Lâu Rồi Không Gặp

Chương 4:




Trình Lâm ngoan ngoãn đi thay đổi quần áo.
Vừa ra đến trước cửa, Trình Dịch Hòa thuận miệng hỏi: “Có quên lấy đồ gì hay không?”
Trình Lâm mờ mịt lắc đầu, hiển nhiên cậu không nghe được ra ý tứ trong lời nói của Trình Dịch Hòa, ra ngoài rồi sẽ không dự định trở về.
Cửa tiểu khu có bán điểm tâm rất ngon nên Trình Dịch Hòa thường ở đây dùng bữa sáng, tất nhiên sẽ mang theo Trình Lâm đến nơi này.
Cửa hàng không lớn nhưng sạch sẽ thoáng mát. Hôm nay là chủ nhật mọi người còn ngủ nướng cho nên quán khá vắng, chỉ có ngồi ba, bốn bàn có người ngồi nên hơi trống trải.
Bác gái thâu ngân đã sớm biết Trình Dịch Hòa, nhìn thấy anh liền nhiệt tình chào hỏi: “Đến rồi? Ngày hôm nay không cần tăng ca?”
Trình Dịch Hòa cười cười: “Không cần, ngày hôm nay con nghỉ ngơi.” Anh lấy bóp tiền rút ra một tờ năm mươi đồng: “Mua trước phiếu cơm 30 đồng.”
Trước đây Trình Dịch Hòa chưa từng ăn nhiều như vậy, bác gái nghi hoặc nhìn về phía sau Trình Dịch Hòa thấy có một người thanh niên tuổi còn trẻ, cao cao gầy gò, khí chất ôn nhuận, hiếu kỳ hỏi: “Ôi chao? Người này là gì của cậu? Trước đây không thấy cậu dẫn người đến ăn đây ăn cơm.”
Trình Dịch Hòa không muốn nhiều lời, nhận tiền lẻ và phiếu cơm, nói: “Là em họ của con, vậy chúng con đi vào trước.”
Bác gái vung vung tay, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Trình Lâm một vòng mới thu hồi ánh mắt.
Trình Dịch Hòa tùy ý chọn một cái bàn để cho Trình Lâm ngồi xuống, anh đi quanh cửa hàng một vòng, lúc trở về trong tay cầm theo một cái khay đã bày tràn đầy thức ăn.
Ngày hôm qua dạ dày của Trình Lâm không thoải mái, Trình Dịch Hòa cũng không dám cho cậu ăn đồ nhiều dầu mở, cho nên anh để trước mặt Trình Lâm một bát cháo nhỏ, hai cái bánh màn thầu, cùng một đĩa củ cải muối chua.
Tối hôm qua có thể nói là Trình Lâm không ăn cơm, cậu sớm đã đói bụng, nhìn chằm chằm bánh bao thịt trước mặt Trình Dịch Hòa thiếu một chút là chảy cả nước miếng.
Trình Dịch Hòa thấy thế kéo đĩa bánh bao về phía mình, nói: “Ngày hôm nay cậu phải ăn thanh đạm.”
Trình Lâm vẫn cứ tha thiết mong chờ nhìn Trình Dịch Hòa, như một chú chó con xin ăn, giống như không cho cậu thì cậu sẽ luôn nhìn chằm chằm như vậy. Trình Dịch Hòa do dự một chút không thể làm gì khác là đem bánh bao thịt đưa cho Trình Lâm.
Trình Lâm cao hứng cắn một miếng thật lớn nhưng mới vừa nhai hai lần, có lẽ quá nhiều dầu nên ngay sau đó dạ dày bắt đầu kịch liệt co giật, Trình Lâm che miệng rên lên một tiếng.
Trình Dịch Hòa đưa cho cậu một tờ giấy ăn, khó nén ân cần nói: “Khó chịu sao? Muốn ói?”
Trình Lâm mạnh mẽ cau mày, sau đó lắc lắc đầu.
Trình Dịch Hòa bưng cháo đưa cho Trình Lâm, nói: “Uống ngụm cháo ép xuống một chút.”
Trình Lâm nhấp một hớp nhỏ, vẻ mặt đau khổ nói: “Không thoải mái, ăn không nổi.”
Trình Dịch Hòa nhất thời giận tái sắc, nói: “Còn muốn không nghe lời sao? Không ăn cơm sao được, cậu muốn tu tiên?!”
Trình Lâm sợ đến rụt vai, nơm nớp lo sợ khó khăn bưng cháo húp hai ngụm lớn.
Trình Dịch Hòa ý thức thái độ của mình vừa rồi có chút ác liệt, nhưng lại không thể mất mặt mà dỗ dành cậu, hồi lâu mới cứng rắn nói: “Chậm chút, không cần phải gấp gáp.”
Trình Lâm lướt qua miệng bát, trộm nhìn sắc mặt của Trình Dịch Hòa hơi hơi hòa hoãn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dịch Hòa nhìn chằm chằm Trình Lâm ăn hơn nửa chén cháo, không chê cầm lấy bánh bao Trình Lâm đã cắn qua ăn hết.
Tới cuối cùng Trình Lâm cũng không có ăn hết cháo, Trình Dịch Hòa không có cưỡng bách cậu ăn nữa.
Ăn điểm tâm xong Trình Dịch Hòa dẫn Trình Lâm đi siêu thị mua một túi lớn đồ ăn vặt, nhưng khi Trình Dịch Hòa từ nhà để xe dưới hầm lái xe lên Trình Lâm quên mất chuyện hôm qua Trình Dịch Hòa đã nhắc nhở, đem túi đồ ăn vặt để ở phía sau, còn mình ngồi xuống chỗ phó lái. Trình Dịch Hòa cũng không nói gì, nổ máy xe chậm rãi hòa vào dòng xe cộ.
Lúc ở một giao lộ đợi đèn đỏ Trình Dịch Hòa đột nhiên hỏi: “Một chút nữa dẫn cậu đi mua mấy bộ quần áo, cậu thích kiểu gì?”
Kỳ thực hỏi vấn đề này Trình Dịch Hòa cảm thấy rất đau xót, dùng sự hiểu biết của anh về Trình Lâm căn bản sẽ không có khoảng cách xa lạ như vậy, hoặc là nói, chỉ cần đồ anh mua Trình Lâm đều sẽ vui vẻ nói thích, nhưng hai người đã cách biệt bảy năm, Trình Lâm cũng đã là một người lớn không thể lại dùng tiêu chuẩn thiếu niên đối xử với cậu.
Nhưng khi Trình Lâm nghe vậy, cười cong đôi mắt: “Anh. Em thích y phục trên người anh.”
Trình Dịch Hòa nói: “Đây là làm theo yêu cầu, số đo của anh cậu mặc cũng không vừa.”
‘Chờ lần sau em đến, anh sẽ đưa em đến cửa hàng đo ni đóng giày may cho em một bộ.’ lời như vậy thiếu chút nữa anh đã bật thốt lên, Trình Dịch Hòa mạnh mẽ cắn cắn môi dưới, nhờ vào đó bảo trì và khắc chế lý trí của mình.
Trình Lâm cười nói: “Là bởi vì anh mặc vào nhìn rất đẹp, nên quần áo mới đẹp. ”
Trình Dịch Hòa nhìn thẳng phía trước, không có mở miệng.
Đèn xanh sáng lên, xe quẹo vào khúc cua, Trình Dịch Hòa chở Trình Lâm đi tới khu thương mại phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố.
Lúc xuống xe, Trình Lâm muốn đi tới nắm tay Trình Dịch Hòa, bị Trình Dịch Hòa lạnh nhạt xa cách tách rời ra. Vì động tác này của Trình Lâm làm nội tâm anh càng lạnh lẽo cứng rắn, nên anh một mình đi trước.
Trình Dịch Hòa đi vào một cửa hàng quần áo cao cấp, một nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục tới lập tức chào hỏi, nói: “Tiên sinh, chào ngài.”
Trình Dịch Hòa tùy ý gật gật đầu, nhìn quay một vòng, quay đầu lại mới phát hiện Trình Lâm không có đi vào. Cậu trốn ở phía sau cửa kính lén lút nhìn xung quanh.
Trình Dịch Hòa nói: “Đi vào, đứng ở cửa làm cái gì.”
Chẳng biết vì sao, Trình Lâm có vẻ sợ hãi nhìn nữ nhân viên ăn mặc xinh đẹp giống như nhìn thấy hổ dữ, làm cho cô nhân viên phục vụ cũng không hiểu ra sao, nghĩ thầm người này dáng dấp không tệ, nhưng sao lại như bị bệnh thần kinh.
Trình Dịch Hòa nhìn nhân viên phục vụ áy náy nở nụ cười, nhanh chân đi tới kéo Trình Lâm đi, nói: “Cậu làm cái gì?”
Trình Lâm gắt gao cầm lấy ống tay áo Trình Dịch Hòa, run giọng nói: “Anh, em thật sợ hãi.”
“Cậu sợ cái gì?”
“Em sợ cái người kia.”
“…”
Trình Dịch Hòa không nói gì, chỉ thấy Trình Lâm hai mắt ướt nhẹp, giống như đang bị giật mình. Cảm xúc quái dị lúc đối mặt với Trình Lâm vào tối hôm qua lần thứ hai chợt lóe, Trình Dịch Hòa quan sát tỉ mỉ Trình Lâm chốc lát, nhưng xác thực không nhìn ra điều khác thường gì, liền cưỡng chế nghi hoặc dẫn Trình Lâm đi đến một cửa hàng khác.
Lần này Trình Dịch Hòa luôn đi bên cạnh Trình Lâm, vai của hai người thỉnh thoảng còn va vào nhau, vô cùng thân mật. Trình Lâm cũng không có biểu hiện quái lạ nữa.
Không muốn cùng Trình Lâm giao lưu, Trình Dịch Hòa không có ý định hỏi ý kiến của Trình Lâm mà toàn quyền làm chủ, giúp Trình Lâm thay đổi từ đầu đến chân thành một người mới.
Tuy rằng Trình Dịch Hòa rất ít nói chuyện, thái độ cũng rất xa lánh, nhưng Trình Lâm hứng thú rất cao, nhìn thấy người khác ăn kem ly, còn kéo tay áo Trình Dịch Hòa, nói: “Anh, em cũng muốn ăn cái kia.”
Tất nhiên cậu bị Trình Dịch Hòa cự tuyệt, vì ngăn chặn cái miệng của Trình Lâm anh mua cho cậu một hộp sữa.
Hai người ra khỏi nhà từ rất sớm, đi dạo đến bây giờ cũng chỉ mới mười giờ nên ngồi ở ghế dài trên đường nghỉ ngơi. Trình Lâm ‘cót ca cót két’ hút sữa, đôi mắt đẹp đẽ như dính trên người Trình Dịch Hòa không nỡ dời đi.
Trình Dịch Hòa cuối đầu nhìn điện thoại di động cũng cảm nhận được ánh mắt cực nóng không hề che giấu này. Anh lạnh lùng ngước mắt, Trình Lâm lập tức cười cười, lún đồng tiền nơi khóe miệng cũng ngọt ngào lộ ra.
Trình Dịch Hòa run động, lún đồng tiền kia giống như chứa mật. Đó là nói lúc trước anh thích hôn nhất. Hiện tại anh lại không dám nhìn mà quay qua nhìn người đi qua đi lại trên đường, nói: “Chứng minh nhân dân của cậu đâu? Anh mua cho cậu vé xe lửa.”
Trình Lâm nghi ngờ nói: “Hả? Chứng minh nhân dân gì?”
Phản ứng đầu tiên của Trình Dịch Hòa cho là Trình Lâm đang đùa với mình, lạnh lùng liếc nhìn anh: “Cậu nói xem chứng minh nhân dân là cái gì?”
Trình Lâm sợ nhất dáng vẻ lạnh như băng của Trình Dịch Hòa, nhất thời bị dọa đến đỏ cả vành mắt, khóc nức nở, nói: “Em… Em thật không có.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới nhớ, lúc Trình Lâm thay quần áo trong túi xác thực không có gì thậm chí ngay cả một đồng tiền cũng không có.
Trình Dịch Hòa vốn định mua vé giường nằm cho Trình Lâm vào buổi chiều, cậu lên xe ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai là về đến nhà. Hiện giờ Trình Lâm không có giấy chứng minh, chỉ có thể thay đổi hành trình, đưa cậu ra bến xe. Hơn nữa nhất định phải lập tức xuất phát, bởi vì trễ một chút nữa sẽ không có xe về Đông Lâm.
Lúc này Trình Dịch Hòa có trách cứ Trình Lâm ra ngoài không cẩn thận bừa bãi đã không còn ý nghĩa gì. Anh trầm mặc nửa ngày, nói: “Đi thôi.”
Trình Lâm không biết đi đâu, nhưng cậu thấy sắc mặt Trình Dịch Hòa không vui nên chỉ im lặng đi theo Trình Dịch Hòa.
_____________
Sau khi đến bến xe, Trình Dịch Hòa mua vé xe về thẳng Đông Lâm. Hai người đến vừa kịp lúc còn năm phút thì chuyến xe xuất phát.
Trạm xe dòng người như dệt cửi, Trình Dịch Hòa một tay cầm túi đồ ăn vặt, một tay kéo tay Trình Lâm, gian nan qua lại ở trong đám người.
Thật vất vả đưa Trình Lâm lên xe, lại đem đồ ăn vặt và túi đựng quần áo túi đặt trên giá, Trình Dịch Hòa đã mồ hôi nhễ nhại, anh cúi đầu nhìn, Trình Lâm nằm nhoài trên cửa sổ, tràn đầy phấn khởi nhìn ra bên ngoài.
Năm ấy hai người chia tay Trình Lâm vừa mới lên lớp 10, nếu như cậu cố gắng học thi lên đại học, tính theo tuổi tác cũng mới tốt nghiệp hai năm. Nhưng dường như Trình Lâm không nhiễm phải bất kỳ khí tức xã hội thành thục nào, trái lại vẫn cứ giống như một đứa trẻ.
Đôi mắt Trình Lâm vốn đẹp, lúc này nhìn từ góc độ của Trình Dịch Hòa thấy được lông mi của cậu rất dày, rất cong, còn đáng yêu hơn những con búp bê được làm tinh xảo.
Nhưng trong lòng anh không làm sao bỏ được suy nghĩ, người này từ lâu đã không phải là của mình, của Trình Dịch Hòa.
Ngực Trình Dịch Hòa như bị một khối chua xót ấm ức đè nặng, trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói: “Trình Lâm.”
Trình Lâm ngẩng đầu, vỗ vỗ chỗ ngồi trống bên cạnh, nói: “Anh, anh ngồi đi.”
Thì ra cậu cho là Trình Dịch Hòa muốn cùng mình về nhà.
Trình Dịch Hòa hít sâu một hơi, nói: “Anh không ngồi, buổi chiều còn có việc phải bận rộn, cậu đi đường cẩn thận.” Nói xong lấy bóp tiền ra, đếm hơn một nửa số tiền để vào tay Trình Lâm: “Này, cậu cứ cầm trước, trở về đừng cả ngày đi chơi, lớn như vậy, cũng nên tìm việc gì làm.”
Trình Lâm ngơ ngác nhìn số tiền trong tay Trình Dịch Hòa cậu không có nhận, đầy mặt mê mang nói: “Anh, anh có ý gì?”
Trình Dịch Hòa nói: “Có ý gì cậu vẫn chưa rõ sao?”
Trình Lâm ngơ ngác nhìn Trình Dịch Hòa, đôi mắt của cậu trắng đen rõ ràng, khiến cho giờ khắc này thoạt nhìn cậu rất ngây ngô, trong đáy mắt cậu tràn đầy sợ hãi bất an.
Trình Dịch Hòa căn bản không chịu được Trình Lâm nhìn mình như vậy, nếu như lại ở thêm một giây, e sợ sẽ đem tôn nghiêm của mình đạp dưới chân mà ôm chặt lấy Trình Lâm. Anh không muốn nói nhiều, đem tiền nhét vào tay Trình Lâm, quay người bước xuống xe.
Trình Lâm chấn động toàn thân, lúc này mới phản ứng được là Trình Dịch Hòa phải đi, la lên một tiếng: “Anh——!”
Tiếng la của cậu làm toàn bộ xe người trên xe giật nảy mình, mọi người bất mãn, nghi hoặc, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cậu.
Nước mắt Trình Lâm rớt xuống, theo sát Trình Dịch Hòa xuống xe.
Trình Dịch Hòa đi quá nhanh, Trình Lâm vừa chạy vừa gọi, đến cửa lớn bến xe mới đuổi kịp anh, Trình Lâm ôm chặt lấy cánh tay Trình Dịch Hòa, khóc ròng nói: “Anh, anh muốn đi đâu?”
Trình Dịch Hòa tránh hai lần cũng không tránh khỏi, nói: “Đây không phải là chỗ của cậu, trở về đi thôi.” Giọng anh trầm thấp bên trong lại ngậm lấy mấy phần run rẩy không dễ phát hiện.
Trình Lâm nghe vậy ôm chặt hơn, giống như sợ một giây sau Trình Dịch Hòa sẽ biến mất: “Em không! Em muốn ở cùng với anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút, nếu như không có giấy chứng minh thư có thể cầm một bức ảnh đến trạm xe cũng có thể giải quyết thay chứng minh thư. Nhưng vì nội dung của truyện cần thiết, cho nên mới viết như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.