Lòng bàn tay Diệp Mạc chảy mồ hôi, thanh âm đã từ từ xuất hiện sắc thái hoảng loạn “Tiếu tổng, ngài không thể như vậy, ngài rõ ràng đã đối với tôi… đối với tôi…”
“Đối với cậu làm cái gì?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhẹ, nhưng cũng rất âm hiểm, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, thật giống như lại nói, tôi chẳng nhớ chuyện gì cả.
“Ngài lúc trước cũng đã vi ước, vì thế số tiền đó tôi sẽ không trả lại.” Không biết lấy dũng khí từ đâu, Diệp Mạc định thần nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, thật vất vả lắm mới xuất hiện được tia hy vọng nay lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm bóp tắt, Diệp Mạc đã chẳng để ý đến cái gì gọi là lý tính rồi.
“Có thể.” Mặt Tiếu Tẫn Nghiêm chẳng hề cảm xúc, đôi môi mỏng hơi rung động “Phiên tòa sẽ mở vào ngày kia, Diệp tiên sinh xin chớ tới trễ.”
Diệp Mạc thân thể đông cứng, hai tay đã nắm chặt thành hai nắm đấm, mọi thanh âm lý sự trong miệng đều suýt chút nữa toát ra hết, cậu biết, tờ giấy nợ kia trong tay Tiếu Tẫn Nghiêm mới chính là bằng chứng thiết thực, ở trước mặt pháp luật, lời cậu nói đều sẽ thành vu khống.
Người đàn ông này là kẻ hung tàn, làm việc lạnh tuyệt, lại có thể sử dụng thủ đoạn thâm độc khiến cho cậu thất bại thảm hại, nếu như hận cậu là con trai Hạ Hải Long, vậy hãy trực tiếp tìm đến cậu mà giết chết đi, tại sao vừa để cho cậu có hy vọng đồng thời lại tàn nhẫn vò nát nó.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc vẻ mặt bi thương trước mặt mình, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một đường cong, hắn thích như thế, không vì lý do gì cũng chẳng cần có lý do, hắn thừa nhận nam nhân tầm thường lại chẳng có chút giá trị gì này đã mang lại cho hắn lạc thú, thật giống như năm đó hắn đã trăm phương ngàn kế muốn cướp đi Diệp Mạc từ bên người Lạc Tần Thiên, còn ở trên người Diệp Mạc giở ra thủ đoạn như vậy để cậu ta phải cam tâm tình nguyện ở trước mặt hắn tỏ ra khúm núm quy thuận.
Huống gì nam nhân trước mắt này, có quá nhiều điểm mê người… Còn có hắn thật sự cần một người làm trò vui để giết thời gian, đặc biệt trong khoảng thời gian này hắn đang đau thương vì bị người yêu nhất phản bội.
“Diệp tiên sinh có thể đi, không tiễn” Tiếu Tẫn Nghiêm hờ hững mở miệng, tùy ý cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn kia, đáy mắt lặng lẽ lướt qua tia khó chịu, tấm chi phiếu này quả nhiên đến từ công ty Diệp Thần Tuấn.
Diệp Mạc đứng bất động một chỗ, cậu biết mình rơi vào âm mưu của Tiếu Tẫn Nghiêm rồi, bị hắn không tốn một binh lực cũng dồn ép được cậu vào góc chết, sau khi sống lại vẫn còn chưa thấy được tia sáng gì tốt đẹp, không những thân thể bị hắn đùa giỡn qua, bây giờ còn muốn vô cớ lấy đi 20 triệu từ người cậu. Diệp Mạc cúi đầu, nhếch môi, kỳ thực đã sớm rõ ràng, giao dịch với một kẻ như Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định sẽ bị hại, những nhân vật nổi tiếng từng thương chiến rồi thua dưới tay Hoàng Sát không phải là ví dụ tốt nhất sao, huống gì là cậu.
“Tiếu tổng” Thanh âm của Diệp Mạc đã bình tĩnh hơn nhiều “Tôi tự nghĩ bản thân chẳng có chỗ nào đắc tội với ngài, hơn nữa đối với những yêu cầu ngài đưa ra từ trước tới giờ tôi đều đáp ứng, vậy nên… ngài có thể nói cho tôi biết, lý do ngài cho tới nay cứ nhắm vào tôi được không?”
“Xem ra Diệp tiên sinh cũng là người thông minh” Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn là một mảnh lạnh lùng, từ trên ghế đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc lớn trước mặt tiến tới trước mặt Diệp Mạc, ngũ quan kiên cường ẩn giấu đi quỷ dị, lúc hắn bước tới trước mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc theo bản năng lui về phía sau, đôi lông mày vốn dĩ còn đang bình tĩnh của Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên chùng xuống, trầm giọng nói “Cậu thử lui thêm bước nữa xem.”
Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm ra lệnh như thế, thân thể thật sự không dám cử động nữa, để mặc tay Tiếu Tẫn Nghiêm vuốt ve trên mặt của cậu, tựa như con rắn độc đang liếm láp vậy, khiến Diệp Mạc sởn cả tóc gáy.
Ngón tay Tiếu Tẫn Nghiêm lướt qua môi Diệp Mạc, nhẹ nhàng ma sát hai phiến môi mềm mại, Diệp Mạc sợ hãi cho rằng hắn muốn đưa ngón tay luồn vào bên trong, ngón tay Tiếu Tẫn Nghiêm chợt trượt xuống phía dưới, cuối cùng nâng cằm Diệp Mạc lên, trên mặt lộ nụ cười quỷ dị cao thâm khó dò.
“Cậu ẩn giấu thật kỹ” Tay Tiếu Tẫn Nghiêm hơi dùng sức khiến dưới cằm Diệp Mạc truyền đến cảm giác đau đớn, mồ hôi cậu bắt đầu nổi lên chảy ròng, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói “Tôi không rõ ý của Tiếu tổng lắm.”
Tiếu Tẫn Nghiêm cười gằn, một tay đột nhiên vòng lấy eo Diệp Mạc, xoay người đem Diệp Mạc nhấn ở trên bàn làm việc, văn kiện trên bàn làm việc cũng rơi xuống đất cùng một chỗ.
Phía sau lưng va chạm cùng mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn, Diệp Mạc bị đau mà rên lên một tiếng, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đang ở phía trên đỉnh đầu của cậu tựa như là đang quan sát cậu, lại vừa giống như đang thưởng thức vẻ mặt hồn xiêu phách lạc của cậu.
Diệp Mạc kinh hãi đến biến sắc, vừa định đẩy Tiếu Tẫn Nghiêm ra, hai tay liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm cấm cố ở đỉnh đầu.
“Đừng nhúc nhích! Còn cử động nữa tôi lập tức đè lên cậu” Thanh tuyến Tiếu Tẫn Nghiêm trầm thấp, phảng phất ẩn chứa vô số sức mạnh, mạnh mẽ đem Diệp Mạc đang sợ hãi đến đông cứng cả người, ngoan ngoãn nằm dưới thân Tiếu Tẫn Nghiêm, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Tôi hỏi cậu, đây là lần đầu tiên cậu tới trụ sở Hoàng Sát” Tiếu Tẫn Nghiêm vừa lạnh lùng tra hỏi, vừa đem một tay từ dưới vạt áo âu phục của Diệp Mạc tiến vào bên trong, di chuyển khắp vùng bụng dưới bằng phẳng của cậu. Hơi nhướng mày, xúc cảm rất tốt.
“Là lần thứ nhất” Sắc mặt Diệp Mạc đã rất khó coi, bàn tay đang vuốt ve làn da cậu thô dày có đầy vết chai súng, mang theo chút khô nóng.
“Lần thứ nhất” Gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm càng lạnh lẽo, lực tay tăng vụt lên, bất ngờ bóp mạnh điểm nổi lên trước ngực Diệp Mạc một cái “Tôi ghét nhất là người khác dám gạt tôi”
“A… thật sự… đúng là lần thứ nhất” Diệp Mạc khổ sở nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng “Vậy làm sao cậu tìm tới nơi này? Ngoại trừ một số ít người làm việc ở tầng cao của Hoàng Sát thường bị tôi triệu kiến, những nhân viên khác ở đây có khi chẳng ai biết được vị trí cụ thể phòng làm việc của tôi, tôi để thư ký cố ý không dẫn đường đi cho cậu, vậy mà cậu trên đường đi thậm chí không hỏi lấy một người mà liền trực tiếp đi tới nơi này.”
Diệp Mạc mơ mơ hồ hồ lúc này mới phản ứng được, bản thân cậu trong lúc vô tình đã bại lộ, cả người thoáng rùng mình sợ hãi. Tiếu Tẫn Nghiêm để cậu đúng hai giờ tới văn phòng của hắn là cố ý làm khó dễ cho cậu, ai ngờ cậu lại thuận lợi hoàn thành khiến hắn nổi lên nghi ngờ.
“Tôi… thật ra… “ Diệp Mạc kinh hoảng, ánh mắt láo liên khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy cậu đang hỗn loạn không có điểm nhìn.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Cậu quả nhiên không đơn giản” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngắt lời Diệp Mạc, chí ít hắn đã rõ ràng, nam nhân này đang che giấu hắn chuyện gì đó, nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Điều này khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy rất nghi hoặc, nguyên nhân là bởi vì thật sự từ trước đến nay nam nhân này vẫn chưa gây ra cho hắn tổn thất gì cả.
“Vấn đề thứ hai, cậu thật sự quen biết Diệp Mạc?” Tiếu Tẫn Nghiêm híp mắt, tùy theo mà chạm vào khuôn mặt Diệp Mạc đại não lúc này như đã chết đứng.
Diệp Mạc biết Tiếu Tẫn Nghiêm hung ác tàn nhẫn, hắn chính là tên bạo quân bất cứ ai cũng có thể giết chết ngay lập tức, hắn có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu như thế này, nhất định trong đầu đang nghĩ tới cách thức giết chết cậu đau đớn nhất.
Trong trò chơi của hắn, không có ai trên thế giới này có khả năng địch lại.
Diệp Mạc vừa muốn nói chuyện, tay Tiếu Tẫn Nghiêm đã từ trong áo Diệp Mạc rút ra, nắm lấy phần tóc trên trán Diệp Mạc, đem Diệp Mạc nhấn xuống trên bàn khiến đầu cậu đau buốt, gương mặt lạnh lùng của hắn ở bên tai Diệp Mạc nhẹ giọng nói “Nghĩ cho kỹ hãy trả lời.”
Nhiệt khí thổi qua bên tai giống như một trận hàn phong thấu xương, Diệp Mạc chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ánh mắt đối đầu với hai con ngươi đen tuyền sâu thẳm của Tiếu Tẫn Nghiêm, run run nói “Quen… quen biết”
Nếu như nói không quen biết, vậy Diệp Nhã phải làm sao bây giờ? Nếu như nói không quen biết, vậy những lời trước kia chẳng phải là cậu đã lừa dối Tiếu Tẫn Nghiêm sao? Thế nên Diệp Mạc chỉ có thể nói như vậy.
Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra tia cười tàn độc, hạ xuống một nụ hôn trên gò má Diệp Mạc, trong lúc Diệp Mạc đang sững sờ, lại một quyền nện vào bụng Diệp Mạc.
“A…” Diệp Mạc cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang quặn thắt vào nhau, Tiếu Tẫn Nghiêm đứng dậy còn Diệp Mạc ngã quỵ trên mặt đất đau đớn ôm bụng, nửa ngày cũng không cảm thấy bớt đi.
Tiếu Tẫn Nghiêm cũng ngồi xổm xuống, hai tay nâng lên khuôn mặt tràn ngập đau đớn của Diệp Mạc, thâm trầm mở miệng nói “Nếu cậu còn nhớ Diệp Mạc? Vậy tôi có thể đoán, cậu căn bản không mất trí nhớ.”