Lao Tù Ác Ma

Chương 75: Phiên ngoại 7:Lạc Tần Thiên – Nguyên Hướng 2




“Tôi…. tôi biết sai rồi!” Nguyên Hướng vừa lùi về phía sau, vừa kinh hoảng nhìn sắc mặt âm trầm của Lạc Tần Thiên “Tôi…. tôi chỉ là quá ngưỡng mộ ngài…. cho nên mới lén… lén chụp hình ngài, ngài đại nhân đại lượng… xin bỏ qua cho tôi đi!”
Lạc Tần Thiên dừng chân lại, khẽ cau mày “Ngưỡng mộ tôi?”
Nguyên Hướng cúi đầu, có chút quẫn bách nhìn mặt đất, nhỏ giọng nói “Công ty của cha tôi từng bị Lạc Hách chèn ép đến sắp phá sản, mà bản thân tôi suýt chút nữa cũng trở thành đồ chơi của Lạc Hách, là ngài đã cứu tôi và cả công ty của cha tôi, tôi thật sự rất cảm kích ngài Lạc đổng, đối với ngài cũng sinh lòng kính ngưỡng, tôi… tôi….” Nguyên Hướng vô cùng căng thẳng, cậu thậm chí muốn trực tiếp nói ra cho Lạc Tần Thiên biết rằng, cậu đã thầm yêu hắn, rất rất yêu, thế nên mới chọn cách đi theo dõi chụp lén đáng hổ thẹn này để có thể biết thêm một chút về Lạc Tần Thiên. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt thương trầm ảm đạm của Lạc Tần Thiên, cậu liền cảm thấy đau lòng khó hiểu. Cậu thực sự rất muốn gặp mặt để hỏi hắn, tại sao hắn quyền thế đỉnh cao, nhưng trong mắt, vẫn ẩn chứa lạnh giá bi tuyệt khiến người ta nhìn phải đau lòng như vậy.
“Cứu cậu không phải chủ ý của tôi, giúp công ty của cha cậu chỉ là vì chuyện làm ăn của Lạc gia tộc.” Thanh âm Lạc Tần Thiên từ đầu đến cuối vẫn lạnh như băng “Cậu không cần tỏ ra thân thiết ngưỡng mộ gì tôi cả.”
Lạc Tần Thiên không hề khách sáo nói mấy câu khiến cho Nguyên Hướng da mặt mỏng sắc mặt tái xanh một trận.
Lạc Tần Thiên lấy cuộn phim trong máy ảnh của Nguyên Hướng, sau đó tiện tay ném một cái, cuộn phim rớt xuống hồ phun nước trong công viên.
“Nếu như về sau còn để tôi nhìn thấy cậu lén lút theo dõi tôi, tôi sẽ sai người bẻ đi hai tay của cậu để cậu cả đời không cầm máy ảnh được nữa!” Lạc Tần Thiên lạnh lùng nói xong, xoay người rời đi.
Nguyên Hướng bị dọa cho sợ không nhẹ, cậu nuốt một ngụm nước bọt nhìn bóng lưng Lạc Tần Thiên rời đi, cắn răng một cái, lấy hết dũng khí bước nhanh đi theo.
“Lạc tổng, để tôi đi theo ngài đi!” Nguyên Hướng chạy đến trước mặt Lạc Tần Thiên, dang lớn hai tay ngăn trở bước đi của Lạc Tần Thiên, khẩn cầu “Tôi có thể làm được rất nhiều việc, tôi…. tôi sẽ trở thành một cánh tay đắc lực bên cạnh ngài.”
Lạc Tần Thiên khinh bỉ cười lạnh một tiếng, bên cạnh hắn nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy, làm sao có khả năng sẽ chọn một thằng nhóc vô danh không rõ mục đích này làm việc bên cạnh mình được.
Thấy Lạc Tần Thiên dần trở nên thiếu kiên nhẫn, Nguyên Hướng nắm chặt nắm tay, mặt đỏ bừng lớn tiếng nói “Tôi thích ngài Lạc tổng! Chỉ cần có thể để tôi được đi theo sau Lạc tổng, tôi đồng ý vì ngài làm tất cả, kể cả sinh mạng của tôi!”
Nguyên Hướng thực sự rất si mê Lạc Tần Thiên, lén lút theo dõi hắn một thời gian dài khiến trong lòng cậu đã khắc thật sâu hình ảnh của hắn, biến nó trở thành tình yêu. Cậu có cảm tưởng rằng chỉ cần có thể được đi theo bên cạnh Lạc Tần Thiên, mỗi ngày được nhìn thấy người mình thầm yêu, cậu liền cảm thấy thỏa mãn.
“Nguyện vì tôi đánh tôi sinh mạng?” Lạc Tần Thiên nhíu nhíu mày, tựa hồ rất có hứng thú với câu nói này “Thật sao?”
“Thật!!” Nguyên Hướng gật đầu liên tục, nở nụ cười đặc biệt trong sáng, chính vì nụ cười đấy, khiến cho Lạc Tần Thiên trong nháy mắt có chút thất thần, bởi vì hắn nhớ đến Lạc Hướng, người luôn nở nụ cười tươi sáng gọi hắn ca ca, là người con trai đã bị chính tay hắn đưa đến cửa Địa Ngục!
Sắc mặt Lạc Tần Thiên đột nhiên trở nên rất khó coi, hắn không nói một lời đi lướt qua bên cạnh Nguyên Hướng, nhàn nhạt lạnh lùng nói một câu “Theo tôi lên xe!”
Nguyên Hướng mừng rỡ không thôi, vui vẻ đi theo phía sau Lạc Tần Thiên, cuối cùng cậu cũng coi như được nói chuyện với người mình ngưỡng mộ ở khoảng cách gần, chuyện như vậy, từ trước đến nay chỉ xuất hiện trong giấc mộng của cậu, không ngờ đến hôm nay lại trở thành sự thật.
Nguyên Hướng tâm tư vốn đơn thuần, làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất nhiệt huyết, có phần ngốc nghếch, cậu cảm thấy Lạc Tần Thiên đồng ý để mình đi theo, chỉ đơn giản bởi vì có lẽ hắn nhất thời hứng khởi, chỉ cần cậu có thể nắm lấy chút hứng khởi nhất thời này của Lạc Tần Thiên, liền nhất định có cách để đi vào lòng hắn.
Nguyên Hướng vui vẻ đi theo bước lên xe, cậu vừa câu nệ vừa sốt sắng ngồi bên cạnh Lạc Tần Thiên, hai tay an phận đặt ở trên đầu gối, giống đứa trẻ ngoan ngoãn gương mẫu biết nghe lời, bởi vì cậu thực sự đang có chút lo lắng, sợ rằng lỡ cậu có làm ra động tác gì đó khiến Lạc Tần Thiên không hài lòng, chán ghét.
Nguyên Hướng quả thực cao hứng đến phát điên luôn, sau khi xe khởi động chạy đi, cậu ôm ngực, nhắm mắt lại, trong miệng thì thầm vô số lần cảm ơn ông trời.
Nguyên Hướng đáng thương không hề biết rằng, con đường tình yêu ngọt ngào trong mắt cậu, phần cuối, kỳ thực, chính là đường đi đến Địa ngục sống không bằng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.