Lao Tù Ác Ma

Chương 36: Chết đi




Sau khi thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm nghiên cứu ra được thành phần tạo nên thuốc cùng với tác hại của thuốc đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, tất cả đều vô cùng lo lắng bởi vì những chuyên gia nghiên cứu kia nói rằng, nếu quả thực Tiếu Tẫn Nghiêm đã sử dụng loại thuốc này trong một khoảng thời gian dài đến hai tháng thì chẳng khác nào mắc phải ung thư thời kỳ cuối không cách nào cứu chữa được, nếu có khác biệt thì đó là bệnh ung thư còn có thể thông qua hóa liệu kéo dài được thêm chút tuổi thọ, còn nhiễm phải độc này đủ liều lượng thì chỉ có cách duy nhất là chờ chết không thuốc nào cứu nổi, khi độc tố phát tác, cơ thể sẽ suy kiệt rất nhanh, thậm chí có dùng thuốc gì đi chăng nữa cũng không hỗ trợ được!
Vì đám người Trình Tử Thâm cực lực khuyên ngăn nên rốt cuộc Tiếu Tẫn Nghiêm đồng ý nằm viện tiến hành kiểm tra toàn diện, điều duy nhất hiện tại bọn họ chờ đợi chính là độc tố tích lũy trong cơ thể Tiếu Tẫn Nghiêm không đủ liều lượng, nếu như vậy thì ít nhất còn có thể thông qua điều trị từng chút một triệt tiêu độc tố trong người hắn, nhưng nếu như…
Gần như không ai dám tiếp tục nghĩ tới nữa, tất cả mọi người đều quay xung quanh Tiếu Tẫn Nghiêm điên cuồng bận rộn, còn Tiếu Tẫn Nghiêm ngoại trừ nằm viện theo dõi thì mỗi ngày đều làm việc bình thường thông qua Mạnh Truyền Tân trực tiếp đem đến bệnh viện cho hắn các loại văn kiện thương mại của Hoàng Sát để Tiếu Tẫn Nghiêm giải quyết.
Bản thân Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không có cảm giác cơ thể mình đang suy kiệt lắm nên với những kiểm tra chữa bệnh linh tinh kia hắn hoàn toàn không để ý, chẳng qua vì không muốn thủ hạ của hắn quá lo lắng đến cuống cả lên nên hắn mới miễn cưỡng ở lại bệnh viện, chờ khi có kết quả xét nghiệm hàm lượng độc tố lưu ở trong cơ thể là bao nhiêu sau đó sẽ xuất viện.
Tiếu Tẫn Nghiêm đồng ý nằm viện kỳ thực là bởi vì… Diệp Mạc cũng đang ở nơi này.
Đương nhiên bản thân Tiếu Tẫn Nghiêm không muốn thừa nhận chính mình đối với Diệp Mạc còn có bao nhiêu lưu luyến.
Lần cuối cùng Tiếu Tẫn Nghiêm và Diệp Mạc gặp mặt chính là cái lần Diệp Mạc ở trong phòng bệnh đó, thời gian cách đây đã ba ngày, Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai đi tới trước phòng bệnh Diệp Mạc, bởi vì hắn muốn đến để lăng nhục Diệp Mạc lần nữa.
Càng hoặc là, muốn lăng nhục Diệp Mạc chỉ là một cái lý do Tiếu Tẫn Nghiêm tự tìm ra cho chính mình để đi gặp Diệp Mạc.
Nhìn xuyên qua trên cửa kính pha lê, Tiếu Tẫn Nghiêm mới phát hiện ra người bệnh bên trong đã thay đổi, hắn hỏi y tá thì y tá trả lời cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết rằng ba ngày trước Diệp Mạc đã rời đi rồi.
Chính là vào buổi chiều hôm đó Tiếu Tẫn Nghiêm nói muốn Diệp Mạc cút khỏi bệnh viện…
Nếu không phải y tá nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết thời gian Diệp Mạc rời đi, hẳn là hắn sẽ quên mất rằng chính hắn đã tự mình đuổi Diệp Mạc ra khỏi bệnh viện…
Sau khi trở lại phòng bệnh của mình, Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp tục công việc thường ngày của mình, mở máy tính ra bắt đầu làm việc, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào khiến người ta không thể biết được rốt cuộc bây giờ hắn đang nghĩ gì.
Sau khi ly hôn với Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm giống như trở thành một con người khác vậy, hắn không hề cười, xử lý công việc càng thêm quả đoán tàn nhẫn tuyệt tình, giống như cỗ máy không có cảm xúc, tự mình giải quyết một khối lượng công việc kinh người, điên cuồng làm việc không kể ngày đêm, bày mưu tính kế không chỉ có Hoàng Sát mà cả các loại việc ở địa bàn Đông Nam Á cũng đều giải quyết xử lý gọn gàng, để khi hắn đột ngột chết đi thì giang sơn của hắn cũng sẽ không sụp đổ ngay lập tức.
“Kết quả đã có rồi!” Tây Uy Cường kích động đến mức thậm chí quên cả gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào phòng bệnh của Tiếu Tẫn Nghiêm thở hồng hộ, nhưng vẻ mặt thì mừng như điên nói “Tẫn ca, độc tố trong người anh không đủ để trí mạng.”
Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt âm lãnh không có biểu hiện ra chút nào kinh ngạc, ngẩng đầu lên mặt không chút thay đổi nói “Nói cụ thể một chút “
“Thật” Tây Uy Cường gật đầu vuốt ngực, sau khi khí tức từ từ bình tĩnh lại thì mới cười trần thuật nói “Trình ca bảo gọi điện thoại báo cho Tẫn ca, nhưng tôi thì nhất định phải chạy tới chính miệng đem cái tin tốt này nói cho…”
“Trọng điểm” Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm càng thêm âm lãnh.
Tây Uy Cường lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười nghiêm túc nói “Bởi vì bản thân loại thuốc kia rất đặc biệt, nếu đi dùng không đủ liều lượng thì sẽ không gây chết người, kỹ thuật chữa bệnh hiện nay không thể đo lường ra chính xác lượng độc tố trong người anh là bao nhiêu, nhưng bọn họ nói rằng sau khi kiểm tra thì trong máu của Tẫn ca không hề có bất cứ thành phần nào liên quan đến loại thuốc kia, thế nên hiện tại chỉ có thể xác định được là lượng thuốc tên tiểu tử kia cho anh uống hoàn toàn không đủ để gây thương tổn đến Tẫn ca, lúc trước may mà phât hiện đúng lúc, nếu không thì….”
“Tôi biết rồi” Tiếu Tẫn Nghiêm ngắt lời Tây Uy Cường, tầm mắt một lần nữa trở lại trên màn hình máy tính, lạnh lùng nói “Cậu đi ra ngoài đi. thuận tiện đem tin tức này phát tán ra ngoài, như vậy tin đồn lúc trước Phục Luân tung ra rằng tôi sắp chết sẽ nhanh chóng tự sụp đổ.”
“Phải!”
Sau khi Tây Uy Cường rời đi, Tiếu Tẫn Nghiêm liền uể oải dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, thần sắc phức tạp.
Hắn sẽ không chết, nam nhân kia hao tổn bao nhiêu tâm cơ nhưng cuối cùng vẫn không thể báo thù thành công.
Tiếu Tẫn Nghiêm tự giễu tự cười lạnh một tiếng, giống như đang mỉa mai chính mình đến bây giờ vẫn còn nhớ tới Diệp Mạc, kẻ lừa dối kẻ phản bội ấy từ lâu đã không còn liên quan gì đến hắn nữa…
Tiếu Tẫn Nghiêm nhanh chóng xuất viện, bắt đầu phong cách sinh hoạt trước đây.
Là trước khi quen biết Diệp Mạc.
Đây mới thực sự là Tiếu Tẫn Nghiêm, lạnh lùng nghiêm nghị xử phạt tàn nhẫn, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, bất kỳ người nào cũng đều không thể làm kháng nghịch lại hắn, sống trong thế giới đen tối hung tàn dối trá tràn đầy những âm mưu toan tính, không gì chen vào trong thế giới của hắn được, tiếp tục như vậy mà sống, lạnh lẽo cô độc.
Không ai dám nhắc đến cuộc hôn nhân tan vỡ kia của Tiếu Tẫn Nghiêm, càng không có người nào dám bàn luận về người con trai đã từng xuất hiện trong cuộc hôn nhân với Tiếu Tẫn Nghiêm, giống như tất cả đều chưa từng tồn tại, cái tên ấy hoàn toàn trở thành cấm kỵ đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, không chỉ riêng gì những thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm mà giới truyền thông cũng chẳng dám đưa tin về chuyện ly hôn của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Trong những buổi yến tiệc của câc doanh nhân chính thương, Tiếu Tẫn Nghiêm ôm tình nhân trước đây của hắn Lâm Nhu Nhân xuất hiện dưới những ánh đèn flash rọi vào, hàng loạt scandal liên quan đến hắn và Lâm Nhu Nhân một lần nữa trở thành chủ đề nóng trên đầu bìa các tạp chí giải trí, Tiếu Tẫn Nghiêm không phong sát truyền thông đưa những loại tin bát quái này như trước đây, hắn thờ ơ mặc kệ tất cả những thị phi ồn ào ấy.
Sau khi ly hôn, Tiếu Tẫn Nghiêm rất ít khi trở lại căn biệt thự ở cạnh biển kia, đối với hắn mà nói, nơi đó đã chẳng còn là nhà của hắn nữa mà chỉ là một địa điểm để hắn dừng chân nghỉ ngơi, hoặc như Tiếu Tẫn Nghiêm đồng ý thì bất kỳ một cái quán bar hay phòng nghỉ khách sạn nào cũng đều trở thành nhà trên danh nghĩa của hắn.
Tối nay Tiếu Tẫn Nghiêm đi dự tiệc xã giao có uống vào hơi nhiều, cảm giác có chút say liền mệnh lệnh cho Mạnh Truyền Tân lái xe đưa mình về căn biệt thự cạnh biển.
Trên xe, Tiếu Tẫn Nghiên dựa vào cửa sổ xe, sắc mặt âm trầm nhìn ra bên ngoài xe, ảnh hưởng của men rượu khiến trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm mất đi một phần hung tàn, lại nhiều hơn mấy phần bi thuơng phiền muộn.
“Em ấy bây giờ như thế nào rồi?”
Xe chạy được một nửa, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên mở miệng, tầm mắt vẫn nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài cửa xe, thanh âm có chút mơ hồ, giống như thuận tiện buột miệng hỏi một chút.
Mạnh Truyền Tân biết rõ “em ấy” mà Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ là ai, liền thành thật đáp “Không có mệnh lệnh của Tẫn ca, người của thủ hạ không dám đi điều tra, thế nên…. không rõ lắm.”
Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại, đưa tay xoa nắn mi tâm, không nói gì thêm.
Trở lại biệt thự, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn như một xác chết di động đi lên lầu, sau khi tắm xong thì liền lên giường nằm, rõ ràng toàn thân đều rất mệt mỏi, thế nhưng lại không thấy buồn ngủ chút nào, Tiếu Tẫn Nghiêm mở máy tính lên mạng một chút rồi mới chậm rãi nằm xuống giường.
Căn phòng tĩnh lặng không có bất kỳ âm thanh nào, Tiếu Tẫn Nghiêm kéo chăn đắp lên người, xoay người nằm nghiêng một bên, mở to mắt dại ra nhìn gối bên cạnh trống trơn, một hồi lâu mới chậm rãi đưa tay ra xoa xoa bên cạnh giường không có ai, động tác quỷ dị giống như có người nào đó đang nằm bên cạnh hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm hơi dịch chuyển thân thể nhẹ nhàng ôm lấy chiếc gối kia, đem gò má áp vào gối, nhắm mắt lại như hít vào hơi ấm nào đó, khóe miệng chậm rãi toát ra một tia thư thái, dường như cảm thấy không đủ, Tiếu Tẫn Nghiêm lại càng ôm chặt chiếc gối kia sát vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt gối, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên chiếc gối trong lồng ngực, cảm giác như nội tâm trống trải nhận được một chút an ủi, khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi hiện lên một vệt cười yếu ớt, như người bị bệnh thần kinh, từ từ tiến vào mộng đẹp.
…………………..
Trên chiếc giường bệnh màu trắng, Diệp Mạc yên tĩnh nằm, hô hấp qua ống thở được đeo ở trên mặt, hơi thở mong manh, sắc mặt tái nhợt trắng bệch như tờ giấy, cậu khó nhọc cố gắng mở mắt nhìn lên chiếc TV được treo cao ở trên đầu kia bức tường, trên màn hình Tivi, Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Lâm Nhu Nhân mỹ lệ kiều diễm, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững khách sáo, bước đi trầm ổn trong một buổi thịnh yến xa hoa lấp lánh của các doanh nhân chính khách trong giới thuợng lưu, hắn vẫn cao cao tại thượng lạnh lùng nghiêm nghị, ở một thế giới xa hoa chói mắt mà cậu không thể với tới được.
Diệp Mạc cứ đờ ra như vậy mà nhìn, khuôn mặt hao gầy không còn chút sức sống nào, giống như người bị bại liệt, không có lấy một tia sáng sủa, đôi mắt trong sáng từ lâu đã trở nên ảm đạm xám xịt, thân thể gầy gò yếu ớt chỉ còn da bọc xương mang trên người chằng chịt các loại thiết bị chữa bệnh, trong phòng bệnh, ngoại trừ tiếng TV thì chỉ có tiếng máy đo nhịp tim bên cạnh nho nhỏ vang lên như đang cố kéo dài hơi tàn.
Sau khi Diệp Mạc dời bệnh viện, thân thể cậu suy kiệt nhanh đến mức đáng sợ, tốc độ từng ngày từng ngày càng tăng nhanh đẩy Diệp Mạc đến kề sát bên vực tử vong, tất cả các bác sĩ trong bệnh viện đã dùng hết tất cả mọi biện pháp nhưng cuối cùng vẫn không thể tra ra nguyên nhân khiến thân thể Diệp Mạc suy kiệt nhanh đến vậy.
Diệp Thần Tuấn đã vì Diệp Mạc mà liên hệ đến các bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài, không tiếc bất cứ giá nào mời bọn họ đến thành phố X điều trị cho Diệp Mạc, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Bác sĩ khuyên Diệp Thần Tuấn nên chuẩn bị sẵn tinh thần lo hậu sự cho Diệp Mạc, Diệp Thần Tuấn đau lòng đến mức gần như bật khóc.
Diệp Thần Tuấn vừa vào phòng bệnh liền lập tức tắt TV, anh biết Diệp Mạc vẫn còn yêu tha thiết kẻ tên Tiếu Tãn Nghiêm kia, xem những tin tức như vậy chắc chắn sẽ khiến Diệp Mạc đau khổ.
“Trễ như vậy rồi sao vẫn còn xem Tivi?” Diệp Thần Tuấn đi tới trước giường Diệp Mạc, đưa tay xoa xoa mái tóc Diệp Mạc ôn nhu cười nói “Phải nghỉ ngơi thật nhiều mới mau chóng khỏe lại được biết chưa?”
“Thần ca….” Diệp Mạc khó khăn mở miệng nói, nhưng thanh âm phát ra rất nhỏ “Xin lỗi…. cuối cùng…..lại thành…. gánh nặng của anh….”
“Nói bậy” Diệp Thần Tuấn lập tức nghiêm mặt nói “Gánh nặng cái gì chứ? Em là người thân thiết nhất trên đời của Diệp Thần Tuấn anh… Tiểu Tuyền, chờ khi em khỏe lại rồi, em còn phải tiếp tục đến công ty làm việc nữa, tới lúc đó em vẫn là tinh anh của MY có nghe không?”
Diệp Mạc lộ ra khuôn mặt tươi cười, cố hết sức nói “Thần ca, cảm ơn anh…”
Diệp Thần Tuấn cùng Diệp Mạc hàn huyên rất lâu, cuối cùng lúc Diệp Thần Tuấn dự định rời đi, đột nhiên biểu hiện phức tạp hỏi Diệp Mạc một câu “Tiểu Tuyền, nếu như em muốn gặp Tiếu Tẫn Nghiêm, Thần ca sẽ giúp em liên lạc với hắn, dù sao cũng từng kết hôn, nếu như hắn biết tình trạng của em hiện giờ, nhất định sẽ không thể thờ ơ không động lòng.”
Diệp Mạc yếu ớt cười khổ “Thôi đi Thần ca, anh ấy hiện giờ rất hận em…. cứ như vậy…. thì tốt hơn…”
Diệp Thần Tuấn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, anh nhìn dáng vẻ tiều tụy không còn sức sống của Diệp Mạc, viền mắt cay cay chua xót, không phải anh muốn rời đi ngay bây giờ, mà là vì anh không muốn để Diệp Mạc nhìn thấy bộ dạng thương tâm mà rơi lệ của mình trước mặt Diệp Mạc.
“Tiểu Tuyền, em nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai anh sẽ quay lại thăm em…”
“Thần ca” Diệp Mạc đột nhiên yếu ớt khó nhọc kêu lên một tiếng, mím môi hồi lâu mới chậm rãi nói “Nếu em chết rồi… anh đừng nói cho anh ấy biết…. Bất kể anh ấy có hận em thế nào đi nữa…. anh ấy cũng có nỗi khổ tâm riêng…. em…. không muốn anh ấy lại vì em mà đau khổ nữa….”
Khi Diệp Thần Tuấn rời khỏi bệnh viện, nước mắt rốt cuộc dâng đầy trên khóe mắt, anh không thể nào tiếp nhận nổi sự thật một người con trai thiện lương mỹ hảo có nụ cười trong sáng thuần khiết ấy chẳng bao lâu nữa sẽ rời đi.
Kỳ thực các loại thiết bị chữa bệnh này chẳng có một chút tác dụng nào đối với Diệp Mạc cả, thế nên Diệp Mạc không định sẽ tiếp tục nằm viện, cậu không muốn giây phút cuối cùng của cuộc đời tràn ngập mùi thuốc khử trùng và nước truyền dịch cứ vậy chết đi nên đã cầu xin Diệp Thần Tuấn đưa mình về nhà.
Sáng hôm ấy Diệp Thần Tuấn vì đến đón Diệp Mạc xuất viện mà tới sớm hơn một chút.
“Tiểu Tuyền, hôm nay Thần ca đến đón em về nhà an dưỡng đây” Diệp Thần Tuấn cười đẩy cửa bước vào, đi tới bên cửa sổ kéo màn ra.
Từng sợi từng sợi ánh nắng ban sớm chiếu vào trên khuôn mặt không có chút tơ máu nào của Diệp Mạc, Diệp Thần Tuấn đi tới bên đầu giường Diệp Mạc ôn nhu nhẹ giọng nói “Tiểu Tuyền, chúng ta về nhà nào.”
Bầu không khí tĩnh lặng quá mức như vậy khiến Diệp Thần Tuấn đột nhiên có loại dự cảm rất xấu, anh vội vàng đưa tay lay lay Diệp Mạc, hoảng sợ gọi lớn “Tiểu Tuyền, em tỉnh lại đi, đừng dọa Thần ca, Tiểu Tuyền!”
Diệp Mạc hai mắt nhắm nghiền, vô thanh vô tức yên tĩnh như một đứa trẻ đang trong giấc ngủ say.
Diệp Thần Tuấn cảm thấy da đầu tê dại, khắp toàn thân từ trên xuống dưới như bị hàng ngàn vạn mũi kim châm kịch liệt đâm mạnh, anh run rẩy nhìn tâm điện đồ bên cạnh giường, trên màn hình đã hiện ra một đường thẳng.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Diệp Thần Tuấn vội vã quay về phía cửa ra gọi lớn, rất nhanh mấy vị bác sĩ cùng y tá liền chạy nào.
Một vị bác sĩ nhanh chóng đi tới đầu giường Diệp Mạc, dùng tay mở mi mắt Diệp Mạc lấy chiếc đèn pin nhỏ rọi vào, phát hiện con ngươi của Diệp Mạc đã mất hết ánh sáng…
Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thần Tuấn lắc đầu tiếc thương “Xin lỗi Diệp tổng, xin ngài hãy nén bi thương…”
Diệp Thần Tuấn đứng ngây tại chỗ, không thể tin nổi nhìn vị bác sĩ kia, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, thân thể giống như bị ngâm trong làn nước vô cùng lạnh giá khiến anh chẳng còn cảm thấy một chút nhiệt độ nào….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.