Cuối tháng ba, cây trong vườn dần dần mọc ra lá non, âm u bị ánh mặt trời đánh tan. Trên cành cây mới mọc ra chồi non là những con chim đang tìm cách đào tổ, lại bị một đứa trẻ xua đi.
Thân thủ của đứa trẻ đó rất mạnh mẽ, khi tận nghe thấy có tiếng mở cổng, có người đi vào, nó vội vã cẩn thận chú ý đem chính mình giấu kỹ trong bóng cây.
Giang Vô Ngôn đẩy cửa đi vào trong viện, trong tay ôm xô nước rỗng, thân thể gầy gò nho nhỏ, thỉnh thoảng còn chảy nước mũi.
Anh cũng không muốn chảy nước mũi đâu, nhưng thân thể này quá nhỏ, lại đang bị cảm nên không khống chế được.
Xô nước làm bằng nhựa, là có một dì hàng xóm đưa cho bảo anh mang về nhà, nói là lần trước mượn dùng nhưng dì đã quên trả. Hiện tại chiếc xô trong tay Giang Vô Ngôn đã thiếu mất một miếng ở viền, hướng đáy xô về phía ánh sáng còn còn có lỗ nhỏ, đủ bị ánh sáng xuyên qua.
Giang Vô Ngôn cầm xô đi đứng ở ngoài vườn, vất vả xách chiếc xô về cuối cùng lại nó lại hỏng mất, người trong phòng sẽ tâm tình không tốt, mà tâm tình không tốt sẽ tính khí táo bạo, tính khí táo bạo sẽ lấy trẻ con ra để hả giận, và Giang Vô Ngôn sẽ bị đánh.
Không biết là do sợ đau hay gì, Giang Vô Ngôn rất ghét bị đánh.
Anh tới nơi này đã có hai năm, thân thể này gầy nhỏ đến mức khiến người giận sôi, hơn nữa vốn sinh ra đã kém cỏi, dinh dưỡng không đầy đủ, mười tuổi mà nhìn như trẻ tám tuổi. Người trong nhà vừa hung bạo vừa tàn nhẫn, tính khí vui buồn thất thường, thường thường lại đánh chửi anh.
Càng quá đáng chính là, hệ thống ném anh ở thế giới này xong lại không truyền cho anh bất cứ tin tức gì, cũng không biết là đang trừng phạt nhiệm vụ thất bại lần trước của anh, vẫn là đơn thuần tín hiệu không ổn nên không liên lạc được.
Dù là khả năng nào cũng dẫn đến hiện tại là anh hoàn toàn mịt mù về tin tức, khiến quãng thời gian vừa qua của Giang Vô Ngôn vô cùng tẻ nhạt, đồng thời mê man.
Không biết nhiệm vụ, không có mục đích, anh lại trở thành một đứa nhỏ không được yêu thương, tự sinh tự diệt ở một xóm nhỏ lạc hậu bên bờ suối.
Tự sát thêm một lần có lẽ sẽ giải quyết được chuyện này, nhưng quỷ thần xui khiến thế nào, Giang Vô Ngôn không làm.
Hiện tại, anh xách theo một chiếc xô đứng đờ ra trong vườn, đột nhiên một cơn gió thổi qua người Giang Vô Ngôn, tiếng xào xạc của lá cây vang lên, người giấu trong cành cây nhẹ giọng kinh ngạc thốt lên.
Giang Vô Ngôn quay đầu nhìn lên cây, thả chiếc xô xuống chậm rãi đi về phía cái cây đó. Đám gà con gà già dưới gốc gây giải tán lập tức, Giang Vô Ngôn ngẩng đầu từ từ dưới nhìn lên, thấy được đôi chân lắc lư chưa kịp thu lại trên cành cây.
” Khí trời ngày hôm nay tốt như vậy, sao lại không thấy anh Thạch Đầu nhỉ.” Giang Vô Ngôn đứng dưới tán cây cố ý nói, “Núi sau nhà đã nở đầy hoa rồi, nếu như có anh Thạch Đầu ở đây là mình có thể được ăn mật ong rồi, nhưng anh Thạch đầu hôm nay không ở đây. Hầy, không còn cách nào khác, mình đành phải tìm người khác đi đâm tổ ong vậy, mình nên đi tìm anh của Nữu Nữu đi, đến lúc đó còn có thể chia mật hoa cho Nữu Nữu.”
Lời nói của anh phi thường có hiệu quả, lời nói còn chưa dứt đã nhìn thấy đôi chân trên cây cứng đờ, anh Thạch Đầu vô cùng lo lắng đi nhảy xuống, “Ở chỗ này đây ở chỗ này đây, em muốn đi đâu cơ?”
Anh Thạch Đầu là một thiếu niên dương quang, tên đầy đủ Thạch Đạt Minh, lớn hơn Giang Vô Ngôn năm tuổi, là lão đại của những đứa trẻ trong thôn. Hắn ỷ vào thân thể khỏe mạnh, ngày thường nghịch ngợm nhảy nhót khắp nơi, mười lăm tuổi mà nhìn như mười tám, làn da tắm nắng nhiều trở nên ngăm đen trơn bóng, cá tính thẳng thắn tính trẻ con, một đôi mắt cũng nhìn như trẻ con vậy, vừa giảo hoạt vừa sáng sủa.
Giang Vô Ngôn thấy đã dụ được người xuống, hơi buồn cười nói, “Em đang nghĩ buổi chiều phải làm gì, anh Thạch Đầu, sao anh lại ở chỗ này?”
Thạch Đạt Minh nói, “Thì buổi trưa nhàn quá nên qua nhà em nhìn, thấy cái cây trong vườn nhà em trèo rất thích, em đừng trèo lên chưa?”
Giang Vô Ngôn nói, “Em không leo cây, anh Thạch Đầu, nếu anh không có việc gì thì về đi, giờ này đến giờ ăn trưa rồi, chút nữa mẹ anh lại phải đi gọi.”
Thạch Đạt Minh nghe xong, thân thiết quàng tay lên đôi vai nhỏ của Giang Vô Ngôn, “Em trai Tiểu Hoa này, một mình anh nhàm chấn đến chết mất, em đi với anh về nhà ăn cơm đi.”
Tiểu Hoa là biệt hiệu mà Thạch Đạt Minh đặt cho Giang Vô Ngôn, hai người khá thân thiết với nhau. Tóc Giang Vô Ngôn là tóc xoăn tự nhiên, Thạch Đạt Minh lúc nào cũng thích nghịch tóc anh, hắn cảm thấy tóc như vậy rất đẹp, dứt khoát gọi đối phương “Tiểu Hoa “, hoặc là “Hoa hoa”.
Giang Vô Ngôn đương nhiên sẽ không so đo với biệt hiệu từ một thằng nhóc, hắn thích gọi thế nào thì gọi. Nhưng xô đã hỏng mất rồi, nếu như người cũng chạy ra ngoài, sợ sẽ bị đánh chết mất, nên anh từ chối, “Hay là thôi đi anh Thạch đầu, mẹ em còn đang chờ em nấu cơm đây.”
Thạch Đạt Minh nói, “Nấu cái gì, mẹ em không nói với em à, hôm nay bọn họ đi ra bên ngoài ăn, Bác Vương hôm nay cưới vợ, người nhà anh cũng đi uống rượu hết rồi.”
Giang Vô Ngôn không hề buồn tủi “Ồ” một tiếng, biết người trong nhà bỏ rơi cái phiền toái nhỏ này rồi, anh nói vói anh Thạch Đầu, “Nhà anh cũng không có ai nấu cơm, anh ăn cái gì?”
Thạch Đạt Minh gãi đầu nói, “Anh không biết, có lẽ mẹ anh có để lại ít đồ chăng.”
Địa vị ở nhà của Thạch Đạt Minh cùng khá giống Giang Vô Ngôn, bên dưới hắn còn có hai người em trai, chẳng qua hắn chân thật chịu làm, làm người cũng nhiệt tình, thêm vào người cũng cao to, gia trưởng không chọn được điểm xấu nào, cho nên cũng ít phải chịu đánh hơn so với Giang Vô Ngôn. Mà có đanh sẽ đóng kín cửa mà đánh.
Giang Vô Ngôn trong nhà không có cơm ăn, có đợi cũng là chịu đói, sau đó còn phải chịu đòn, thế là anh thả bừa cái xô một chỗ, quyết định về nhà Thạch Đạt Minh.
Trên bếp nhà Thạch Đạt Minh còn lại hai cái bánh màn thầu, bình thường chỉ đủ một mình hắn ăn, hiện tại phân cho Giang Vô Ngôn một cái nên thành ăn không đủ no. Giang Vô Ngôn biết hắn còn đói, bèn chạy về nhà nhặt ba quả trứng gà từ ổ gà, nấu canh trứng cho hắn uống.
Thạch Đạt Minh muốn ngăn cản, “Không cần, anh không đói bụng, mẹ em mà biết em ăn trộm gà trứng ăn, sẽ đánh em đấy.”
Giang Vô Ngôn mặc kệ hắn, roi da hay gì thì đánh cũng đâu, sớm muộn cũng phải chịu đòn, hiện tại ăn no mới là quan trọng nhất. Hắn lấy hai quả trứng gà đưa vào bát Thạch Đạt Minh, còn mình thì thổi thổi canh cho bớt nóng, ngon lành uống một hớp.
Thạch Đạt Minh thấy anh ăn vui vẻ như vậy, cho rằng trong lòng anh có ý tưởng, bèn cũng ăn luôn, mãi đến khi uống hết sạch canh mới ngừng.
Bọn họ ăn cơm trưa xong đã là buổi chiều, gia trưởng còn chưa quay lại, Giang Vô Ngôn được Thạch Đạt Minh mời vào phòng mình.
Đây khoảng thời gian tốt đẹp hiếm có, không việc nhà không ai ồn ào, Giang Vô Ngôn ngoại trừ ngủ cũng không muốn làm gì khác. Anh nằm trên chiếc giường nhỏ của Thạch Đầu, một lúc là ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng người. Giang Vô Ngôn bị đánh thức, anh đứng dậy, khiến anh Thạch Đầu đang ôm anh cũng tỉnh lại.
Người bên ngoài còn ở trong sân tán gẫu, nhìn qua cửa sổ, là mẹ Thạch Đạt Minh và mẹ của thân thể này. Giang Vô Ngôn xoa xoa con mắt định xuống giường, lúc này đột nhiên nghe thấy đối thoại của bọn họ.
Đầu tiên là mẹ của Giang Vô Ngôn, một người phụ nữ tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi, “Vợ Lão Vương nhìn thủy linh thế, chắc tốn không ít tiền nhỉ.”
Mẹ Thạch phụ họa, “Đúng đó, nghe nói còn là một sinh viên đại học.”
Mẹ Giang nói, “Trước đó tôi nghe nói là ông ta muốn mua, không ngờ mua thật, có gây náo động lớn không?”
Mẹ Thạch, “Ban đầu cũng không có náo động gì lớn, hiện tại mới có.... Nhà chúng ta khi đó cũng vậy.... Sau khi ra ngoài, đập phải đầu, tất cả chuyện lúc trước đã quên, mới tốt lên.”
“Hầy, cũng là thằng tôi mua tốt, là cô nhi, trong nhà không ai cũng không cách nào đi ra ngoài, vóc dáng tuy rằng nhỏ một chút, nhưng nghe lời, mà đánh cũng ngoan...”
Thạch đầu nên cạnh có hiểu hay không, “Bọn họ đang nói gì vậy?”
“Xuỵt” Giang Vô Ngôn ngăn hắn lại, “Nằm xuống đi, chúng ta giả vờ ngủ.”
“Làm sao...” Thạch Đạt Minh vẫn không hiểu.
“Nghe lời.” Giang Vô Ngôn kéo tay hắn nằm xuống giường. Anh cực kỳ cẩn thận, mãi đến khi không nghe tiếng người nữa mới thở phào.