Lao Tù Ác Ma

Chương 79: Phiên ngoại 7:Lạc tần thiên và nguyên hướng 6




Rốt cuộc ra khỏi gian phòng, dưới sự hoảng loạn, Nguyên Hướng chọn đại một hành lang để chạy đi, phía sau vẫn mơ hồ nghe được thanh âm cố sức chửi ầm lên của Thiết Lãng, còn nghe được tiếng Thiết Lãng vừa đuổi theo vừa gọi thủ hạ vây bắt cậu lại.
Nguyên Hướng lo lắng nếu chạy xuống lầu sẽ gặp phải bảo tiêu Thiết Lãng gọi tới, liền bò bằng đường thang thoát hiểm đi lên lầu trên, nghĩ tìm một chỗ trốn chừng 2, 3 tiếng đồng hồ gì đó, yên tĩnh rồi sẽ lén lút tìm cách rời khỏi khách sạn.
Bò không biết là lên được ba hay bốn tầng rồi, Nguyên Hướng liền trốn vào một gian phòng chứa dụng cụ vệ sinh cùng các vật dụng linh tinh, cậu nghĩ mình sẽ ở đây bình yên nghỉ ngơi được một tiếng, nhưng không ngờ, chưa tới 10 phút liền nghe có người ở bên ngoài lần lượt gõ cửa từng gian phòng để kiểm tra.
Nguyên Hướng biết thế lực của Thiết Lãng không thể khinh thường, gã có thể ngồi ngang hàng để đàm phán với Lạc Tần Thiên, liền đại biểu gã cùng Lạc Tần Thiên thực lực không phân cao thấp, năng lực sai thủ hạ ở khách sạn kiểm tra từng phòng để tìm mình vẫn có.
Nguyên Hướng lặng lẽ mở khe cửa, có thể cảm giác được thanh âm kiểm tra từ dưới lầu truyền lên, chẳng mấy chốc sẽ tra đến tầng này, trong cơn kinh hoảng, Nguyên Hướng chợt nhìn thấy cách đó không xa có một căn phòng cửa đang khép hờ, cân nhắc đắn đo một lúc mời quyết định rời khỏi phòng kho, cấp tốc chạy về căn phòng kia. Nghĩ nếu trong đó không có người thì sẽ mượn tạm điện thoại trong phòng đó để báo cảnh sát.
Mình đang bị người ta ép buộc, nếu cảnh sát đến, mình có thể lên án Thiết Lãng, cho dù Thiết Lãng có quyền cao thế lớn mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể dám công khai qua mặt cảnh sát được!
Rón ra rón rén tiến vào gian phòng, Nguyên Hướng cấp tốc đóng cửa phòng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước, hiển nhiên chủ nhân của nó đang tắm.
“Cái kia…. thành thật vô cùng xin lỗi! Tôi bị người xấu truy đuổi, tình thế cấp bách quá nên mới chạy vào đây, vô ý quấy rối ngài, xin lỗi cho tôi mượn điện thoại di động của ngài trên bàn dùng một chút nhé!”
Nguyên Hướng quay về phía phòng tắm phi thường thành khẩn nói, thấy người trong phòng tắm không có động tĩnh gì, cho rằng người chủ kia không ngại nên liền nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động trên bàn phòng khách kia, nhấn số gọi cầu cứu.
Vừa mới nhấn xong dãy số, còn chưa kết nối được, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, cùng thanh âm thô lỗ “Nay! Người bên trong mau mở cửa ra cho ta!”
Nguyên Hướng triệt để hoảng rồi, dưới tình thế cấp bách, điện thoại di động cũng rơi xuống đất, cậu hoảng hồn nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một cái tủ quần áo to lớn tinh xảo, liền không chút suy nghĩ, trực tiếp chạy đến mở ra chui vào.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng thêm mãnh liệt, người trong phòng tắm rốt cuộc thiếu kiên nhẫn đi ra, dùng khăn tắm vây quanh hạ thân, dùng khăn bông lau lau mái tóc ướt nhẹp, bước tiến trầm ổn đi về phía cửa.
Trong phòng khách bày trí rất nhiều nội thất sang trọng, không gian rất lớn, phòng khách cách khá xa phòng ngủ, nhưng cũng trong cùng một không gian, thế nên Nguyên Hướng trốn trong tủ quần áo có thể nhìn thấy được người đàn ông đang đi về phía cửa, nhưng chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới, căn bản không nhìn thấy mặt.
Người đàn ông mặt không chút cảm xúc mở cửa phòng, âm trầm nhìn thủ hạ của Thiết Lãng, thủ hạ Thiết Lãng vừa nhìn thấy người đàn ông, lập tức bị dọa cho xanh mặt, cười lấy lòng hoảng loạn giải thích “Xin lỗi Lạc tổng, chúng tôi không biết ngài ở bên trong, vô ý mạo phạm ngài, xin hãy thứ lỗi!” Nam nhân nói xong, xoay người hướng về những người khác lớn tiếng nói “Người chúng ta cần tìm khẳng định không có ở đây! Đến những phòng khác tìm đi!”
Lạc Tần Thiên vẫn không biểu lộ ra cảm xúc gì, lạnh lùng nói một tiếng “Cút!”
Sau khi một đám người rời đi, Lạc Tần Thiên khóa cửa lại, quay người đi tới salong phòng khách ngồi xuống, một tay tiếp tục lau tóc, một tay theo bản năng cầm điện thoại di động của mình lên xem, sau khi không thấy mới nhận ra điện thoại của mình không biết từ lúc nào đã rớt trên mặt đất.
Kỳ thực những gì Nguyên Hướng lúc nãy quay về phía phòng tắm nói chuyện, Lạc Tần Thiên đều không nghe được, bởi vì Nguyên Hướng cảm giác mình giống như ăn trộm lén lén lút lút vào phòng này, vì chột dạ cho nên thanh âm cậu rất nhỏ, cộng thêm tiếng nước chảy lúc Lạc Tần Thiên tắm lại lớn, cho nên Lạc Tần Thiên căn bản không biết có người đi vào phòng hắn.
Lạc Tần Thiên nhìn điện thoại di động rơi xuống đất, đột nhiên lại nhớ ra, trước đó đã ra lệnh cho thủ hạ đưa văn kiện đến, bởi vì hắn đang tắm rửa nên không tiện ra mở cửa, thế nên chỉ để cửa khép hờ, tuy nhiên vừa nãy lúc hắn ra mở cửa thì rõ ràng cửa bị ai đó khóa trái lại.
Nói cách khác, đã có người trà trộn vào phòng này!
Khách sạn này là tài sản dưới trướng Lạc gia tộc (Jian: quen quen =))) ở Đức thì cái mẹ gì cũng của Lạc gia tộc hết =)))))) độ an toàn rất cao, cho dù có là kẻ thù ám sát, cũng chưa chắc lẻn được vào trong đây, rất hiển nhiên, kẻ lén lút đi vào phòng hắn chính là người ở trong khách sạn này, càng có thể chính là thủ hạ của Thiết Lãng vừa nãy vì muốn liều mạng tìm người nên đã lén lút vào đây tìm kiếm!
Lạc Tần Thiên gọi điện hỏi dò thủ hạ, mới biết ra cái thằng nhóc Nguyên Hướng mà hắn đưa đến làm ấm giường cho Thiết Lãng đã đả thương Thiết Lãng và chạy trốn!
Nghe được tin này, Lạc Tần Thiên chỉ cảm thấy buồn cười!
Gã Thiết Lãng kia thân người cao to lực tráng, lại để cho một tên tiểu tử ngu ngốc nhỏ bé dễ dàng chạy trốn, lại còn bị đả thương, đúng là một tên phế vật vô dụng!
Thằng nhóc trông trói gà không chặt kia đúng thực sự là có tài đấy!
Xem ra bản thân mình phải tự đi nói chuyện với cậu ta rồi!
Lạc Tần Thiên âm hiểm cười, từ trên ghế salong đứng lên, tầm mắt tùy tiện quét nhìn bốn phía, dễ dàng khóa chặt ánh mắt trước cái tủ quần áo trước giường, cả căn phòng này, có lẽ chỉ có chỗ đấy mới có thể che giấu được một người!
Lạc Tần Thiên âm hiểm cười, hóa ra là ở kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.