Lâu Rồi Không Gặp

Chương 35:




Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm quả nhiên tỉnh lại, ôn nhu hỏi: “Lâm Lâm, cảm giác thế nào?”
Trình Lâm mở nửa con ngươi, có chút hồ đồ nhìn Trình Dịch Hòa, ánh mắt không có tiêu điểm, phảng phất như nhìn một vật không quá quan trọng.
Mặc dù biết sau khi Trình Lâm tỉnh lại không biết mình tính khả thi cũng rất lớn, nhưng khi đối mặt với sự thực Trình Dịch Hòa vẫn tràn đầy thất vọng và chua xót. Anh im lặng thở dài, chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần: “Lâm Lâm, còn nhớ em không?”
Không biết Trình Lâm có nghe hiểu câu hỏi của anh hay là không muốn phản ứng, chỉ chớp đôi mắt to mê man vô tội nhìn Trình Dịch Hòa.
Trình Tiến đứng một bên nhạy cảm nhận ra được, biểu tình Trình Dịch Hòa trong nháy mắt là một loại thất lạc khó có thể hình dung, liền an ủi: “Anh họ, anh đừng khổ sở, anh của em khi thì tỉnh táo khi thì mơ hồ, nhìn quen cũng sẽ ổn thôi.”
Trình Dịch Hòa thầm nghĩ, tôi không thể quen những việc thế này. Anb ôn nhu lấy ngón tay nhẹ nhàng bóp bóp hai má Trình Lâm: ” Ngủ tiếp một hồi đi, có phải là còn buồn ngủ?”
Trình Lâm vô lực nháy mắt hai cái, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt, lại lâm vào mê man.
Kỳ thực ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân là một việc rất khô khan, bởi vì Trình Lâm mới vừa khôi phục vẫn luôn mê man, Trình Dịch Hòa cùng Trình Tiến cũng không có gì giao lưu, đại đa số thời gian chỉ ngồi một chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, tẻ nhạt đến cực điểm.
Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác nên lấy điện thoại di động ra, đơn giản xử lý một ít công việc bưu kiện, thời gian mới nhanh chóng trôi qua.
Buổi tối, chưa tới 10 giờ Trình Tiến buồn bực chán nản đã lệch qua giường bên cạnh ngủ thiếp đi.
Trình Dịch Hòa không muốn cùng hắn ngủ một chỗ, liền nằm nhoài bên giường bệnh Trình Lâm chuẩn bị chớp mắt một phút chốc. Bởi vì mấy ngày nay nỗi lòng hỗn loạn nên chỉ cần chợp mắt Trình Dịch Hòa sẽ rơi vào giấc mộng hỗn loạn vô cùng.
Trong mộng anh lại trở lại khi còn bé, ban ngày cảnh xuân tươi đẹp, anh cùng Trình Lâm du sơn ngoạn thủy, chơi bời lêu lổng, buổi tối ánh sao xán lạn, hai người cùng nằm ngắm sao, nói chuyện trời đất, thân mật vô cùng.
Đó là thời gian Trình Dịch Hòa tiếc nuối nhất, nhưng chẳng biết vì sao, ở trong mơ tâm anh cũng bị một tảng đá lớn đè nặng, đau cơ hồ thở không nổi, cảm giác ngột ngạt như hình với bóng, khiến Trình Dịch Hòa từ mộng cảnh trong nháy mắt rơi vào hiện thực.
Lúc Trình Dịch Hòa giật mình tỉnh lại mới ý thức mình chặt chẽ siết lấy tay Trình Lâm, anh lo lắng mình trong lúc vô tình làm đau Trình Lâm, chưa kịp mở mắt đã nhanh chóng buông tay Trình Lâm, nhưng lúc buông ra trong lúc ẩn lúc hiện anh cảm thấy ngón tay Trình Lâm hơi nắm lại một chút!
Lòng Trình Dịch Hòa run lên, ngẩng đầu nhìn liền va vào một đôi mắt sáng ngời.
Lúc này đèn trần trong phòng đã bị Trình Dịch Hòa tắt đi, trong căn phòng mờ tối chỉ có chiếc đèn màu vàng trên tường vẫn sáng, nhưng vẫn đủ để Trình Dịch Hòa nhìn rõ ràng, Trình Lâm đang mở to mắt lom lom nhìn mình.
Trình Dịch Hòa bị đôi mắt trong trẻo của Trình Lâm ôn nhu nhìn chăm chú, trong hoảng hốt anh hiểu được Trình Lâm đã nhận ra mình.
Ý thức được điều này lòng Trình Dịch Hòa không khỏi nóng lên, nơi cổ họng cũng nghẹn ngào, chậm mười mấy giây, mới nỗ lực lấy lại giọng nói bình thường, ôn nhu hỏi Trình Lâm: “Làm sao em không ngủ tiếp?”
Trình Lâm nhếch khóe môi, hồi lâu chưa nói chuyện giờ khắc này tiếng nói trở nên khàn khàn, ngữ khí cũng mềm mại như là đang làm nũng: “… Đau.”
Trình Dịch Hòa nhất thời luống cuống: “Đau chỗ nào?”
Trình Lâm ủy khuất nói: “Sau thắt lưng.”
Trình Dịch Hòa hoảng hồn, nghe Trình Lâm nói như vậy mới nhớ vết thương của cậu ở sau thắt lưng, hơn nữa lúc tám giờ tối mới vừa rút thuốc giảm đau, y tá cũng nói nhất định sẽ đau, xem ra Trình Lâm không chịu nổi, đau tỉnh lại.
Đây là chuyện không có cách nào, Trình Lâm chỉ có thể chịu đựng, Trình Dịch Hòa nói: “Ngoan, trước tiên nhịn một chút, thực sự không nhịn được, anh đi tìm bác sĩ lấy một ít thuốc giảm đau.”
Trình Lâm cười cười, nói: “Anh ở bên cạnh em, em hết đau.”
Trình Dịch Hòa nghe cậu nói trong lòng mềm mại, không nhịn được cúi người hôn một cái lên trán Trình Lâm, lúc này mới phát hiện thái dương Trình Lâm ướt nhẹp, tất cả đều do đau đến ra mồ hôi lạnh, nhưng cậu không than một tiếng. Trình Dịch Hòa lo lắng nói: “Đau lắm hả? Hay là anh đi lấy thuốc giảm đau nha.”
Thấy Trình Dịch Hòa muốn rời khỏi, Trình Lâm vội la lên: “Không muốn, anh đừng đi.”
Trình Dịch Hòa im lặng thở dài, tay chống bên gối Trình Lâm nhìn cậu vài giây, nói: “Không làm sao được, mặc dù nói uống thuốc giảm đau không tốt, nhưng đau như vậy cũng không phải biện pháp.”
Trình Lâm nói mang theo tiếng khóc nức nở, hoảng loạn cầm lấy tay Trình Dịch Hòa: “Nhưng trời rất tối… em sợ.”
Lúc trước Trình Lâm chưa bao giờ như vậy, chắc là mấy năm qua lại thêm vài “Tật xấu” mới, Trình Dịch Hòa nói: “Ngoan, không sợ, anh ở đây với em.”
Trình Dịch Hòa lấy tay mở đèn tường, ánh đèn vàng từ phía trên trút xuống dưới xua tan bóng tối, làm Trình Lâm trong nháy mắt buông lỏng rất nhiều.
Anh thấy cậu toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, thuận theo thái dương chảy xuống, Trình Dịch Hòa đi phòng vệ sinh dùng nước nóng giặt khăn mặt lau mồ hôi cho Trình Lâm, sau đó thuận tiện lau luôn thân thể, sau một trận tiếp tục gây sức ép, Trình Lâm có chút buồn ngủ.
Trình Dịch Hòa đè ép gối làm cho cậu nằm thoải mái hơn, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, khi ngủ sẽ hết đau.”
Trình Lâm nghiêng đầu, nhắm mắt một lát, đột nhiên hỏi: “Anh họ, chừng nào thì trở về?”
Vốn là một vấn đề rất đơn giản, nhưng Trình Dịch Hòa không biết Trình Lâm đang suy nghĩ gì, tuy rằng nhìn bên ngoài Trình Lâm rất bình thường, nhưng cậu hỏi vấn đề này, cũng chứng minh ký ức cậu đã hỗn loạn, Trình Dịch Hòa lo lắng mình nói ra những lời không nên nói kích thích đến cậu, trái lại càng làm cậu kích động.
Trình Dịch Hòa liền hàm hồ nói: “Không bao lâu.”
Trình Lâm nhíu nhíu mày, nói: “Nhưng anh còn phải đi học, luôn ở nơi này có phải là không tốt hay không? Bác cả sẽ la anh”
Trình Dịch Hòa im lặng chốc lát, vẫn nghĩ không ra ký ức Trình Lâm ở vào lúc nào, nói: “Không có chuyện gì, em không cần lo lắng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt, như vậy thân thể mới nhanh khôi phục.”
Trình Lâm gật đầu đồng ý, nhưng mới vừa nhắm mắt chưa tới một phút, liền mở hai mắt ra, có chút thẹn thùng nói: “Nhưng … Nhưng em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Trình Dịch Hòa không đành lòng trái ý của cậu, kéo ghế tựa, ngồi gần Trình Lâm hơn, nói: “Vậy em muốn nói cái gì?”
Trình Lâm lại thật không tiện cười cười: “Em cũng không biết.”
“A…” Trình Dịch Hòa nói: “Vậy không bằng nói một chút về chuyện heo con đái dầm được không.”
“Em không thích.” Trình Lâm đỏ mặt, ngay sau đó chui trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt to.
Lúc đó đêm hè, Trình Lâm cùng Trình Dịch Hòa nằm ở mái che nắng ngủ, khi đó Trình Lâm cũng sáu, bảy tuổi. Nhưng vào một đêm, chẳng biết vì sao cậu lại đái dầm, còn rót hết vào người Trình Dịch Hòa. Sau lần đó, Trình Dịch Hòa chỉ cần nhớ tới chuyện này là lấy ra chế nhạo Trình Lâm.
Giờ khắc này trong lúc vô tình nhắc lại không nghĩ tới Trình Lâm cũng còn nhớ.
Trình Dịch Hòa lo lắng ảnh hưởng đến vết thương của Trình Lâm cũng không dám chọc quá ác: “Được rồi, vậy đừng nói chuyện này.”
Trình Lâm đưa tay ra kéo ống tay áo Trình Dịch Hòa, mềm mại nói: “Nhưng mà em muốn nói chuyện với anh.”
Trình Dịch Hòa suy nghĩ một phút, nói: “Vậy anh đọc sách cho em nghe có được hay không?”
Trình Lâm cao hứng gật gật đầu: “Được nha, em cũng rất thích.”
Trình Dịch Hòa biết Trình Lâm yêu thích truyện kinh dị khủng bố, suy lý, thế nhưng loại sách này rất dễ làm tinh thần phấn khởi, làm cho không dễ ngủ. Trình Dịch Hòa mở điện thoại di động ra tìm phần mềm đọc sách, tìm quyển truyện ( Hồi ức thệ thủy niên hoa), đây là một tiểu thuyết kinh điển cũng chính “Thần sách” thôi miên hoàn mỹ.
Trình Dịch Hòa tùy ý mở ra một chương, ngay sau đó liền thấp giọng đọc: “Đương nhiên, ta từ nơi hào quang của ánh đèn sân khấu cảm nhận được mị lực mê người của ngươi, như phản ánh được hình ảnh từ thời Trung cổ xa xôi…”
Âm thanh Trình Dịch Hòa trầm thấp mà thuần hậu, giờ khắc này nhẹ nhàng chậm chạp đọc sách như là một bản nhạc piano trôi chảy tao nhã nho nhỏ vang vọng ở trong thiên địa.
Hai mắt Trình Lâm dần dần mông lung, rất nhanh nhắm hai mắt lại, giọng nói Trình Dịch Hòa dần dần nhỏ xuống, xác nhận Trình Lâm đã ngủ say, anh im lặng cất điện thoại di động bỏ vào túi quần.
Trình Dịch Hòa vốn buồn ngủ vô cùng, đọc một đoạn sách, trái lại làm anh thanh tỉnh hơn. Không nhúc nhích nhìn Trình Lâm đang ngủ.
Lúc này, một bên má Trình Lâm gối lên mu bàn tay của mình, làm cho đôi môi của cậu hơi mở ra, thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ sẫm. Trình Dịch Hòa bình tĩnh nhìn, dường như mê muội cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại kia.
Hai ngày sau Trình Dịch Hòa luôn luôn ở bên cạnh Trình Lâm. Thân thể Trình Lâm cũng dần dần chuyển biến tốt, đã có thể tự mình ngồi xuống, uống một ít cháo. Sau khi có thể xuống giường đi lại thì luôn quấn lấy Trình Dịch Hòa, cùng đi xuống vườn hoa nhỏ dưới lầu tản bộ, có lúc thời gian dài không nhìn thấy Trình Dịch Hòa, nước mắt cậu lưng tròng, như là một đứa bé không chịu lớn.
Nhưng Trình Dịch Hòa cũng không phải là người nhàn hạ, khi sức khỏe Trình Lâm chuyển biến tốt anh cũng bắt đầu xử lý công việc còn tồn đọng. Làm Trình Dịch Hòa tương đối yên tâm chính là Trình Tiến có thể ở bệnh viện cả ngày, cho nên anh rời đi trong thời gian ngắn cũng không thành vấn đề.
Nhưng gần tới khi Trình Lâm xuất viện thì những vấn đề mới lại xuất hiện, Trình Dịch Hòa không muốn để cho Trình Lâm về với Trình Tiến, nhưng nếu cậu theo anh, lúc anh đi làm cũng không có người chăm sóc Trình Lâm.
Cho nên Trình Dịch Hòa nghĩ, lúc Trình Lâm xuất viện, đưa vào viện điều dưỡng là lựa chọn tốt nhất, bên kia sẽ có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc, cũng lợi cho sự khôi phục bệnh tình của Trình Lâm.
Cho nên sáng ngày hôm đó, Trình Dịch Hòa vội chuẩn bị khởi thảo công văn hợp đồng đưa đến công ty luật, sau đó chuẩn bị đi thực địa mấy viện điều dưỡng mà mình đã tìm hiểu trước.
Nhưng mà anh mới vừa vào văn phòng, không nghĩ bên trong lại ngồi một vị khách không mời mà đến.
Người này chính là thư ký tổng tài của tập đoàn Nhan thị, Trình Dịch Hòa chỉ cần nhìn thấy hắn là nhức đầu.
Nói tới chuyện này, giống như là mở ra sổ nợ rối tung rối mù.
Nhan thị ở thủ đô là một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, nhưng người nối dõi ngày càng ít, dòng chính chỉ còn hai anh em, đại thiếu gia Nhan gia thủ đoạn máu lạnh, dùng chính sức mạnh tuổi trẻ của mình chống đỡ đế quốc thương mại khổng lồ.
Công ty luật Tin đạt của anh so với tập đoàn Nhan thị giống như một con nai vừa ra đời với một con sư tử trưởng thành nguy hiểm, theo lí hai bên không có bất kỳ cơ hội nào gặp nhau. Nhưng hai năm trước trong một cuộc họp thương mại, không biết sao tiểu thiếu gia Nhan gia liếc mắt một cái coi trọng Trình Dịch Hòa. Bởi vậy, công ty luật Tin Đạt có được hợp đồng cố vấn luật pháp cho tập đoàn Nhan thị trong ba năm.
Đối với Vương Tuấn và Lưu Gia Dương thì đây là chuyện rất tốt, đối với sự phát triển của Tin Đạt sau này trăm lợi mà không một hại. Nhưng chỉ khổ cho Trình Dịch Hòa, Nhan gia tiểu thiếu gia này chỉ lấy việc cố vấn nghiệp vụ là cờ hiệu, có việc không có việc gì cũng sẽ thả thính Trình Dịch Hòa.
Càng làm cho Trình Dịch Hòa không thể ngờ chính là tổng tài Nhan thị nhìn thận trọng cẩn thận lại giúp đỡ em trai mình, cứ kêu Trình Dịch Hòa đến để Nhan gia tiểu thiếu gia thuận tiện thực hành việc “Văn phòng quấy rầy”.
Trình Dịch Hòa không thể trốn thoát sự trêu chọc nên cứ giả vờ ngây ngốc chịu đựng.
Khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Trình Lâm, Trình Dịch Hòa bỏ quên người này, hôm nay nhìn thấy vị tổng thư ký, chắc là do tiểu thiếu gia sai khiến lại đây, không biết phải làm gì cho đúng.
Trình Dịch Hòa cũng chỉ đành lên tinh thần, cười nghênh đón, nói: “Vương bí thư, sao có thời gian lại đến này?”
Vương bí thư đứng dậy, thoáng khom người, nói: “Trình luật sư, liên quan đến việc khởi thảo hợp đồng gây dựng tài sản, Nhan tổng có mấy vấn đề muốn gặp mặt ngài thương lượng, nên tôi phải lại đây mời ngài hao tâm tốn sức đi một chuyến.”
Trình Dịch Hòa nghĩ thầm quả thế, nói: “Nói đùa, đây là việc tôi phải làm. Lần sau ngài gọi điện thoại, tôi lập tức chạy tới.”
Vương bí thư không tỏ rõ ý kiến, cung kính nói: “Vậy ngài xem, lúc nào thì thuận tiện?”
Người cũng đã tới, nếu Trình Dịch Hòa ra sức khước từ đó chính là không nể mặt mũi Nhan tổng, anh biết đến tránh không khỏi còn không bằng mau chóng làm xong công việc.
Trình Dịch Hòa liền gọi điện thoại cho Trình Tiến bảo hắn chăm sóc tốt Trình Lâm, có nhu cầu gì thì gọi điện thoại cho mình. Sau đó mới cùng Vương bí thư vội vã chạy tới tổng bộ Nhan thị.
Nhưng lần này Trình Dịch Hòa thật sự hiểu lầm, Nhan tổng tìm anh đúng là chuyện làm ăn. Nhan thị tài sản gây dựng lại, hợp đồng khởi thảo bắt đầu từ hai tháng trước, nhưng chẳng biết vì sao, Nhan tổng vốn đối với chuyện này không nhanh không chậm bỗng nhiên yêu cầu phải làm gấp đem hết thảy hợp đồng làm hết cho xong.
Việc này là do Trình Dịch Hòa phụ trách, tuy rằng trong lòng rất muốn đi gặp Trình Lâm, nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, anh không thể bỏ mặc không làm, đem công việc giao cho người khác.
Chỉ có thể tăng ca đem hết văn kiện kia khởi thảo, phúc thẩm, chỉnh lý, tái thẩm, mấy lần, công việc này cẩn thận phức tạp, làm không xong phải ở tổng bộ Nhan thị tăng ca, chờ khi làm xong hết đã là sau năm ngày.
Liên tục tăng ca lâu như vậy, người khỏe mạnh cũng phải mệt mỏi, Trình Dịch Hòa chỉ muốn trở về ngủ một giấc quên trời quên đất, nhưng khi móc điện thoại di động ra gọi cho Trình Tiến anh mới phát hiện, mấy ngày nay càng tất cả đều là điện thoại trong công việc, Trình Tiến không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào.
Trình Dịch Hòa trong lòng kỳ quái, gọi điện thoại không có ai tiếp liền cảm thấy bất an, vốn chuẩn bị đi về nhà nghỉ trước rồi mới đi xem Trình Lâm, anh trực tiếp lái xe đi bệnh viện.
Nhưng khi Trình Dịch Hòa chạy tới bệnh viện mới phát hiện, phòng bệnh của Trình Lâm bệnh rỗng tuếch, người cũng không thấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.