắn không nhỏ, đây cũng rất hợp với tâm ý của Giang Vô Ngôn, anh chỉ lo người khác không biết, cũng lớn tiếng hồi phục, “Đúng vậy, xin hỏi các hạ là?”
Người đàn ông không trả lời vấn đề này luôn mà tìm đề tài tán gẫu, “Tại hạ là ai không quan trọng, nghe nói Giang thiếu gia sắp kết hôn, hiện tại còn gióng trống khua chiêng tới nơi này phong lưu khoái hoạt, Giang thiếu gia, ngươi không sợ bị sét đánh sao?”
Hắn nói thực sự là ngay thẳng, Giang Vô Ngôn cười ha ha, “Chính là sắp kết hôn nên mới thừa dịp khoảng thời gian này đến cố gắng chơi một chút. Kết hôn rồi, lập gia đình, mọi chuyện trong nhà đều có thêm một bà nương quản, làm sao sẽ khoái hoạt đây?” Anh vừa nói vừa dùng tay gợi cằm nữ tử bên cạnh lên, vô cùng thành thạo thổi lên bộ ngực đẫy đà của nàng, cười trêu nói, “Mỹ nhân, ngươi nói đúng hay không?”
Mỹ nhân cúi đầu si mê nhìn nụ cười của anh, quên cả đáp lại. Khóe miệng người đàn ông đặt câu hỏi thì lại co giật, hắn há mồm còn định nói gì, rồi lại bị người phía sau vỗ vỗ vai, bèn không nói nữa.
Người đằng sau không đi mà nói tiếp, “Không ngờ Giang thiếu gia thích chơi như thế, không ngại cũng mang ta chơi một chút?”
Giang Vô Ngôn ngay lập tức nhận ra giọng nói này, động tác ve vãn dừng lại, ở trong lòng hỏi hệ thống [ Sao hắn lại đến đây? ]
Hệ thống vẫn theo quy tắc cũ không phản ứng anh, có lẽ là không muốn quan tâm đến tên cặn bã này nữa.
Bùi Tương Ngọc thấy nó không nói gì, cho rằng nó không muốn nói chuyện với mình, tức đến điên đầu, lập tức đẩy mỹ nhân bên cạnh Giang thiếu gia ra ngoài, không nói hai lời khiêng anh lên vai, nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Phòng khách loạn tung tùng phèo, Giang Vô Ngôn đánh bả vai Bùi Tương Ngọc muốn hắn thả mình xuống, không ngờ đối phương không những không thả mà còn đanh hai cái lên mông anh, “Thành thật một chút.”
Trong lòng hắn phẫn hận, dùng sức khá mạnh. Thân thể Giang thiếu gia yêu kiều, chịu hai đánh có lẽ mông đã sưng lên, anh cũng tức giận gần chết, không muốn nói chuyện.
Bùi Tương Ngọc vác Giang Vô Ngôn đến nơi buộc ngựa ở hậu viện, chuẩn bị rút về.
Tuy rằng Giang Vô Ngôn sớm hay muộn đều phải lên núi, nhưng anh cũng không muốn về trong thời khắc quan trọng này, trừng mắt muốn bảo Bùi Tương Ngọc buông anh  xuống.
Cơn giận của Bùi Tương Ngọc còn chưa tan, hắn cũng trừng lại, “Nếu ngươi không muốn ta làm ngươi ngày bây giờ, ngươi tốt nhất nên nói êm tai một chút.”
“Làm” của hắn là có ý gì, Giang Vô Ngôn không hiểu rõ lắm, anh nghĩ có lẽ đối phương muốn giết mình, nhưng lại tìm không ra lý do hắn nhất định phải giết mình, chẳng lẽ là bởi vì anh đi ra tìm tiểu thư?
Nếu là lý do này thì khá gây ngạc nhiên, rõ ràng tình cảm của hai người ở trên núi còn rất tốt, thậm chí tốt đết mức có thể ngủ chung giường, làm sao mà anh chỉ đi tìm tiểu thư một lần, hắn liền phẫn nộ muốn giết anh?
Giang Vô Ngôn nghĩ mãi không ra, bản thân anh đã khiến mục tiêu hướng dẫn muốn tới giết mình, điều này khiến anh cảm thấy thất bại, hỏi hệ thống hệ thống cũng không có câu trả lời, anh không thể làm gì khác hơn là tự quyết định.
“Ngươi muốn làm, thì làm đi.” Còn chưa tới cửa trại, Giang Vô Ngôn đã quyết định lại làm lại một lần liền nói với Bùi Tương Ngọc, “Ở đâu mà chẳng là làm, làm ở đây cũng như thế.”
Cánh tay đang giục ngựa của Bùi Tương Ngọc cứng đờ, hắn không thấy khuôn mặt như tro nguội của người trong lòng, nên không dám tin tưởng hỏi, “Ngươi nói thật?”
Giang Vô Ngôn nhắm mắt lại, chờ hắn giết bản thân, “Ừm.”
“Vậy....” Bùi Tương Ngọc càng ôm chặt người hơn, quanh co nói, “Chuyện này, không thể làm ở chỗ này, muốn làm, muốn làm thì phải trở về giường, làm trên giường.”
Chắc là hắn không hy vọng làm bẩn mắt các huynh đệ, hoặc là sợ lộ ra tiếng hét, Giang Vô Ngôn thuận theo đồng ý.
Nhưng anh rất nhanh không muốn đồng ý nữa, bởi vì sau khi Bùi Tương Ngọc mang anh lên giường, đột nhiên móc ra “khẩu súng”, một kẻ giết người thường không ai lấy “súng” ra cả.
Giang Vô Ngôn lập tức hiểu hắn muốn làm cái gì, co rúm lùi về phía sau, vừa lùi vừa từ chối. Nhưng từ chối vô hiệu, “súng” Bùi Tương Ngọc súng đã lên nòng rồi, sẽ không bởi vì đối phương không muốn mà thu hồi lại.
Thô bạo ôm lấy Giang Vô Ngôn, hắn ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng thổi khí, “Giang thiếu gia đã đồng ý để ta làm, hiện tại lại không cho ta làm, ngươi không thể như vậy.”
Một tay Giang Vô Ngôn đẩy đầu hắn sang một bên, nhưng vẫn không ngăn cản không được sự xâm lấn ở bên dưới. Càng đáng sợ chính là, “khẩu súng” của Bùi Tương Ngọc tuy tốt, nhưng kinh nghiệm không đủ, dẫn đến chủ nhân không hiểu kết cấu, đấu đá lung tung, thô bạo vô lý, cực kỳ chán ghét.
Đến tận hừng đông, viên đạn trong súng mới rơi trên khắp người Giang Vô Ngôn, mà chủ nhân của nó còn đang vui cười hớn hở.
Giang Vô Ngôn bị “súng” làm đến hoa mắt váng đầu, tức giận cuốn lấy chăn không thể để ý tới hắn. Bùi Tương Ngọc thấy thế, không thể làm gì khác hơn là thu súng lại, hăng hái ra ngoài múc nước cho anh tắm.
Giang Vô Ngôn nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Tương Ngọc từ từ đi xa, tiếp theo đó tiếng pháo từ hệ thống, [ chúc mừng! ]
Lần này, Giang Vô Ngôn không thèm để ý đến bất cứ điều gì từ nó nữa, nằm một lúc khôi phục thể lực, giẫy giụa muốn xuống giường.
Đến lúc này anh mới cảm giác được đau nhức toàn thân, còn có “viên đạn” dọc theo hai chân chảy xuống.
Không sao, rất nhanh sẽ kết thúc, rất nhanh sẽ kết thúc rồi.
Giang Vô Ngôn nhìn quanh phòng, tìm được một cây kéo sắc bén. Anh định cầm đâm vào ngực mình, dù hệ thống trong đầu hét ầm lên nhưng lực dưới tay anh vẫn không hề giảm, tàn nhẫn muốn đâm xuyên ngực mình.
Bùi Tương Ngọc vừa cửa đã sợ mất ba hồn sáu phách đánh rơi cả chậu nước, cấp tốc tiến lên đánh bay chiếc kéo trong tay anh.
Đầu nhọn của cây kéo chỉ để lại một vết sước đỏ nhạt trên ngực Giang Vô Ngôn, cây kéo xoay trên không trung một vòng rồi xuyên thẳng vào lòng đất.
Giang Vô Ngôn thấy không thành, giẫy giụa định nhặt nó lên. Bùi Tương Ngọc sợ hãi ôm chặt anh, “Con mẹ nó ngươi định làm gì vậy?”
Hắn ôm đến mức Giang Vô Ngôn khó thở, nhưng hắn có vẻ không cảm thấy chút nào, hồng mắt thở dốc nói, “Ta, ta chính là không nhìn nổi cảnh ngươi thân cận với người khác, ngày hôm qua là lỗi của ta, ngươi muốn làm gì, muốn báo thù ta thì cứ làm, ta da dày thịt béo không sợ đau, ngươi, ngươi đừng như vậy....”
Hắn bật khóc trên vai Giang Vô Ngôn, trong miệng mơ hồ nói, “Ngươi đừng làm ta sợ như vậy...”
Giang Vô Ngôn sắp bị ghìm chết giơ nắm tay, không biết là nên tiếp tục bị ghìm đến chết, hay là nhận mệnh, nhắm mắt tiếp tục hướng dẫn đối tượng thì hơn.
Anh do dự một chút, cuối cùng thả lỏng bàn tay vỗ lên lưng Bùi Tương Ngọc an ủi, “Biết rồi, thả ta ra đi.”
Bùi Tương Ngọc khóc thút thít, nghe lời thả anh ra, lại đưa tay sờ mặt anh và vết sẹo trên ngực. Hắn nhìn một lúc lâu, không biết học ai, cúi đầu thổi vết đỏ kia, “Có đau không?”
“Có hơi ngứa.” Giang Vô Ngôn nói thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.