Lao Tù Ác Ma

Chương 2: Đáng hận




Mấy năm nay tại thành phố X, Tiếu Tẫn Nghiêm gần như phát triển giống như tốc độ ánh sáng, mạnh mẽ mà tự thân phát triển, bản tính tranh đoạt ganh đua đã có từ khi sinh ra khiến cho dã tâm cùng hoài bão của hắn mãnh liệt hơn bất kỳ ai khác. Những người quen biết hắn đều biết hắn chẳng phải là một ông chủ lòng dạ mềm yếu gì, mọi người đều biết đến hắn như là người đứng đầu hắc bạch hai đạo tuyệt tình tàn nhẫn cay độc. Tiếu Tẫn Nghiêm dựa vào thực lực tài chính hùng mạnh mà tạo ra một xã hội thượng lưu, người đàn ông sát khí đầy người ra vẻ đạo mạo tại Tam Giác Vàng trở thành một quý ngài danh giá trong xã hội thượng lưu, ở trong cái xã hội coi trọng vật chất này, bất kể là thương gia hay quý tộc nào cũng phải lễ kính hắn ba phần.
Tiệc rượu mừng ngày thành lập công ty cho thấy đây chính là thời đại hoàng kim của tập đoàn Hoàng Sát, một dịp như vậy, tự nhiên tụ tập đông đảo những thương nhân tiếng tăm và những kẻ có máu mặt, ai dám từ chối Tiếu Tẫn Nghiêm thì quả thực là đang chán sống.
Sau khi công ty của Diệp Thần Tuấn chính thức đạt thành mối quan hệ hợp tác làm ăn với Hoàng Sát thì Diệp Thần Tuấn cũng nhận được lời mời tham dự lễ mừng tiệc rượu này, chỉ là Diệp Thần Tuấn nhận được tới hai tấm thiếp mời, không chút do dự, Diệp Thần Tuấn liền đem tấm thiệp dư kia đưa cho Diệp Mạc, cống hiến của Diệp Mạc đối với công ty là không thể nghi ngờ gì cả, huống gì…
Nói chung là về công hay tư gì thì Diệp Thần Tuấn cũng sẽ mang Diệp Mạc đến cùng tham gia tiệc rượu với anh…. chỉ là…
“Thần ca, thật xin lỗi a, tối hôm qua không biết em ăn trúng cái gì mà giờ bụng đau quá, cả buổi chiều đều ngồi trong nhà vệ sinh, thế nên tiệc rượu đêm nay…” Diệp Mạc nắm lấy điện thoại, cố ý hạ thấp giọng, nhấn nút xả của bồn cầu, để thanh âm nước xả ùng ục ùng ục truyền vào điện thoại.
“Tiểu Tuyền, nếu như em sợ phải gặp Tiếu Tẫn Nghiêm thì anh sẽ không miễn cưỡng em” Diệp Thần Tuấn cũng đã từng cân nhắc kỹ đến chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ làm những chuyện gì đó với Diệp Mạc khiến Diệp Mạc sống chết không muốn chạm mặt với Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng Diệp Thần Tuấn thật sự hy vọng Diệp Mạc có thể thoát khỏi bóng ma của Tiếu Tẫn Nghiêm, tự tin mà bước đi đứng trước mặt hắn, mới có thể chân chính tiêu tan hết bóng đêm…
Chỉ là Diệp Thần Tuấn không biết, bóng tối mà Tiếu Tẫn Nghiêm tạo ra cho Diệp Mạc dày đặc đến mức nào.
“Sao có thể chứ Thần ca” Diệp Mạc lúng túng cười “Em đau bụng thật mà” Nói rồi, lại nhấn nút xả trên bồn cầu lần nữa.
“Vậy bây giờ anh đến gặp em nhé, bị nghiêm trọng như thế sao có thể không đến bệnh viện được.” Diệp Thần Tuấn cố ý nói.
“Không… không cần đâu, em ngồi mấy tiếng nữa là được rồi. Thần ca, anh vẫn là cứ đi trước đi.” Diệp Mạc vội vàng nói.
“Anh biết rồi” Diệp Thần Tuấn đành phải thôi “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng ăn đồ lung tung, tối nay anh sẽ đến thăm em” Diệp Thần Tuấn cũng lười vạch trần Diệp Mạc, phối hợp nói mấy câu quan tâm hỏi han với cậu rồi gấp gáp đi đến tham dự tiệc rượu.
Diệp Mạc cúp điện thoại, thật sự cứ tưởng mình lừa được Diệp Thần Tuấn rồi, hô to tự khen mình thật thông minh, sau đó thì liền chuẩn bị tới thăm Diệp Nhã, bệnh tình của Diệp Nhã giờ đã tốt lắm rồi, Diệp mạc định thương lượng với Diệp Nhã về chuyện đưa cô ra nước ngoài du học, chỉ cần sắp xếp cẩn thận cho Diệp Nhã, Diệp Mạc sẽ chẳng còn phải lo lắng chuyện gì nữa. Rồi thì nỗ lực kiếm tiền, tự lo cho cuộc đời của mình, Tiếu Tẫn Nghiêm kiểu gì cũng chẳng thể nhận ra cậu, thế nên cậu không cần thiết phải vội vã chạy trốn khỏi thành phố X, tất cả, đều đang từ từ tươi sáng lên rồi.
Thật tốt…
……….
Tiệc rượu bày trí xa hoa lộng lẫy trước căn biệt thự bảy tầng, chiếm cứ một khoảng rộng lớn giữa sân, hai bên là rừng cây tùng dày đặc, trước căn biệt thự cách đó không xa là một vùng biển.
Khiến người ta nhìn mà cảm thán trên mặt bằng rộng lớn của biệt thự dường như được khảm kim cương óng ánh, dưới ánh tà dương phát ra ánh sáng lung linh chói mắt.
Nói là biệt thự, nhưng lại giống một tòa lâu đài hơn.
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng trong một căn phòng ở tầng thứ bảy, nhìn qua cửa sổ trước mặt, gương mặt hắn lãnh cảm không chút cảm xúc lặng lẽ quan sát những chiếc xe hơi đắt tiền hào nhoáng lái vào biệt thự, những người hầu mang trang phục phục vụ màu đen đồng bộ hoan nghênh chào đón, nam nữ từ trong xe bước ra khoác lấy tay nhau, trên người mang trang phục cao quý lộng lẫy, tất cả đều là những thương nhân quan chức thượng lưu danh giá.
Một chiếc Ferrari màu xám bạc đột nhiên dừng lại, Diệp Thần Tuấn từ trong xe đi ra, một thân lễ phục màu trắng cắt may thủ công tinh xảo, tư thái tuấn lãng, đôi con ngươi trong suốt lạnh lẽo, vẻ mặt mang theo một nụ cười nhạt, tầm mắt nhìn theo tựa hồ còn cảm thấy chói mắt hơn so với những minh tinh trên thảm đỏ. Thế nhưng, lại không mang theo bất kỳ cô gái nào. (Jian: như bạch mã quàng tử í nhờ =)))
Vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lẽo nhìn chằm chằm theo Diệp Thần Tuấn, phóng ánh nhìn về phía trước sau, cũng đều không nhìn thấy được người hắn muốn thấy, chỉ một chốc lát sau, Mạnh Truyền Tân mới tới phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Tiếu Tổng, Diệp Thần Tuấn chỉ đến một mình, không mang theo… bất cứ người nào.” Mạnh Truyền Tân báo cáo sự thật.
“Một tấm thiệp mời khác của Diệp Thần Tuấn là cho cậu ta sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp tục nhìn sóng biển trước biệt thự, thanh âm lạnh đến cực điểm.
Mạnh Truyền Tân biết người mà Tiếu Tẫn Nghiêm nói đến là ai.
“Thuộc hạ đã điều tra, đúng thế.” Mạnh Truyền Tân rất khẳng định hồi đáp.
Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ trở nên sắc bén, khí tức lạnh lẽo giữa hai hàng lông mày chồng chất, Mạnh Truyền Tân đứng phía sau có thể mơ hồ cảm nhận được cỗ khí âm hàn này, làm bảo tiêu cho Tiếu Tẫn Nghiêm nhiều năm như vậy, Mạnh Truyền Tân hiểu rõ tâm tư của Tiếu Tẫn Nghiêm hơn bất kỳ người nào.
“Thuộc hạ biết nên làm sao, liền đi sắp xếp ngay” Nói xong, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn đứng yên trước cửa sổ không có phản ứng gì, Mạnh Truyền Tân yên lặng lùi ra.
Mạnh Truyền Tân vừa mới rời đi, Tiếu Tẫn Nghiêm đứng trước cửa sổ thấp giọng hừ lạnh một tiếng, một quyền đấm lên cửa sổ trên tường.
Chỉ là muốn ở trên giường đùa giỡn một chút thôi, lại còn thật sự coi mình là loại mặt hàng hiếm có gì sao… Nếu không phải vì Diệp Mạc đã chết, hắn cũng sẽ chẳng sa đọa đến mức dùng thân thể người khác để tìm kiếm loại cảm giác đó…
Đáng hận…
(Lời tác giả: Gần đây các loại văn học mạng bị tấn công mạnh, đặc biệt là H văn, rất nhiều bộ đã bị dính chưởng, như tui phát hiện bộ truyện kia tự dưng không thấy nữa, đó là do trang web xóa mất, qua mấy ngày liền có thể khôi phục, Tiểu Cáp thân ái, “Tường Vi vũ vũ” hy vọng là ngủ một giấc khi tỉnh lại liền có thể thấy nó quay lại, nếu không như vậy tui sẽ đau lòng chết ~”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.