Lao Tù Ác Ma

Chương 43: Em ấy muốn kết hôn!




Tàu chở hàng theo tiếng kêu thét ầm ĩ của Lăng Nghị và Phục Luân thì đi đến gần bờ, người trên tàu thực sự bị hai “kẻ điên” trước mắt này làm cho khiếp sợ, sợ hãi chỉ là phần nhỏ, mà nhiều hơn là kinh ngạc, kinh ngạc vô cùng bởi vì bọn họ thật không thể tin nổi trên hòn đảo hoang này lại có người vẫn còn sống.
Hỏi ra mới biết, Lăng Nghị cùng Phục Luân đã ở trên hòn đảo này chờ đợi trong bảy mươi lăm ngày ròng, thời gian không phải quá dài nhưng cũng đủ khiến cho bọn họ mỗi một giây một phút đều trải qua từng ngày như một năm trời. Phục Luân cùng Lăng Nghị đều không thể phủ nhận, nếu không phải vì đối phương, có thể bọn họ sẽ không chết, nhưng sẽ bị cô độc bức đến tinh thần có vấn đề.
Đây là một chiếc tàu vận chuyển hàng phổ thông, thuyền trưởng là một người đàn ông trung niên vô cùng thân thiện nhiệt tâm, ông ta lập tức đưa Lăng Nghị cùng Phục Luân lên thuyền của mình, đồng thời để thuyền viên chuẩn bị nước ấm và thức ăn, là những người thường xuyên phiêu bạt trên biển, đoàn thủy thủ này đều biết hòn đảo này hoang vu đến mức nào, thế nên tự đáy lòng bọn họ đều vô cùng khâm phục hai “kẻ điên” này.
Leo lên tàu hàng, Lăng Nghị kích động gần như bật phát khóc, không ít lần từ cái chết trở về nhưng Lăng Nghị chưa bao giờ vui sướng như giờ phút này, cậu đã trải qua nhiều gian khổ nhiều chờ đợi như vậy cuối cùng cũng đạt thành kết quả, nếu chưa từng trải qua sẽ không có ai hiểu được cảm giác của Lăng Nghị lúc này.
Ở trên tàu tẩy rửa cạo râu, Lăng Nghị cùng Phục Luân cuối cũng cũng xem như đã khôi phục lại dạng người, sau đó chẳng màng đến hình tượng ăn như hổ đói, hận không thể ăn đến chết no, Phục Luân ăn được một nửa thì đột nhiên che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn ra, Lăng Nghị giật mình đi theo, sau đó liền nhìn thấy Phục Luân sắc mặt tái nhợt dựa vào cửa, vẫn là dáng vẻ muốn nôn ra.
“Chắc do ăn nhanh quá.” Phục Luân ngẩng đầu lên, cố nở nụ cười nhìn Lăng Nghị.
Lăng Nghị làm sao có thể tin vào lời giải thích kia của Phục Luân được, sắc mặt yếu ớt tái nhợt kia nhìn thế nào cũng giống như đang mang bệnh nặng.
“Dạ dày khó chịu lắm phải không?” Lăng Nghị đỡ Phục Luân từ trên mặt đất đứng dậy, nước mắt lần thứ hai không kìm lại được mà rớt xuống “Anh ăn nhiều tề tang thảo như vậy, dạ dày đã tới cực hạn rồi.”
Phục Luân vẫn cười cười không đáng kể “Không có vấn đề gì lớn, chưa chết được đâu.”
Sau khi tàu hàng cập bến, thuyền trưởng thiện lương đưa cho Lăng Nghị một ít tiền để Lăng Nghị đưa Phục Luân đến một bệnh viện gần đó.
Còn chưa kiên trì đến được bệnh viện, Phục Luân đã hôn mê bất tỉnh khiến cho Lăng Nghi sợ hãi vô cùng, nếu như Phục Luân mà chết đi, vậy cả đời này cậu có thể sẽ phải sống trong nỗi hổ thẹn vô tận.
Bởi vì tài chính có hạn nên Phục Luân ở bệnh viện chỉ tiếp nhận được điều trị đơn giản nhất, Lăng Nghị vẫn canh chừng bên giường Phục Luân, mãi đến tận nửa đêm Phục Luân mới chậm rãi mở mắt ra, Lăng Nghị vội vàng đi tìm hộ sĩ mượn điện thoại di động để Phục Luân liên hệ với thủ hạ của hắn.
Khí sắc của Phục Luân cuối cùng cũng coi như đã tốt hơn rất nhiều, hắn chống giường ngồi dậy, đưa tay đến nắm chặt lấy tay Lăng Nghị, đem lòng bàn tay Lăng Nghị áp sát vào trên mặt của mình, chậm rãi cười nói “Người ta nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, em nói xem hậu phúc của chúng ta là gì?”
Lăng Nghị ngồi chếch ở trên giường, ánh mắt phức tạp thấp giọng nói “Không chết chính là phúc, còn có thể trong tuyệt cảnh như vậy tiếp tục kiên trì, tôi hiện tại không đòi hỏi gì thêm.”
Hắn nhìn Lăng Nghị, đáy mắt đau thương ôn nhu nở nụ cười, buông tay xuống, nằm lui vào vén một góc chăn nhẹ giọng nói “Còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, nằm xuống ngủ cùng với anh đi.”
Lăng Nghị có chút do dự, nhưng nhìn thấy Phục Luân sắc mặt yếu ớt nhợt nhạt nên không đành lòng từ chối, liền cởi giày cùng áo khoác ra chui vào trong chăn, đầu nhẹ nhàng khoát lên trên vai Phục Luân.
Hai người đều không nói gì, cộng thêm màn đêm tĩnh lặng không có bất kỳ âm thanh nào, hồi lâu Lăng Nghị mới nhẹ nhàng phun ra một tiếng “Phục Luân, cảm ơn anh…”
Một tiếng cảm ơn của Lăng Nghị khiến cho Phục Luân cảm thấy chính mình vô hình trung bị xa cách ngàn dặm, bọn họ là vợ chồng đã đăng ký kết hôn, là người thân thiết nhất của nhau trên cõi đời này, tại sao lại còn phải dùng đến hai tiếng cảm ơn khách sáo kia?
“Anh không muốn nghe em nói cảm ơn.” Phục Luân ôm lấy Lăng Nghị, nhẹ nhàng kề sát mặt trên tóc Lăng Nghị ôn nhu nói “Anh muốn nghe em nói…. em yêu anh.”
Thời gian dường như ngưng lại ở thời khắc này, Phục Luân cũng hồi hộp đến mức nhịp tim đập của hắn vô tình tăng nhanh, hắn chờ mong, cực kỳ chờ mong có thể nghe được từ trong miệng Lăng Nghị nói ra ba chữ yêu thương kia.
“Phục Luân, anh muốn nghe tôi nói thật à?” Lăng Nghị ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn dật là bi thương vô tận, cậu không muốn lừa dối Phục Luân, nhưng lại không đành lòng nhìn Phục Luân thất vọng.
Đây là loại tình cảm phi thường mâu thuẫn, nhưng Lăng Nghị hiểu rất rõ, cậu đối với Phục Luân hoàn toàn không có tình yêu, có chăng chỉ là cảm động, nhưng chính là bởi vì sự cảm động này khiến cho cậu bắt đầu vì Phục Luân mà đau lòng, bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của Phục Luân.
Hơn bảy mươi ngày trong tuyệt vọng sống chết có nhau, gắn bó đến mức ai cũng không sánh bằng, thế nên Phục Luân ở trong lòng Lăng Nghị xác thực xác thực đã trở thành một loại tồn tại đặc thù.
Có muốn trách cũng chỉ đành trách trong lòng Lăng Nghị đã có một Mạnh Truyền Tân rồi.
Phục Luân nhìn Lăng Nghị rất lâu mới cười khổ một tiếng nhàn nhạt nói “Thôi vậy, vẫn là đi ngủ đi.”
“Phục Luân, em yêu anh.”
Lăng Nghị đột nhiên cười nói, đưa tay ôm lấy eo Phục Luân, vùi đầu ở trước ngực Phục Luân, lần thứ hai nói “Em yêu anh”
Trong một thoáng, Phục Luân cảm thấy toàn thân như có dòng nước ấm chảy qua, ở trên đảo hoang, bị cơn đói dằn vặt chết đi sống lại cộng thêm dạ dày đau thắt không biết khi nào sẽ chết đi, nhưng Phục Luân chưa bao giờ từng có kích động muốn khóc, nhưng vào đúng lúc này, nước mắt không hề có một tiếng động hoa lạc nơi khóe mắt.
Cảm xúc này khiến cho Phục Luân ngủ đặc biệt ngon giấc, sáng hôm sau, bị tiếng đẩy cửa của thủ hạ đánh thức dậy, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy trong phòng bệnh tối tăm, bọn họ mỗi người đều mang bộ dạng phong trần mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sáng rực, vô cùng kích động nhìn Phục Luân trên giường bệnh, có người thậm chí còn len lén gạt nước mắt.
Phục Luân xoa xoa cái trán, ngồi dậy dựa vào đầu giường, lệ khí tưởng như đã mất từ lâu rốt cuộc lại quay trở về trên khuôn mặt hắn, hai mắt hắn âm lãnh nhìn những thủ hạ kia đang tập trung vào hắn, cười lạnh một tiếng, khẽ trầm giọng nói “Bạo quân Phục Luân ta đã trở về.”
Thủ hạ của Phục Luân báo cáo tình hình đã phát sinh trong khoảng thời gian hắn biến mất, hắn trước tiên đơn giản bàn giao vài câu liền chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Từ lúc Phục Luân bắt đầu mở mắt ra đã không nhìn thấy Lăng Nghị đâu, cứ tưởng rằng Lăng Nghị ra ngoài mua đồ sớm một chút, thế nên sau khi thu thập xong tất cả, Phục Luân liền ngồi ở trên giường chờ Lăng Nghị trở về, hắn muốn cùng với Lăng Nghị trải qua cuộc sống vợ chồng ngọt ngào gắn kết hạnh phúc giống như Tiếu Tẫn Nghiêm với Diệp Mạc.
Thời điểm ở trên đảo, Phục Luân đã nghĩ ra rất nhiều, hắn muốn dùng toàn bộ sinh mạng của hắn để sủng ái Lăng Nghị, bởi vì Lăng Nghị chính là cả thế giới của hắn.
Đợi mãi một hồi lâu vẫn không thấy Lăng Nghị trở về, Phục Luân bắt đầu cảm thấy bất an, đột nhiên Tả Kiêm Thứ nhìn thấy dưới gối giường bệnh lộ ra mảnh giấy trắng, liền rút ra đưa cho Phục Luân, Phục Luân cầm lấy, vừa nhìn qua, quả nhiên đó là chữ Lăng Nghị.
Trên tờ giấy màu trắng, chỉ có một hàng chữ ngay ngắn.
……..Xin lỗi, sau này không gặp lại…….
Phục Luân nhìn dòng chữ trên tờ giấy kia, cảm giác như tâm bị ai đó đột ngột xé nát ra, hắn không cảm thấy phẫn nộ tức giận, mà chỉ cảm thấy đau đớn, đau đớn đến mức muốn bật khóc, hóa ra một tiếng mềm mại “Em yêu anh” tối hôm qua kia chỉ là thương hại.
Sau này không gặp lại
Sau này không gặp lại
Phục Luân vò tờ giấy thành một cục rồi ném vào sọt rác, khóe miệng nhếch lên một vệt cười nhạt, chỉ nói một tiếng với thủ hạ “Trở về” liền đứng dậy nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.
Vừa mới trải qua một trận sinh tử sống chết có nhau, gắn bó đến như thế, sao có thể ngay lập tức rời khỏi nhanh như vậy, sao có thể sau này không gặp lại.
Trước cổng bệnh viện là một dãy xe tư nhân màu đen giống như hắc long, để nghênh tiếp Phục Luân trở về.
Phục Luân nhanh chóng ổn định lại tâm thủ hạ đã tán loạn một thời gian dài, trong khoảng thời gian này đều do Tả Kiêm Thứ thay mặt Phục Luân làm chủ tất cả mọi việc, gã một bên liều mạng hướng về bên ngoài phủ nhận tin đồn Phục Luân đã chết, một bên phái người tích cực tìm kiếm trên diện rộng ở khu vực biển nơi Phục Luân mất tích, tìm kiếm suốt một tháng, hai tháng ròng rã, Tả Kiêm Thứ căn bản không chống cự nổi áp lực từ bên ngoài, gã không có đầu óc mưu kế thiên phú như Phục Luân, càng không có uy tín cùng thủ đoạn như Phục Luân, thế nên gã có cố gắng đến thế nào thì giang sơn thế lực của Phục Luân cũng phải chịu đả kích lớn trước nay chưa từng có, nếu không phải trước đấy đã cùng Tiếu Tẫn Nghiêm xây dựng quan hệ hợp tác ổn định chắc chắn, thì có lẽ đã không đầy một tháng, địa vị của Phục Luân ở Đông Nam Á tuyệt đối rơi xuống phía dưới Riley.
Giữa lúc tất cả mọi người đều cho rằng thế lực của Phục Luân cứ như vậy chia năm xẻ bảy, thì Phục Luân đột nhiên kiêu ngạo xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, khiến cho ai ai cũng đều phải kinh ngạc, đồng thời không cam lòng đánh mất, quyết tâm đem từng chút một đoạt lại tất cả.
Đương nhiên, đối với Phục Luân mà nói, quan trọng nhất chính là báo thù.
Miệng cái bao lớn màu đen bị mạnh mẽ mở ra, ánh đèn chói chang rọi vào trên mặt Riley, một hồi lâu Riley mới nhìn rõ được người đàn ông trước mặt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đột nhiên bị người từ phía sau đạp một cước vào hai đầu gối, trực tiếp quỳ xuống.
“Giở trò đánh lén đếch đáng mặt đàn ông, có bản lĩnh tao với mày quang minh chính đại so sánh trên phương diện làm ăn xem.” Riley hung tợn trừng mắt nhìn Phục Luân đang ngạo nghễ ngồi trên ghế salong trước mặt, nhưng trong mắt rõ ràng ẩn chứa nỗi sợ hãi.
“Từ lúc tao trở về, mày vẫn cứ trốn như con chuột ở nước ngoài, thế thì đòi tao quang minh chính đại đấu với mày kiểu gì đây?” Phục Luân hai tay khoanh trước ngực âm lãnh cười “Tao khó khăn lắm mới tóm được mày, giờ mày nói thử xem tao nên xử mày thế nào?” Nói rồi nụ cười trên mặt Phục Luân biến mất, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo âm trầm tàn nhẫn.
“Là đàn ông thì cứ chĩa súng thẳng vào đầu tao nã một phát!” Biết rõ Phục Luân tàn nhẫn đến mức nào, Riley tự hiểu rõ có xin tha cũng vô dụng nên chỉ đơn giản cầu xin cái chết dễ dàng nhất.
“Nã một phát súng ha ha…” Phục Luân cười gằn lên “Mày đúng là rất lạc quan đấy, lúc trước ở trên thuyền mày giết chết nhiều huynh đệ của tao như vậy, món nợ này mày nghĩ một phát súng có thể thanh toán hết được sao?”
Sắc mặt Riley từ từ bị dọa cho trắng bệch, thủ đoạn ngược đãi người của Phục Luân ở Đông Nam Á là có tiếng, dù là ai cũng đều không chịu được.
“Tao sẽ không giết mày” Phục Luân mở miệng cười nhạt, nhưng Riley nhìn đến lưng đổ ướt đẫm.
“Mày…. mày có ý gì?”
Nụ cười âm hiểm tràn ngập nơi khóe miệng Phục Luân, Phục Luân cười lạnh nói “Tao sẽ để mày lưu vong đến một hòn đảo không người thực sự, sẽ không có bất kỳ tàu thuyền nào đi qua, để mày sống trên hòn đảo hoang đó, mày sẽ thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.”
Sau khi Riley bị thủ hạ kéo ra ngoài, Phục Luân lại lạnh lùng ra lệnh.
“Nếu như sau 100 ngày hắn vẫn còn sống thì thả lên đảo mấy con sói đói.”
“Dạ!”
Sau khi xử lý xong tất cả mọi việc, Phục Luân ra lệnh cho thủ hạ chuẩn bị máy bay đến thành phố X, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là mang Lăng Nghị trở về.
Mấy ngày nay hắn nhớ Lăng Nghị đến sắp điên luôn rồi, muốn ôm em ấy, muốn hôn em ấy, muốn nghe tiếng của em ấy, muốn nói cho em ấy biết hắn yêu em ấy nhiều đến mức nào.
Ngay ở thời điểm Phục Luân chuẩn bị lên máy bay, đột nhiên nhận được một cái tin.
Lăng Nghị muốn kết hôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.