Lao Tù Ác Ma

Chương 63: Tại sao kẻ chết không phải Tiếu Tẫn Nghiêm?




Tiếu Tẫn Nghiêm tùy ý ngẩng đầu muốn đối đầu với ánh mắt của Diệp Mạc, hắn muốn biết nam nhân sớm đáng phải chết trong tay hắn giờ khắc này sẽ có biểu hiện ra sao, khủng hoảng? Đáng thương? Hay là vui mừng khi cậu ta lại vớ được một kim chủ khác?
Đáng tiếc là, Tiếu Tẫn Nghiêm chẳng nhìn thấy được gì cả, Diệp Mạc vẫn khẽ cúi thấp đầu, giống như thân thể đã hoàn toàn bị đóng băng không nhìn ra có bất kỳ động tĩnh gì, không biết Trịnh Khắc Nam ở bên dưới làm động tác gì, Diệp Mạc bị đau đến mi tâm nhíu lại, mặt cũng thuận theo đó mà ngước lên, ánh mắt cậu rơi vào nam nhân duy nhất ở đây mà cậu biết, Tiếu Tẫn Nghiêm.
Vừa giống cầu viện lại vừa giống cầu xin, trong đôi con ngươi đen láy của Diệp Mạc tựa hồ bao hàm quá nhiều xúc cảm phức tạp, lẳng lặng đối đầu với tầm mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm, muốn nói gì đó nhưng lại ngưng lại, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn hiện lên vẻ ảm đạm yếu đuối, dường giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ nhưng lại có kẻ chặt đứt khúc gỗ đó, thê lương đáng thương. Diệp Mạc chỉ mong, cho dù cậu chỉ còn một chút hy vọng rất nhỏ nhoi, cậu cũng vẫn mong chờ, Tiếu Tẫn Nghiêm có thể cứu giúp cậu.
Biểu hiện bàng hoàng cầu xin của Diệp Mạc giống như một thứ vũ khí lợi hại đâm vào nơi nào đó mềm yếu nhất trong nội tâm của Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy thật sự hỗn loạn, lồng ngực như có vật gì đó chèn vào nặng nề, lập tức mặt không hề cảm xúc rời khỏi ánh mắt Diệp Mạc, rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, Lâm Nhu Nhân ngồi bên cạnh lập tức lấy bật lửa trên bàn giúp Tiếu Tẫn Nghiêm châm lửa.
Tiếu Tẫn Nghiêm không muốn thừa nhận, hắn bị nam nhân kia gây ra biểu hiện yếu lòng ở phương diện tình cảm, một kẻ cả đời giết chóc tuyệt đối tàn nhẫn, ngoại trừ người con trai kia ra, hắn chưa từng luyến tâm đối với bất kỳ thứ gì, Tiếu Tẫn Nghiêm phun ra vòng khói lan tỏa, trong người một lần nữa lóe lên khí tức lạnh lẽo.
Nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm giây phút này tỏ ra hờ hững lờ đi, tuyệt vọng đầy trời bao phủ bủa đánh về phía Diệp Mạc, Diệp Mạc một lần nữa bất lực cúi đầu.
Cậu làm sao lại đi hy vọng chứ, hắn ta là kẻ đê tiện cặn bã, hắn ta là tên cầm thú, hắn ta chỉ có thể là ác ma ép cậu đi đến bước đường tuyệt vọng. Số mệnh đã an bài sao? Bất luận cậu có phải là Diệp Mạc không, cậu đều trốn không được.
Vậy cậu còn sống để làm gì… Thế giới này có Tiếu Tẫn Nghiêm, thì căn bản sẽ chẳng có chốn để cậu đặt chân đến, chỉ là một lao tù, cho dù có rỉ sét loang lổ, cũng vẫn kiên cố không thể nào phá vỡ để chạy thoát.
Tất cả biểu hiện trên gương mặt Diệp Mạc đều rơi vào đáy mắt Trịnh Khắc Nam, tâm hắn ta như bị rung động bởi vẻ thê lương tuyệt mỹ đó, điều này khiến cho Trịnh Khắc Nam cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Uống rượu đủ rồi, Trịnh Khắc Nam là người đầu tiên nói muốn ngừng lại, trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Trịnh Khắc Nam cực kỳ ân cần đối với Diệp Mạc, tuy rằng Diệp Mạc đáp lại rất lạnh lùng, nhưng Trịnh Khắc Nam vẫn thấy hứng thú mà dán vào Diệp Mạc rồi nói rất nhiều.
Tàn tiệc, dựa theo quy tắc cũ đi đến Thiên Đường hưởng thụ, Trịnh Khắc Nam lại bỗng nhiên hai tay vươn ra ôm lấy Diệp Mạc, cười ha hả nói “Tôi không bồi mọi người được rồi, tên tiểu tử Tiếu tổng ban thưởng vừa nãy đã câu dẫn tôi, nếu không ra tay thì thật là…”
Mọi người liền cười rộ lên, Tiền tổng khẽ cười nói “Kỹ thuật nam kỹ ở Thiên Đường là cực phẩm hạng nhất, Trịnh tổng thật sự không đi?”
Trịnh Khắc Nam cười ha hả, cúi đầu ở trên mặt Diệp Mạc hôn một cái “Những tên kia đều quá dơ bẩn, so với người này, không giống nhau.”
Khuôn mặt Diệp Mạc không hề biểu lộ cảm xúc gì khi bị Trịnh Khắc Nam ôm, cũng không phản kháng, dường như đã buông xuôi khuất phục, yên lặng đem đầu tựa trước ngực Trịnh Khắc Nam, mí mắt mở một nửa, tất cả đều là ảm đạm lạnh lẽo.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc lúc này, xáo động trong lồng ngực càng lúc càng tích tụ dâng đầy.
“Vậy không quấy rầy Trịnh tổng nữa” Tiếu Tẫn Nghiêm hờ hững buông một tiếng, sau đó xoay người rời đi, đáy mắt đen tối phủ lên một tầng phức tạp hỗn loạn, vẻ mặt lãnh đạm lạnh băng như cương thi của Diệp Mạc như một chiếc mũ đính gai mạnh mẽ đâm vào đáy lòng Tiếu Tẫn Nghiêm. Có điều, nó chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Bảo bối, em là của tôi rồi.” Trịnh Khắc Nam ôm lấy Diệp Mạc vui sướng cười cười, chân bước hướng về phía thang máy đi đến, trên lầu có phòng tổng thống, hết thảy mọi thứ bên trong đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
……….
Trên xe, Lâm Nhu Nhân ngồi bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, nhìn vẻ mặt yên tĩnh đến đáng sợ của Tiếu Tẫn Nghiêm, Lâm Nhu Nhân liền biết điều không nói câu nào.
Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm hướng ra bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm náo nhiệt phồn hoa lướt qua giờ phút này nhạt nhẽo trống rỗng trong mắt hắn, giống như dòng thủy lưu khô khan vô lực, Tiếu Tẫn Nghiêm xoa xoa mi tâm, hạ kính xe xuống phun ra luồng khói, có đôi khi, mùi khói thuốc lại là thứ tốt nhất để loại trừ tạp niệm trong đại não.
Tốc độ xe rất nhanh, cách khách sạn ngày càng xa, mà sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm cũng ngày càng trở nên âm u, tính cách tàn nhẫn tuyệt tình, kiên định sắc bén, Tiếu Tẫn Nghiêm xưa nay chưa từng một lần do dự thiếu quyết đoán, ngay cả khi từng đối xử với người mà hắn yêu nhất, cũng đều lấy thủ đoạn hung hăng tàn bạo để trói buộc người đó, thế nhưng, vẻ bi thương của nam nhân kia trong bữa tiệc, cùng với vẻ lạnh lùng khi bị Trịnh Khắc Nam ôm vào lồng ngực, lại làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm nội tâm nôn nóng bất an.
Thật ra Tiếu Tẫn Nghiêm hiểu rất rõ thứ tình cảm phát sinh ở trong lòng hắn là gì, đó chính là hình ảnh Diệp Mạc lưu lại, là nỗi tơ vương yêu hận thấp hèn đáng thương của chính hắn, trùng hợp lại hiện hữu trên người một nam nhân khác mà thôi, ngay thời điểm hắn nhớ nhung nhất căm hận nhất người hắn yêu nhất, thì nam nhân kia lại ở trước mặt hắn tự nhiên làm ra dáng vẻ giống hệt như người hắn yêu, dù biết rõ ràng cậu ta không phải người kia, nhưng thật buồn cười là hắn vẫn bị ảo ảnh hoa mắt lừa gạt nhiều lần như vậy.
Để cậu ta đi, đại khái cũng sẽ triệt để cắt đứt tất cả… Sớm nên để trở về cuộc sống bình thường, sớm nên bỏ đi cái đoạn yêu hận hèn yếu kia…
Tiếu Tẫn Nghiêm hít mạnh một hơi thuốc, muốn tách khỏi đầu óc cái hình ảnh Diệp Mạc ở trong bữa tiệc hướng về phía hắn lộ ra vẻ mặt cầu viện, nhớ tới điều này, hắn sẽ tỏ ra mềm lòng, hắn quyết không cho phép tâm mình trở nên mềm yếu.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên bóp tắt điếu thuốc trong tay, xoay người hôn Lâm Nhu Nhân, không một chút ôn nhu mà cắn môi Lâm Nhu Nhân, Lâm Nhu Nhân bị đau, nhưng cũng chủ động đưa tay tới ôm lấy cổ hắn, Tiếu Tẫn Nghiêm cho dù cuồng dã, nhưng cô vẫn rất yêu thích. 
……….
“Bảo bối, vừa nãy nhìn em trong bữa tiệc điềm đạm đáng yêu, khiến tôi sắp đau lòng chết rồi.” Trịnh Khắc Nam vừa nói vừa không thể chờ đợi được nữa mà thoát y phục của chính mình.
“Tôi lúc nãy đổ hơi nhiều mồ hôi… có thể đi tắm không…” Diệp Mạc gượng gạo cố mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Trịnh Khắc Nam có chút nôn nóng, nhưng nhìn khuôn mặt thanh tú của Diệp Mạc, vẫn gật đầu.
Diệp Mạc vừa bước vào phòng tắm liền khóa trái cửa lại, giờ phút này Diệp Mạc giống như con thú bị thương đang cận kề bên bờ vực tử vong, hiện thực tàn khốc đang rút đi toàn bộ hô hấp của cậu, cậu đã tuyệt vọng đến hai lần, đối thủ là cùng một người, hơn nữa căn bản cậu chẳng có một chút cơ hội nào để phản kháng.
Còn chưa tới một trăm ngày nữa, Diệp Mạc tự cười nhạo chính mình, cơ hội sống lại lần thứ hai liền như vậy bị cậu lãng phí đi mất, rõ ràng cậu đã từng vì bản thân thoát khỏi lao tù của Tiếu Tẫn Nghiêm mà mừng như điên, rõ ràng cậu đã tin chắc rằng bản thân có thể sống sót vượt qua tất cả những cửa ải khó khăn nhất, thế nhưng lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm dùng phương thức đê hèn thúc ép đẩy cậu về bờ vực tuyệt vọng, rõ ràng cậu đã cố gắng sống sót như vậy cơ mà… cậu muốn sống như vậy cơ mà…
Tại sao? Tại sao kẻ chết không phải Tiếu Tẫn Nghiêm?
Diệp Mạc vặn vòi hoa sen mở nước xả xuống, bản thân thì ngồi trên mặt đất men theo vách tường trắng, ở thế giới có sự tồn tại của Tiếu Tẫn Nghiêm, thì chết, chính là một loại giải thoát, Diệp Mạc vẫn luôn cho rằng như thế.
Dòng nước ào ào rơi xuống phun trên người Diệp Mạc, Diệp Mạc thật sự không cam lòng mà nở nụ cười, huyết dịch chói mắt nơi cổ tay cuồn cuồn chảy ra, hai mắt cậu dần dần nhắm lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.