Lao Tù Ác Ma

Chương 43: Hồi ức – Làm sao cam lòng




Diệp Mạc thành mục tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm, hay là dùng từ con mồi thì đúng hơn, ở sâu trong nội tâm của Tiếu Tẫn Nghiêm, một góc vẫn luôn đóng băng lại bị Diệp Mạc vô tình bước vào, có thể là do cuộc sống quá mức lạnh lẽo, khiến cho kẻ đã quen lạnh lùng vô tình như Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không nhịn được muốn thu lấy một tia ấm áp.
“Anh về rồi” Diệp Mạc thận trọng nói, tiến đến một bước, đỡ lấy áo khoác Tiếu Tẫn Nghiêm cởi ra treo lên móc áo, xoay người nhẹ giọng mở miệng nói “Cơm đã làm xong rồi.”
“Ừm” Tiếu Tẫn Nghiêm cười nhật đáp lại một tiếng, lúc Diệp Mạc xoay người chuẩn bị bước tới bàn ăn thì đột nhiên từ phía sau ôm lấy Diệp Mạc, thanh âm đầy từ tính thăm thẳm thở ra “Để tôi ôm một chút” Vừa nói, khoé môi khêu gợi nhẹ nhàng lôi kéo khéo léo mút lấy lỗ tai Diệp Mạc, thoả mãn, say sưa, trong một thoáng nhất thời, nhiều vẻ mặt sung sướng hiện lên trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm.
Hắn giờ phút này mặc kệ mình đã cưỡng bức người con trai này thế nào để hưởng thụ, hắn chỉ biết, một phần ấm áp của tuổi thơ ấu mơ hồ tưởng rằng đã lặng yên tan biến từ lâu sau 20 năm lại nhẹ nhàng bị kích động trở lại…
Vì quyền thế to lớn nắm giữ trong tay, hắn đúng thật chưa chuyện ác nào mà không làm, luyện thành tường đồng vách sách, nội tâm vững chắc lạnh lẽo lương bạc, chỉ là vào đúng thời điểm này, hắn mới phát hiện, hóa ra hắn cũng không phải là không gì có thể xuyên thủng Vì quyền thế to lớn nắm giữ trong tay, hắn đúng thật chưa chuyện ác nào mà không làm, luyện thành tường đồng vách sách, nội tâm vững chắc lạnh lẽo lương bạc, chỉ là vào đúng thời điểm này, hắn mới phát hiện, hóa ra hắn cũng không phải là không gì có thể xuyên thủng được.
“Đến… đến ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ… sẽ nguội.” Diệp Mạc nhỏ giọng nói, mỗi tế bào trong da thịt đều vì cái ôm này của Tiếu Tẫn Nghiêm mà trở nên căng thẳng, cậu sợ Tiếu Tẫn Nghiêm, từng giây vùng phút, toàn bộ quá trình của một đêm kia đã quay lại thành một bộ phim bị Tiếu Tẫn Nghiêm nắm giữ trong tay, còn có em gái Diệp Nhã thân thể bệnh tật đang tiếp nhận sự trị liệu đắt nhất từ Tiếu Tẫn Nghiên ban cho, và cả sinh mạng yếu đuối của cậu cũng đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Mạc bây giờ chỉ mong sao Lạc Tần Thiên ra nước ngoài hãy mau chóng trở về một chút, bởi vì chính miệng Tiếu Tẫn Nghiêm đã hứa rằng, quan hệ giữa họ chỉ kéo dài cho đến khi Lạc Tần Thiên từ Đức trở về… (Jian: e tin lời nó thật à =)))
Tôi sẽ không có hứng thú kéo dài chuyện sủng ái một người, thế nên chỉ cần cậu trong thời gian Lạc Tần Thiên không có ở đây đàng hoàng làm người của tôi, đến khi Lạc Tần Thiên trở về, chúng ta lập tức sẽ trở thành người xa lạ, lúc đó tôi sẽ không lưu bất kỳ thứ gì về cậu, đương nhiên, nếu như cậu có bất kỳ phản kháng nào, tôi sẽ khiến cho cậu không còn chút mặt mũi nào ở lại thành phố X mà chờ Lạc Tần Thiên, kể cả em gái cậu…
Những lời này của Tiếu Tẫn Nghiêm Diệp Mạc vẫn nhớ kỹ ở trong đầu, cậu không dám phản kháng, Tiếu Tẫn Nghiêm đang nắm giữ trong tay hai thứ quan trọng nhất trong thế giới của cậu, đó là em gái và sự tôn nghiêm.
Kể từ hôm đó đến nay suốt một tuần lễ, Diệp Mạc dùng hết tất cả biện pháp để lấy lòng Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu vô cùng hi vọng rằng Tiếu Tẫn Nghiêm có thể mất đi hứng thú với cậu, cậu không thể nào chấp nhận được chính mình cứ sa mãi như thế…
Diệp Mạc muốn có một người bên cạnh để khóc lóc tâm sự hết tất cả, nhiều ngày sống trong ngột ngạt bức bối như vậy mà không có chỗ để cậu phát tiết, nhưng mà cậu không dám, chính mình sa đọa thành thấp hèn, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con mèo bệnh.
“Được, tôi đi rửa tay.” Tiếu Tẫn Nghiêm thấp giọng ôn nhu đáp lại một tiếng, ở trên gò má Diệp Mạc hạ xuống một cái hôn, sau đó xoay người đi vào phòng rửa tay.
Diệp Mạc hầm canh cho Tiếu Tẫn Nghiêm, múc ra một tô, ở phía trên trang trí một chút hành thái, cẩn thận từng li từng tí một bưng đến trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm trước mặt, vì để cố gắng đem hết toàn lực biểu hiện ra thái độ “đàng hoàng” của mình cho Tiếu Tẫn Nghiêm thấy mà chỉ trong vòng ba ngày Diệp Mạc đã thăm dò biết hết được hầu như tất cả thói quen sở thích của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Ăn cơm tối xong, Diệp Mạc trước tiên đi chuẩn bị tốt nước tắm, đem nước nóng điều chỉnh đến nhiệt độ Tiếu Tẫn Nghiêm bình thường hay tắm rửa, sau đó bắt đầu đi rửa chén, sau khi kết thúc, lập tức đem áo choàng tắm của Tiếu Tẫn Nghiêm đặt ở bên ngoài cửa phòng tắm chờ Tiếu Tẫn Nghiêm đi ra…
Suốt một tuần nay căn biệt thự nhỏ này là nơi duy nhất Tiếu Tẫn Nghiêm đặt chân đến, mỗi lần bước vào nơi này, Tiếu Tẫn Nghiêm liền cảm thấy cực kỳ thoải mái, giống như cánh cửa lớn của căn biệt thự này đã cách ly hết thảy toàn bộ mọi phong ba tịch lạnh ở thế giới bên ngoài, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người con trai kia, mơ hồ chỉ trong nháy mắt, máu thịt trong thân thể chính mình liền khôi phục, sôi lên.
“Xin… xin anh… nhẹ một chút…” Diệp Mạc cầu xin nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đang ở trên người mình, ánh mắt yếu đuối tựa hồ có thể hòa tan tất cả, từng giọt mồ hôi trên trán nhỏ thành một mảnh, thân thể gầy yếu dưới thế tiến công của Tiếu Tẫn Nghiêm đã mất đi khống chế cứ run rẩy không ngừng.
Tiếu Tẫn Nghiêm hôn lên mặt Diệp Mạc, đem động tác thả nhẹ nhàng chậm rãi, bàn tay lớn ôn nhu sờ soạng khắp nơi trên thân thể Diệp Mạc, thân thể cường hãn dán thật chặt vào Diệp Mạc….
Hắn…. làm sao cam lòng để cho cậu rời đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.