Lao Tù Ác Ma

Chương 39: Lạc giữa biển khơi!




Lăng Nghị bị Riley làm cho kinh sợ, chỉ là cậu còn chưa kịp nói gì, Riley đã đột nhiên buông cậu ra xoay người đi tới trước mặt những tù binh kia, tên đàn ông trước mặt tù binh cấp tốc đưa cho Riley một khẩu súng, Riley tiếp nhận lấy khẩu súng lập tức cầm súng chĩa vào trên đầu nam nhân đang quỳ bên cạnh, ngẩng đầu cười gian nhìn Phục Luân.
“Phong thủy chuyển dời, bạo quân Đông Nam Á cũng sẽ có ngày đó, Phục Luân, ta đếm đến 5, nếu ngươi không quỳ xuống, ta lập tức giết tên thủ hạ này của ngươi, sau đó cứ cách mười giây ta sẽ giết một người, cuối cùng sẽ đến phiên ngươi.”
“Không sao” Phục Luân giả vờ không để ý, nhún vai buông tay cười rất hờ hững “Ngược lại bất luận ta quỳ hay không quỳ thì đêm nay bọn họ cũng không sống nổi, huống gì ta cũng không trốn được, hà tất trước khi chết để cho bọn họ xem thường chủ nhân mà bọn họ phục tùng khi còn sống ha ha Riley, món nợ này Phục Luân ta sẽ tính với ngươi đầy đủ.” Phục Luân nhẹ như mây gió nói xong, mỉm cười nhưng ánh mắt đầy phức tạp một lần nữa lại rơi trên người Lăng Nghị.
“Em thật sự hi vọng tôi chết sao?” Hỏi một cách tùy tiện nhưng tâm Phục Luân bất giác cũng khẩn trương lên.
“Phải!” Lăng Nghị khẩu khí rất kiên quyết, ở giây tiếp theo né tránh tầm mắt Phục Luân lành lạnh quay đầu nhìn boong tàu.
“Nhưng tôi là chồng em.” Phục Luân ôn nhu nói, trong mắt hắn hiện lên một chút bi thiết (bi thương, cấp thiết)
“Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình anh xem cái hôn lễ kia là quan trọng.” Lăng Nghị hướng tầm mắt mình về phía mặt biển, nhìn vào ngọn sóng lớn đang xô dập vào, tâm chợt dấy lên một nỗi đau đớn không thể diễn tả được bằng lời, không thể không nói, vào lúc này Phục Luân thực sự rất đáng thương, sắp chết đến nơi rồi còn cường điệu nói về những chuyện vô dụng này, cho dù cậu có thừa nhận hắn là chồng cậu thì đã sao, cậu vẫn sẽ không thể yêu hắn.
“Có phải không.” Phục Luân cười khổ một tiếng, xoay người đi tới thành boong tàu, tay vịn lên lan can, ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt rơi trên mặt biển, tiếng cười cay đắng kia hiện ra đau đớn, Phục Luân lần đầu tiên nhận ra cuộc sống của hắn thật sự rất thất bại.
Mặt bên đột nhiên truyền đến một tiếng súng vang, Riley chĩa súng vào một trong những thủ hạ của Phục Luân bắn đến, người thủ hạ ngã trên mặt đất, máu tươi từ đầu không ngừng chảy ra, chết không nhắm mắt.
“Phục Luân, ngươi nhất định phải trơ mắt nhìn những thủ hạ này của ngươi bị ta bắn chết.” Riley thổi tắt khói trắng nơi nòng súng, âm hiểm cười nhìn Phục Luân.
Phục Luân nhìn mấy người thủ hạ kia của mình quỳ trên mặt đất, trong mắt rõ ràng lướt qua một tia đau xót, những thủ hạ kia liều mạng bảo vệ hắn không phải trong một trận chiến đấu thực sự, giờ phút này hắn đối với sự bất lực của chính mình cảm thấy vô cùng hổ thẹn, những thủ hạ trung thành luôn theo hắn lại bị người khác định đoạt sống chết ngay trước mặt hắn, đều là hắn vô dụng.
Những thủ hạ kia tuy rằng cũng có người lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nhưng không có ai mở miệng cầu xin, ánh mắt cận vệ kia của Phục Luân thâm túc, trong mắt không hề có một chút nhát gan sợ sệt, hắn thừa dịp Riley đang tập trung toàn bộ chú ý trên người Phục Luân, đột nhiên từ mặt đất đứng lên dùng đầu va chạm mạnh vào Riley, Riley không hề phòng bị, thân thể bị đụng lui về phía sau, lưng bị đụng mạnh vào lan can thuyền, thuyền vốn liền bởi vì sóng dữ mà có chút lắc lư, một kích này khiến Riley thiếu chút nữa người ngã ra sau rơi xuống biển.
Cơ hồ trong nháy mắt Riley bị đụng, đám thủ hạ của hắn liền dùng súng hướng về phía người cận vệ kia, bốn phía nổi lên tiếng súng đinh tai, người cận vệ kia chưa kịp nói một câu nào liền đã bị vô số những viên đạn đâm thủng khăp người! Những người khác đang quỳ trên mặt đất trong nháy mắt cũng lấy đủ dũng khí đứng dậy phản kháng, nhưng bọn họ không có bất cứ vũ khí gì trong tay, căn bản không phải là đối thủ của những người cầm súng, giây lát sau nhiều người đã bị súng đạn cướp đi sinh mạng!
Riley bị đụng trúng mắng to một tiếng, quay về phía thi thể trên mặt đất nổ súng ầm ầm.
Điều mà tất cả mọi người không ai ngờ tới đó là, nháy mắt trong trận kịch chiến vừa nãy, Phục Luân đột nhiên một bước xa vọt đến phía sau Lăng Nghị, tay trụ ở trước cổ Lăng Nghị, đem Lăng Nghị kiềm chế ở trước người.
“Đừng nổ súng!!!” Riley hét lớn một tiếng, ngăn trở thủ hạ nổ súng về phía Phục Luân, sau đó sắc mặt âm trầm nhìn Phục Luân “Thả Lăng Nghị ra!!!”
Phục Luân nhìn thi thể thủ hạ của chính mình, vô số cừu hận trong giây lát áp lại nơi đáy lòng! Hắn thề, chỉ cần hắn còn sống, tuyệt đối sẽ khiến Riley phải phanh thây thành trăm ngàn mảnh!
Phục Luân không để ý đến Riley, đem mặt nhẹ nhàng áp tại bên má Lăng Nghị, hơi thở nóng rẫy ái muội phả tiến vào bên trong cổ áo Lăng Nghị, khóe môi khêu gợi nhẹ nhàng cọ xát vành tai Lăng Nghị, cười nhẹ nói “Thật xin lỗi a bảo bối, phải phiền em làm con tin của tôi một lúc rồi.”
Lăng Nghị không lên tiếng, ngoài ý muốn phối hợp với Phục Luân.
“Vừa nãy tại sao không tránh?” Phục Luân dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được cười nói.
Lăng Nghị hừ một tiếng, sắc mặt khó coi nghiêng đầu không nói gì.
“Bởi vì em không nỡ để tôi chết cho nên muốn cứu tôi?” Thanh âm Phục Luân càng thêm ái muội, ở trước mặt Riley hôn lên gò má Lăng Nghị.
“Anh cả nghĩ quá rồi.” Lăng Nghị lạnh lùng nói.
“Phục Luân, nếu như ngươi không muốn chết quá thảm thì ngay lập tức buông Lăng Nghị ra!” Riley tức giận giơ súng lên từng bước từng bước đi tới gần Phục Luân, còn Phục Luân kiềm chế Lăng Nghị không ngừng lùi lại, cho đến tận khi lùi đến trên song sắt biên giới du thuyền.
“Sợ chết không Lăng Nghị?” Phục Luân ở bên tai Lăng Nghị thấp giọng nói, thanh âm vô cùng dịu dàng.
“Sợ chết thì sao mà không sợ chết thì sao?”
“Nếu em sợ chết, tôi sẽ để em cho Riley, nếu như không sợ chết, tôi sẽ dẫn em đồng thời cùng đi rồi trở về từ cõi chết, chỉ là có thể cơ hội phải chết sẽ nhiều hơn một chút.”
“Anh muốn làm gì?” Lăng Nghị giật mình thấp giọng nói.
Phục Luân cười khẽ vô cùng dịu dàng “Lăng Nghị, tôi thật sự không muốn để cho em và tôi đồng thời mạo hiểm đến tính mạng, nhưng nếu để em rơi vào Riley thì sẽ thảm hại hơn.” Phục Luân bình tĩnh tựa hồ như đang làm ra một quyết định rất lớn.
Cuối cùng ôn nhu hôn khóe môi Lăng Nghị dịu dàng nói “Tha thứ cho tôi Lăng Nghị, nếu như chúng ta có thể sống sót, tôi xin thề đây là lần cuối cùng tôi ép buộc em.”
Phục Luân nói xong, đột nhiên ôm lấy eo Lăng Nghị bước một bước lênvòng bảo vệ, đồng thời cùng Lăng Nghị vươn mình ngã vào trong làn sóng biển mãnh liệt, gần như trong nháy mắt hai ngươi rơi xuống nước liền đã không còn thấy bóng dáng.
Riley mắng to một tiếng trừng mắt nhìn cơn sóng lớn cuồn cuộn trên mặt biển kia, hô to vài tiếng gọi tên Lăng Nghị, cuối cùng phẫn nộ đạp chân vào vòng bảo vệ.
“Chết tiệt, Phục Luân chết rồi lại còn kéo theo cả Lăng Nghị, mẹ nó!”
“Riley tiên sinh, ngài nhanh rời khỏi đây, chiếc du thuyền này sắp chìm rồi.” Một tên thủ hạ cấp thiết đốc thúc Riley “Sóng dữ như vậy, cho dù Phục Luân có biết bơi cũng không thể sống nổi, ngài có thể yên tâm.”
Tuy rằng mất đi Lăng Nghị khiến Riley cảm thấy rất tiếc hận, có điều trận ám sát này có thể giải quyết được Phục Luân đối với hắn mà nói cũng coi như là vô cùng thành công, thế nên Riley rất nhanh liền không khó chịu nữa, quả đoán xoay người chuẩn bị rút đi.
“Lập tức bí mật truyền bá tin Phục Luân đã chết trên biển, nghĩ cách đem nghi ngờ hướng về phía Tiếu Tẫn Nghiêm.”
“Rõ!”
…………………………
Trên một hòn đảo nhỏ hẻo lánh không người, ánh mặt trời chói chang rọi trên bờ cát đầy gió, thủy triều qua một đêm dữ dội đã lui đi, Phục Luân một nửa thân thể còn ở cạnh biển từ từ nặng nề mở mắt ra, ý thức mơ hồ mãi một lúc sau mới nhận ra được chuyện gì đã xảy ra với mình.
Phục Luân vất vả đứng lên tại chỗ, lắc lư một lúc mới nhìn rõ được cảnh tượng bốn phía xung quanh, phóng tầm mắt nhìn một mảnh cát biển trải dài bao la, ngoại trừ cạnh biển là những sinh vật biển và vỏ sò màu sắc rực rỡ thì toàn bộ tiểu đảo đều không thấy bất kỳ sự sống nào, hiển nhiên đây chính là một hòn đảo không người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.