Lao Tù Ác Ma

Chương 9: Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ có thể mắc câu




Trời tờ mờ sáng, từng hạt tuyết nhỏ vẫn còn đang bay lất phất, Diệp Mạc mang theo Tiểu Phong trong tình trạng vẫn còn ngái ngủ về tới nhà hàng, Tiểu Phong vừa vỗ tay ngáp dài vừa đi tới phòng nghỉ ở nhà hàng rồi lăn ra đó ngủ tiếp, Diệp Mạc ban giao mấy chuyện cho nhân viên rồi rời khỏi nhà hàng đi gặp Dương Mạc theo lời hẹn.
Nhiều ngày như vậy không thấy Dương Mạc đến tìm mình, Diệp Mạc đoán rằng nguyên nhân là vì Dương Mạc vẫn còn đang tức giận cái tên nhân viên bạo lực hung dữ của mình, thậm chí cậu nghĩ là Dương Mạc liền như vậy từ bỏ không theo đuổi cậu nữa, thế nên Diệp Mạc có chút nhẹ nhõm hẳn đi, dù sao thì thực sự cậu đối với Dương Mạc không có một chút tình cảm đặc biệt nào khác, nhưng vì Dương Mạc đối xử với cậu quá tốt nên cậu không thể đành lòng từ chối sự nhiệt tình của anh ta, bây giờ thì ổn rồi, một Tiếu Tĩnh xuất hiện trực tiếp khiến cho Dương Mạc bỏ chạy.
Nhưng hiện tại Dương Mạc lại muốn hẹn cậu ra ngoài, tại sao lại như vậy nhỉ? Diệp Mạc có chút bận tâm, lỡ như Dương Mạc lại định muốn tiếp tục theo đuổi cậu nữa thì sao….
Diệp Mạc cảm thấy ảo não, trước đây cậu chẳng có luống cuống như thế này a, từ khi cái tên Tiếu Tĩnh kia bắt đầu điên cuồng thổ lộ biểu đạt tâm tình yêu thương đối với cậu, cậu liền bị hắn làm cho tâm trạng hỗn loạn.
Diệp Mạc đến giao lộ đã hẹn tối hôm qua trong điện thoại đứng đợi Dương Mạc, không lâu sau, Dương Mạc lái một chiếc xe riêng màu đen đến trước Diệp Mạc.
“Giang, mau lên xe đi” Dương Mạc đưa tay đẩy ghế bên cạnh ghế lái đồng thời mở cửa xe ra, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã lịch thiệp nhìn Diệp Mạc.
Diệp Mạc bước lên xe, vẻ mặt hổ thẹn nhìn băng gạc bao bọc trên tay Dương Mạc, thấp giọng nói “Vết thương của anh….”
“Không sao cả” Dương Mạc lắc lắc tay cười nói “Không ảnh hưởng đến việc lái xe, đúng rồi Giang, anh có mua tặng em một cái khăn choàng cổ màu trắng, em nhất định sẽ thích.”
Dương Mạc lấy một cái túi màu trắng ở bên cạnh giơ lên, lấy từ bên trong túi ra một cái khăn choàng cổ màu trắng bằng len, ôn nhu nói “Trời lạnh như vậy thì nên choàng thêm một cái khăn vào cổ cho ấm.”
Diệp Mạc không biết nên làm sao để từ chối, không thể làm gì khác hơn là để mặc Dương Mạc tự tay choàng chiếc khăn vây quanh trên cổ cậu.
Không biết có phải là Dương Mạc cố tình hay không, bảng giá trên chiếc khăn choàng cổ kia vẫn chưa được tháo xuống, Diệp Mạc nhìn giá tiền trên tấm mác treo ở phía sau phần cổ kia, trong lòng nhất thời hơi có chút hồi hộp.
“Chiếc khăn choàng này thực sự quá….”
“Thực sự quá hợp với em” Dương Mạc ngắt lời Diệp Mạc, cười nhìn Diệp Mạc quàng chiếc khăn choàng màu trắng lên cổ khiến cho khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Diệp Mạc càng thêm mê người, đôi con ngươi đen láy trong suốt rạng rỡ linh động khiến Dương Mạc có chút miệng khô lưỡi khô nhưng vẫn làm ra dáng vẻ công tử lịch thiệp ôn nhu “Giang, em còn giận anh vì chuyện xảy ra ở hộp đêm lần trước sao, lúc đó anh uống say quá, anh thật không biết mấy thằng khốn kiếp kia lại làm ra loại chuyện đó đối với em, em yên tâm, anh đã tuyệt giao với bọn nó rồi.”
“Em biết, em thực sự không có trách anh mà, thế nên anh không cần phải xin lỗi đâu” Diệp Mạc kiên trì giải thích.
“Có thật không?” Dương Mạc vẻ mặt cao hứng “Giang, vậy anh có thể tiếp tục theo đuổi em không?”
Diệp Mạc cúi đầu lẳng lặng tháo chiếc khăn choàng cổ ra, cất lại vào trong túi, có chút hổ thẹn nhìn Dương Mạc “Dương Mạc, cảm ơn anh từ trước đến anh luôn quan tâm giúp đỡ em, thế nhưng chúng ta…. chỉ có thể làm bạn của nhau thôi, thế nên… anh đừng lãng phí thời gian để theo đuổi em nữa, điều kiện của anh tốt như vậy, rồi anh sẽ tìm được người tốt hơn em gấp vạn lần” Nói xong, Diệp Mạc lại lo lắng sẽ làm tổn thương Dương Mạc, lại vội vội vàng vàng bổ sung thêm một câu “Bất quá chúng ta vẫn là bạn tốt”
“Là vì thằng nhân viên tên Tiếu Tĩnh kia mà em từ chối anh nhanh như vậy sao?”
“Không phải không phải, chỉ là…. chỉ là….” Diệp Mạc không biết nên giải thích thế nào, nhất thời nghẹn lời.
Dương Mạc tỏ ra thất vọng, che giấu đi một tia hung ác lướt qua dưới đáy mắt, ngẩng đầu cười khổ một tiếng “Vậy Giang à, hôm nay em có thể đi uống với tên đàn ông đang thất tình này một lúc được không, qua ngày hôm nay chúng ta sẽ chỉ là bạn tốt của nhau thôi”
Nghe Dương Mạc nói như vậy, nặng nề nơi đáy lòng Diệp Mạc nhất thời tiêu tan, vội vàng khẽ cười nói “Rất không thành vấn đề”
Dương Mạc bảo muốn tìm một quán bar vắng người để giải sầu nên mang theo Diệp Mạc đi tới một quán bar cách trung tâm thành phố khá xa, Diệp Mạc cũng không suy nghĩ quá nhiều, dọc đường đi còn cùng Dương Mạc trò chuyện.
Dương Mạc liếc mắt qua kính chiếu hậu chú ý thấy cách xe mình không xa có một chiếc xe khác đang lặng lẽ bám theo, không cần đoán Dương Mạc cũng biết đó là xe của thủ hạ Tiếu Tẫn Nghiêm phái đi theo để bảo vệ Diệp Mạc.
Dương Mạc biết những tên này sẽ ẩn nấp không hiện thân nhưng sẽ luôn bảo vệ Diệp Mạc tránh thoát khỏi nguy hiểm.
Dương Mạc dĩ nhiên không thể xem thường những thủ hạ này của Tiếu Tẫn Nghiêm, không chỉ thân thủ giỏi mà bên hông mỗi người đều có mang theo súng một đòn trí mạng.
Nếu không thể cắt đuôi những tên này, sợ là còn chưa mang được Diệp Mạc đến chỗ Phó Hữu thì đã bị mấy tên trong xe kia bắn chết.
Diệp Mạc tăng nhanh tốc độ xe nhằm cắt đuôi những tên ngồi trong xe đang bám theo sau kia, Diệp Mạc bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
“Dương…. Dương Mạc… có phải là chạy hơi nhanh quá rồi không?” Diệp Mạc cười rất không tự nhiên “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dương Mạc không nói gì, đột ngột đánh mạnh tay lái cấp tốc quay đầu xe quẹo vào một ngõ nhỏ, sau vài lần xốc nảy, xe cuối cùng cũng ngừng lại, Dương Mạc hướng về cách đó không xa, có một chiếc xe đang chờ sẵn giống hệt xe của hắn, làm động tác OK, chiếc xe kia lập tức chạy ra đường.
Chiếc xe giống hệt xe của Dương Mạc kia là Dương Mạc đã chuẩn bị sẵn cho thủ hạ của mình để đánh lừa những kẻ bám đuôi.
“Dương Mạc, sao vậy?” Sắc mặt Diệp Mạc có chút tái nhợt, những chuyện xảy ra liên tiếp này như thế nào cũng thấy không bình thường.
“Không có chuyện gì” Dương Mạc cười cười vô hại “Anh chỉ là muốn chuyển sang chỗ khác thôi” Nói rồi hắn lái xe theo ngõ nhỏ đó chạy đi theo một hướng khác.
Diệp Mạc càng lúc càng bất an, quay đầu nhìn Dương Mạc, phát hiện ra trên khóe miệng của Dương Mạc đang nhếch miệng cười mang theo một tia gian manh, so với Dương Mạc lúc trước giống như hai người khác nhau.
Bên tai đột nhiên vang lên lời dặn của Tiếu Tẫn Nghiêm mấy ngày trước….. Dương Mạc không phải người tốt đẹp gì. (Jian: Sang quyển này bạn Tiếu như được tẩy trắng bằng Omo =)))) cứ như ông bụt =)))))))
“Dương Mạc, đột nhiên em nhớ ra ở nhà hàng còn có chuyện cần em xử lý, hay là để lần sau em sẽ đi uống với anh” Diệp Mạc cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo nói.
“Như vậy sao được” Dương Mạc đánh tay lái, cười cực kỳ gian tà “Rượu ngày hôm nay không hề tầm thường đâu, chờ khi chúng ta đến chỗ cần đến, có khi thằng nhân viên của em cũng sẽ mời nhiều người đến uống, lúc đấy chẳng phải là rất náo nhiệt sao”
Diệp Mạc nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Mạc, nhưng sự lạnh lẽo hung ác kia Diệp Mạc có thể cảm nhận được.
“Dương Mạc, anh có ý gì?” Diệp Mạc sắc mặt lành lạnh.
“Có ý gì?” Dương Mạc cười gian hai tiếng, ánh mắt từ từ trở nên hung hãn “Dương Mạc tôi theo đuổi em lâu đến như vậy, vì em mà đã hao tốn không ít tâm tư, không phải là để được một lần chơi em thật thoải mái sao? Kết quả con mẹ nó em giả vờ làm ra bộ dạng thanh cao, không để cho tôi hôn lấy một lần, vậy mà khi bị chuốc thuốc lại giống như thằng điếm để tên Tiếu Tẫn Nghiêm kia chơi em, còn thuận lợi có được cả tâm của em, loại người như em đúng là quá xấu xa rồi đó”
Diệp Mạc giật mình nhìn Dương Mạc đang lộ ra bộ mặt thật, bàn tay nắm chặt trầm giọng nói “Đêm đó kẻ bỏ thuốc tôi không phải những tên khốn kia mà là anh?”
“Là tôi” Dương Mạc thoải mái thừa nhận cười nói “Để có thể cho em một đêm khiến tất cả cả đám bọn tôi thỏa mãn, tôi đã đặc biệt bỏ liều lượng thuốc không ít đâu nha, kết quả lại quá tiện nghi cho Tiếu Tẫn Nghiêm.”
Dương Mạc vừa dứt lời, Diệp Mạc lập tức đẩy cánh cửa xe bên cạnh ra, tuy rằng Diệp Mạc không biết Dương Mạc định đưa cậu đi đâu, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục đi như vậy tuyệt đối sẽ lành ít dữ nhiều.
Còn không bằng bây giờ nhảy xe lao ra ngoài.
Cửa xe đã bị Dương Mạc khóa kín, Diệp Mạc không có cách nào đẩy ra được, Dương Mạc nhìn dáng vẻ Diệp Mạc tức giận đến phát điên, trong lòng cười thầm đem xe đỗ lại ở ven đường.
Bây giờ cách chỗ hẹn với Phó Hữu chỉ còn chạy thêm mười mấy phút, hơn nữa người của Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không thể tìm tới nơi này, thế nên Dương Mạc cũng không vội vã.
Sau khi xe dừng lại, Dương Mạc túm lấy áo Diệp Mạc nhấn Diệp Mạc ngồi lại trên xe, tuy sức của Diệp Mạc không đấu lại được với Dương Mạc, nhưng tay chân cũng có chút lực sát thương, thực ra hơn nữa là do Tiếu Tẫn Nghiêm luyện cho.
Mặt Dương Mạc bị trúng mấy cú đấm của Diệp Mạc, trong cơn tức giận, hắn tát mạnh vào mặt Diệp Mạc một cái, Diệp Mạc bị cái tát này làm cho có chút hoảng hốt, chờ khi cậu lấy lại được tinh thần thì Dương Mạc đã lấy ra một sợi dây thừng đã chuẩn bị trước đó, trói chặt cậu vào chỗ ngồi.
“Mẹ nó, dám làm lão tử bị thương” Dương Mạc sờ sờ vết thương trên mặt, một trận đau nhức khiến hắn trợn trừng mắt nghiến rằng kèn kẹt, trong cơn tức giận lần thứ hai nện vào bụng Diệp Mạc một cú đấm.
Diệp Mạc đau đớn gục đầu mãi không nguôi bớt.
“Hiện tại tôi sẽ thẳng thắn với em” Dương Mạc đưa tay nâng cằm Diệp Mạc lên khẽ cười nói “Nói thật, tôi đối với em vẫn còn chút cảm tình, chỉ cần thuận lợi bắt sống được Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi sẽ giữ em lại, tới lúc đó tôi có hẹn với vài bằng hữu làm một buổi tiệc thật lớn ở thành phố T, để em cùng bọn tôi hảo hảo sung sướng”
“Anh khốn khiếp” Hai mắt Diệp Mạc lộ ra hung quang quát.
“Có thể trách tôi à?” Dương Mạc dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát bờ môi mềm mại của Diệp Mạc, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt, khẽ cười nói “Vừa nãy tôi đã cho em cơ hội rồi, kết quả em lại không chấp nhận tôi, lại nói, bộ dạng ngây thơ thuần khiết này của em, dù là ai nhìn cũng sẽ đều biết thành khốn nạn, em nói em cứ giữ mình như thế có ích lợi gì nếu như từ trong xương cốt vốn đã lộ ra bản chất dâm đãng, nếu ở gay bar chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, còn không thì đi theo người có tiền như Dương Mạc tôi, em cần gì phải dắt theo con trai mở nhà hàng khó nhọc kiếm tiền nữa”
“Ai cần anh lo” Diệp Mạc nghiêng mặt sang một bên tránh tay của Dương Mạc, không chút khách khí lạnh lùng nói “Anh bắt tôi rốt cuộc là vì cái gì?”
“Chuyện này rồi em sẽ sớm được biết thôi, đúng rồi, chúng ta cũng nên đi vào việc chính chứ nhỉ?” Dương Mạc cười gian, nói rồi từ trong túi quần lấy ra điện thoại, mở camera quay về phía Diệp Mạc đang bị trói, chụp một tấm.
Dương Mạc tựa hồ cảm thấy vẫn chưa đủ, liền nắm lấy mắt cá chân Diệp Mạc, kéo mạnh hai chân Diệp Mạc, mở ra quấn vào hai bên hông mình, cười khẩy đưa tay luồn vào bên trong quần dưới hạ thân Diệp Mạc, thô lỗ tới gần cấm địa.
“Sờ thật sướng, không biết khi cho vào thì như thế nào nhỉ?”
Không để ý đến Diệp Mạc đang ra sức giãy dụa, Dương Mạc vẫn cứ để Diệp Mạc trong tình trạng như vậy chụp thêm mấy bức hình, thở dài nói “Quả nhiên Giang trời sinh là để người ta ngược đãi, vẻ mặt thống khổ đáng thương này thật mê người, dáng vẻ này khiến tôi sắp không nhịn được nữa rồi.”
“Dương Mạc, anh là đồ cầm thú” Thanh âm Diệp Mạc gần như sắp khóc mạnh mẽ mắng.
Dương Mạc căn bản không thèm quan tâm, vẫn kề sát camera vào mặt Diệp Mạc chụp mấy tấm.
Đến khi Dương Mạc chụp cảm thấy thỏa mãn, mới cười khẩy mấy tiếng rồi lái xe tới địa bàn bí mật chỗ Phó Hữu, đó là một quán bar ở vùng ngoại thành nhìn qua cực kỳ bình thường.
Dương Mạc cuộn tròn một miếng vải nhét vào miệng Diệp Mạc, lại dùng dây thừng trói chặt Diệp Mạc thêm một vòng nữa, cuối cùng mang Diệp Mạc xuống xe cùng tên thủ hạ đã chờ sẵn đưa Diệp Mạc đi vào bên trong.
“Hữu ca, đã tính toán cả rồi” Dương Mạc vô cùng phấn khích nói “Hiện tại chỉ chờ Tiếu Tẫn Nghiêm mắc câu nữa thôi”
Phó Hữu ngậm điếu thuốc, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Diệp Mạc đang tựa vào tường bị trói không thể nhúc nhích, âm lãnh nói “Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ thật sự vì nam nhân này mà mạo hiểm đến đây sao?”
“Chuyện này Hữu ca yên tâm, tôi đã chụp không ít ảnh để gửi cho Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu như hắn quan tâm, nhất định sẽ lập tức gọi điện thoại”
Nói rồi, Dương Mạc đem điện thoại di động của Diệp Mạc đưa cho Phó Hữu, Phó Hữu hơi hơi liếc nhìn mấy bức ảnh bên trong, cười lạnh nói “Nếu như nam nhân này quả thực quan trọng đối với Tiếu Tẫn Nghiêm thì mấy bức hình này được đấy”
Phó Hữu nói xong, dùng điện thoại di động của Diệp Mạc, tìm cái tên “Tiếu Tĩnh” gửi hết những bức ảnh kia sang.
Không đến mười lăm giây, điện thoại di động liền rung lên, báo cuộc gọi đến là Tiếu Tĩnh.
Phó Hữu âm lãnh nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động.
Jian: Chương sau bạn Tiếu tả tơi bầm dập nhất lịch sử =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.