Mới đầu, cô không dám đến gần quá, nhưng nghe giọng Lộ Tiểu Phàm mỗi lúc một 1ớn, rốt cuộc đến gần cũng nghe thấy phương án xử trí Lộ Tiểu Bình dành cho mình.
Cô cầm ống nghe, dõng dạc: “Quân tạp chủng, quân chó má, tôi đoạn tuyệt với anh, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu!” Đoạn, cô hung hăng đập bể ống nghe xuống đất.
Lộ Tiểu Bình ở đầu dây bên kia lành lặn không sứt mẻ miếng nào, nhưng tiếng động Tiểu Phượng dốc toàn lực ra đập điện thoại làm màng nhĩ hắn đau ong ong cả lên.
Lộ Tiểu Bình rốt cuộc đã ý thức được cô gái này và cô gái luôn khép nép trước mặt hắn đều là một người nhưng là hai sinh vật riêng biệt kể từ đó hắn mất tăm mất tích.
Lộ Tiểu Phàm gọi vào máy call của hắn suốt ba ngày, hắn cũng không gọi lại. Gọi đến chỗ làm, chẳng biết Lộ Tiểu Bình trình bày sao, đồng nghiệp ấp úng nói hắn về quê.
Trái lại, Tiểu Phượng bỗng dưng trấn định hẳn. Có một hôm Lộ Tiểu Phàm mang đồ ăn cho cô, phát hiện cô không có ở trong phòng chỉ sợ cô nghĩ quẩn, cậu hãi hùng tới nỗi vội vàng chạy xuống lầu hỏi mọi người ở đại sảnh có thấy Tiểu Phượng ra ngoài không.
Họ trả lời, cô gáỉ ấy hỏi đường nào đến Hội đồng Thành phố rồi đi. Lộ Tiểu Phàm luống cuống vẫy xe chạy về hướng Hội đồng Thành phố, thấy Tiểu Phượng đang tập tễnh nơi cửa, cậu vội xuống xe đỡ cô: “Tiểu Phượng đừng làm ầm lên, được không?”
Tiểu Phượng ngẩng đầu hỏi cậu: “Anh Tiểu Phàm, anh nghĩ anh Tiểu Bình có thật lòng với em không?”
Lộ Tiểu Phàm không phải người biết nói dối nên cũng không biết an ủi cô sao cho phảỉ, chỉ biết lúng búng. Tiểu Phượng lại bình tĩnh không ngờ, hỏi tiếp: “Vậy anh nói xem nếu cô gái thành phố ấy tan đàn xẻ nghé với anh Tiểu Bình, liệu anh ấy có thể ở bên em không?”
Lộ Tiểu Phàm biết ánh mắt Lộ Tiểu Bình trước nay chỉ hướng về nơi cao, dù hắn có bay cao chạm cả vào bầu trời cũng sẽ không dành nửa cái liếc mắt xuống dưới mặt đất. Đành thở dài, cậu nói khẽ: “Tiểu Phượng, em về cùng anh Tiểu Phàm được không?”
Chẳng ngờ Tiểu Phượng chịu nghe lời cậu, trở về khách sạn cùng cậu. Cậu sợ cô nghĩ quẩn nên mua riêng một ít hoa quả và Cola Cao(*), động viên, trò chuyện với Tiểu Phượng thật nhiều, khuyên cô nghĩ thoáng ra một chút đến tận nửa đêm mới về.
(*) Bột cacao có nguồn gốc từ Tây Ban Nha.
Nửa đêm còn lại ấy kỳ thực cậu cũng chẳng ngủ ngon, trời sáng mà lòng vẫn lo lắng, lại đi một chuyến đến khách sạn Tiểu Phượng ở, vừa mở cửa quả nhiên Tiểu Phượng đã không còn trong phòng.
Lần này ngay cả đại sảnh cũng không rõ Tiểu Phượng ra ngoài lúc nào, làm mắt cậu thiếu điều bốc lửa đến nơi. Cậu tìm kiếm mọi nẻo đường, ngõ hẻm chung quanh khách sạn, thậm chí chạy mấy vòng quanh bờ Hải Hà(*) gần đó.
(*) Tên con sông tại Trung Quốc, dài 1329km, chảy từ Bắc Kinh và Thiên Tân tới vịnh Bột Hải của Hoàng Hải.
Tìm mãi cả ngày vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Phượng đâu, trong một ngày mà miệng cậu bị nhiệt tận hai lỗ. Gió Hải Hà thổi qua, cậu bỗng chốc nảy ra ý nghĩ, phải chăng Tiểu Phượng đi đến chỗ làm của Lộ Tiểu Bình rồi?
Nghĩ vậy, cậu cảm giác lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Cậu gọi taxi phóng thẳng tới Cục May mặc, vừa xuống xe đã nghe nơi cửa ồn ào huyên náo.
Vào rồi mới hay, thì ra hôm nay Thị trưởng đến Cục nghe báo cáo, vừa vặn chứng kiến cảnh Tiểu Phượng náo loạn Cục May mặc.
Không biết vì sao, dỗ Tiểu Phượng thế nào cô cũng không nghe, chỉ cứ gây ầm ĩ ở cửa, kể đi kể lại chuyện giữa cô và Lộ Tiểu Bình, họ quen nhau thế nào, Lộ Tiểu Bình ngày xưa đã hứa hẹn ra sao, đã lừa dối cô ra sao, cô kể mà như thuyết thư(*), mãi khi Thị trưởng đích thân ra mặt, nói chuyện cùng cô, cô mới chịu an tĩnh.
(*) Một loại hình nghệ thuật dân gian, trong đó các câu chuyện được kể lại cùng âm nhạc, hoặc các loại ký khúc được biểu diễn như bình thư, bình thoại, đàn từ…
Lại nghe mọi người bảo, Tiểu Phượng nói rất rõ ràng rằng, cô đến không phải vì tiền tài, cũng không phải cô đòi cưới người đàn ông nọ bằng được, mà cô chỉ muốn đòi công bằng cho mình thôi.
Cô muốn người đàn ông ấy hiểu rằng ác giả ác báo, nhân tiện còn khuyên các cô gái khác, có là heo chó cũng không được cưới một gã lòng lang dạ sói như thế.
Thị trưởng cũng một mình đi hỏi chuyện Lộ Tiểu Bình, hỏi gì thì không biết, chỉ biết lúc Lộ Tiểu Bình ra ngoài, dạo này đắc chí là thế, mà giờ mặt mày trắng bệch như gặp ma, đến cả đi đường cũng như người trên mây.
Sau khi Thị trưởng ra ngoài cũng nói riêng mấy câu với Cục trưởng, nói gì thì không biết, nhưng đến khi Cục trưởng đi ra, sắc mặt cũng không tốt chút nào.
Tiểu Phượng náo loạn ngay cửa chẳng những thu hút người trong Cục, mà các lãnh đạo xưởng dệt dưới quyền, mọi người trong các cơ quan kế bên, người đi đường, người đi làm, đều tò mò ghé lại nghe chuyện.
Vở kịch Trần Thế Mỹ(*) khiến họ phấn khích không ngớt, đến lúc Lộ Tiểu Phàm có mặt mà họ vẫn chưa giải tán, còn tập trung, hăng say và hào hứng tường thuật lại câu chuyện.
(*) Một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ Trạng Nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý, Trần Thế Mỹ đã bị Bao Công xử chém.
Lộ Tiểu Phàm nghe được một nửa, trong đầu đã nổ cái “bùm”. Lộ Tiểu Bình thế là hết đời rồi. Tâm trí cậu chỉ còn mờ ảo mỗi một câu ấy mà thôi.
Chính xác. Ngay từ đầu Lộ Tiểu Bình đã là nhân viên làm thuê không biên chế của Cục, vậy nên không có chuyện đuổi việc, mà một tuần sau họ tự hủy hợp đồng làm việc trước.
Vốn dĩ loại chuyện này không đến nỗi phải giải quyết rốt ráo gọn lẹ thế, song một là thân chinh Thị trưởng đã tham gia vào vụ này, hai là nó bằng với giáng một cái tát vào mặt Phó cục trưởng.
Đối với cậu rể hiền “hụt”, Phó cục trưởng Đinh chỉ hận không thể giẫm phát chết luôn, lão không chỉ đơn phương hủy hợp đồng của Lộ Tiểu Bình trước, còn để lại vết đen tại hồ sơ nhân sự của hắn.
Lần này quả thực đã chặt đứt mộng đẹp làm công chức nhà nước, mộng làm quan của Lộ Tiểu Bình.
Tiểu Phượng gọi điện cho Lộ Tiểu Phàm, cảm ơn cậu đã cưu mang cô, hy vọng cô chưa gây phiền toái gì cho cậu.
Lộ Tiểu Phàm thở dài hỏi cô hà tất phải làm vậy, Tiểu Phượng hồi đáp trong điện thoại rằng: “Anh ấy không thích em cũng chẳng quan trọng, em muốn anh ấy cả đời này hễ nhớ đến em là sẽ thù hận, sẽ run rẩy đôi chân, muốn anh ấy nhớ cả đời!”
Tạm thởi cậu không biết đáp cô sao cho phải. Và Tiểu Phượng cũng chỉ gọi cho cậu một cuộc điện thoại ấy, kể từ đó bặt tin.
Mãi khi má Lộ và ba Lộ hay tin, tất tả lên Thiên Tân thì đã chẳng vãn hồi được điều gì nữa, hết thảy đã xong rồi.
Lộ Tiểu Bình một mực cho rằng Lộ Tiểu Phàm dẫn cô đến quấy phá, vừa thấy cậu, hai mắt đã đỏ sọng, chỉ thẳng vào cậu nói với ba Lộ: “Là nó hủy hoại con, là nó dẫn Tiểu Phượng đến càn quấy, chính là nó!”
Lộ Tiểu Phàm thấy sắc mặt ba Lộ xám ngắt bèn cấp bách phân trần: “Sao lại là em dẫn Tiểu Phượng đến càn quấy? Em còn chả hề biết nhỏ đến chỗ anh!”
“Vậy mày giải thích tao nghe làm sao nhỏ biết chỗ làm của tao? Không phải mày tiết lộ thì do ai tiết lộ?” Hắn trừng Lộ Tiểu Phàm, tặc lưỡi, “Cái loại mày không có tiền đồ, ly dị với nhà Bối, mày thấy tao cũng cưới con gái ông lớn nên chướng mắt chứ gì, có đúng không, có đúng không? Mày cố tình đưa Tiểu Phượng đến, có đúng không?”
Má Lộ bước tới vả miệng hắn, giận dữ: “Mày còn trách người khác à? Má dạy mày bao nhiêu lần, đừng có đui mù dính vào con gà mái kia nữa, mày có nghe má hử?”
Lộ Tiểu Bình bị má Lộ vả, người ngợm xìu xuống, ôm đùi má Lộ khóc lóc: “Má, con thế là hết rồi, mất hết rồi, công việc của con, hôn nhân của con... Đời này của con thế là tan nát rồi...”
Má Lộ bị con trai vừa ôm vừa khóc, tâm cũng xót xa lắm, xoa đầu con cáu bẳn nạt: “Cho mày chừa, hổng lớn nổi, còn trách ai?”
Lộ Tiểu Phàm đứng bên im thin thít, ba Lộ ù ê nói: “Việc này cũng có lỗi Tiểu Phàm nữa. Mày nói Tiểu Phượng tìm đến chỗ làm của mày, mày cứ sắp xếp cho nó ở Bắc Kinh trước có phải đỡ hơn không? Tự dưng lôi nó đến Thiên Tân làm gì, hả? Sao mày lại đểnh đoảng để nó biết chỗ làm của Tiểu Bình? Chả hóa ra mày hại chính người nhà mình hay sao?”
Lộ Tiểu Bình càng khóc thảm thiết hơn. Lộ Tiểu Phàm nghe ba Lộ quở trách, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, im lìm cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.
Má Lộ hít sâu một hơi: “Thôi ba Lộ đừng nói nữa, việc này trách Tiểu Phàm mà làm gì, nhà mình đã gây đủ chuyện phiền hà cho thằng bé rồi... Muốn trách, chỉ có thể trách Tiểu Bình háo thắng, trách nhà mình mệnh xấu.”
Lộ Tiểu Bình là ánh sáng chói lòa nhà họ Lộ, dù Lộ Tiểu Phàm có là con rể của con gái nhà ông lớn, nhưng suy cho cùng cậu vẫn là đứa con đã gả đi. Nên, Lộ Tiểu Bình càng tấn tới thì càng nở mày nở mặt ba má Lộ, hắn thất nghiệp rớt đài, cả nhà Lộ đều tựa thể rơi xuống đáy vực.
Chỗ Lộ Tiểu Bình ở là ký túc xá chỗ làm. Hắn thất nghiệp dĩ nhiên chỉ còn cách ở chung với Lộ Tiểu Phàm, ngày nào hắn cũng đi xin việc, ngày nào hắn cũng về thở than, không muốn làm ở nhà máy, không xin vào được công ty, chỗ nào tốt thì thấy hồ sơ nhân sự của hắn cái đã lắc đầu, cao không được thấp không xong tìm ròng rã vài tháng trời vẫn chưa có việc.
Mắt thấy mùa thu đã cận kề, má Lộ lại làm một chuyến lên Thiên Tân. Lộ Tiểu Phàm dường như thấy tóc bà bạc trắng. Bà chần chừ mãi mới hỏi chuyện cậu bằng ngữ điệu nhẹ nhàng: “Phàm Phàm, con và nhà Bối còn giữ liên lạc không?”
Cậu cúi gằm thật lâu, mới chầm chậm đáp trả: “Còn...”
Nơi Lộ Tiểu Phàm gọi điện cho Bối Luật Thanh là một bốt điện thoại công cộng, cậu chọn một bốt yên tĩnh. Có lúc cậu đã lo Bối Luật Thanh sẽ không nghe máy, bởi lẽ không biết anh có còn ở trong nước không. Thậm chí không biết cả liệu anh có nghe cuộc gọi này hay không, dẫu sao chuỗi số này thật xa lạ. Nhưng thực tế, cuộc gọi của cậu lại được nghe máy nhanh chóng.
“Bối Luật Thanh đây.” Giọng nói trầm thấp và quyến rũ của anh cất lên.
“Là... Là em, Lộ Tiểu Phàm ạ!” Cách nhau qua đường dây điện thoại, cậu bất giác cúi gằm.
Lộ Tiểu Phàm liên tiếp hẹn Bối Luật Thanh hai lần, anh đều lạnh nhạt nói không rảnh.
Cậu lờ mờ cảm thấy anh không hề muốn gặp cậu. Ngẫm lại những suy nghĩ trước kia cậu cho rằng anh cố ý bố trí đụng mặt nhau tình cờ, thật sự rất vớ vẩn.
Lộ Tiểu Bình thoi thóp ở nhà, má Lộ tựa hồ cũng già đi trông thấy. Xưa nay họ luôn nghĩ quan hệ giữa nhà họ với nhà Bối cùng lắm là hợp tác, bình đẳng nhau, đến tận hôm nay họ mới vỡ lẽ, dù cho họ và nhà Bối chỉ là quan hệ hợp tác thì cũng là quan hệ cung cầu, nhà Bối hết cầu, nhà Lộ hết đường day trở, sinh tồn hãy còn khó khăn.
Lộ Tiểu Phàm gọi đỉện hai lần, rốt cuộc chẳng còn gom dũng khí gọi điện lần ba cho anh nữa, bởi vậy cậu sợ gặp má Lộ hoặc nghe thấy giọng má Lộ hết sức.
Căn hộ đơn hiện nay của cậu đang sẻ chia ba người, cậu và Lộ Tiểu Bình ngủ một chiếc giường lớn, còn giường đơn cậu dành cho má Lộ. Một nhà ba người dựa vào tiền lương của một mình Lộ Tiểu Phàm mà sống qua ngày.
Tuy vẫn chưa có trờ ngại, nhưng nhà Lộ cảm giác chỉ một buổi chiều hôm mà họ đã trở về bốn, năm năm trước. Nhọc nhằn và chen chúc nghèo túng lại một lần nữa buông xuống mái nhà này.
Má Lộ có cao cường mấy, cũng chẳng thể chữa lợn què thành lợn lành, sát chiêu ăn chắc của bà là năm đó lừa hôn nhà Bối, mà nay con trai mình chủ động ly hôn, bà còn gì đặng kêu oan? Đã vậy, trong thâm tâm bà cũng chẳng mong bị họa vô đơn chí tại cuộc hôn nhân của Lộ Tiếu Phàm thêm nữa.
Bà biết Lộ Tiểu Phàm khó xử. Con mình rời khỏi nhà Bối, kết quả vẫn phải trở lại nhở vả nhà họ, loại chuyện mất mặt này mà chót cùng có thể biến thành chuyện tốt, bà tin rằng đáng giá.
Nhà Bối không muốn ly hôn, một lần nọ Lộ Tiểu Bình về nhà đã thức thởi báo cho bà như vậy. Đồng nghĩa, nếu lúc này Lộ Tiểu Phàm quay đầu trở về nhà Bối tương đương như chủ động làm lành, nhà Bối có thể xuống nước, chưa chừng hai nhà lại tốt đẹp với nhau như cũ, đương nhiên Lộ Tiểu Bình cũng được hưởng sái, kiếm được một công việc khác.
Đây là suy tính trong bụng má Lộ và cũng là lý do bà còn ở lại Thiên Tân, trông coi Lộ Tiểu Phàm, để cậu đi tìm nhà Bốỉ.
“Phàm Phàm, con gọi điện cho nhà Bối chưa?” Má Lộ bê phần cháo hâm nóng lên, tách bánh quẩy làm đôi, chia một nửa cho Lộ Tiểu Bình, một nửa cho Lộ Tiểu Phàm.
Lộ Tiểu Phàm nhận quẩy, lại bẻ đôi chia cho má Lộ. Má Lộ đẩy lại: “Con còn phải làm việc, má ăn ít đi hổng thành vấn đề!”
“Má Lộ ơi, thiu rồi!” Lộ Tiểu Bình nếm một thìa đã la oai oái.
“Biết rồi!” Má Lộ bình tĩnh nói, “Tẻo teo thôi, má hâm đi hâm lại bằng nước sôi mấy lần rồi đấy, chỗ này lại không có nước giếng để bảo quản đồ.”
Lộ Tiểu Bình rên rẩm: “Tiêu chảy mất thôi!”
“Làm gì mà khảnh thế!” Má Lộ ăn phần cơm thiu xì xụp.
Lộ Tiểu Bình buông bát, ngậm quẩy bên miệng bảo: “Con ra ngoài ăn đây!” Đoạn, quay sang hỏi Lộ Tiểu Phàm, “Có tiền không?”
Cậu bê bát đáp: “Có!”
“Cho anh ít tiền, anh ra ngoài ăn mỳ!”
“Tiền anh đâu?” Cậu ú ớ hỏi.
“Tao thất nghiệp móc đâu ra tiền! Do mày hại còn gì.” Lộ Tiểu Bình ngang nhiên lục cặp cậu, rút ra mấy tờ mười đồng trong chiếc ví da.
“Ăn bát mỳ thôi sao lấy lắm tiền thế!” Cậu lấy làm bất mãn.
“Dự phòng! Con đi đây!” Lộ Tiểu Bình nói rồi, đá cửa ra ngoài.
Lộ Tiểu Phàm vừa ngoảnh lại, đã thấy má Lộ cúi gằm xuống thấp, ăn cơm. Chốc lát sau cậu thấy bát cháo của má gợn sóng, má Lộ đang chảy nước mắt, cậu sợ quá bèn cuống quýt hỏi thăm: “Má Lộ sao vậy?”
Má Lộ vội đưa tay quẹt nước mắt: “Hông sao hết! Ăn cơm đi!”
Rất lâu, rất lâu sau, cậu mới phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Má Lộ, lát nữa... con lại liên hệ với nhà Bối thử!”
Vành mắt má Lộ đỏ au: “Phàm Phàm, không phải má Lộ muốn làm khó con đâu. Má Lộ sợ anh hai con nếu không có con đường ngay để đi nữa, sẽ hỏng mất!”
Lộ Tiểu Phàm biết cả nhà hợp lực vun vén mới nuôi được một sinh viên như Lộ Tiểu Bình, má Lộ phải nói đã gửi gắm tất thảy hy vọng lên đứa con cả, đứa con cả là động lực sống của bà, là mộng tưởng dưới cuộc sống bươn chải của bà, nên Lộ Tỉểu Bình mà hư hỏng, vậy cả mộng tưởng lẫn động lực của bà coi như vỡ tan theo.
“Má Lộ đừng quá lo, chở bác Bối đi nước ngoài về là được mà.” Lộ Tiểu Phàm tỏ vẻ điềm nhiên xỏ giày ở cửa.
Khi Lộ Tiểu Phàm ra khỏi nhà, cậu nghĩ liệu có nên gọi điện cho Bối Mạt Sa, nói với lão rằng cậu sẽ không bao giờ chủ động ly hôn nữa đâu, bao giờ nhà Bối muốn, nhà cậu mới ly hôn.
Trong lúc cậu đang thất thần giữa đường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chim hót. Chim hót được một lúc, cậu mới sực nghĩ ra là máy call kêu.
Bạn bè cậu không nhiều, bình thường máy call kêu nếu không phải Trưởng khoa, Lộ Tiểu Bình thì chính là Bối Luật Thanh. Cậu cầm máy call còn chưa biết mới sáng sớm Trưởng khoa đã gọi cậu có việc gì, lại không ngờ là số di động của Bối Luật Thanh.
Cậu cầm máy chạy đến bốt điện thoại gần nhất, bần thần tại đó gần mười phút nhấc lên bỏ xuống điện thoại ba lượt mới gọi thông điện thoại.
“Tối nay em rỗi không?” Ngữ khí Bối Luật Thanh hỏi han lạnh lùng.
“Em có, em có.”
Bối Luật Thanh liền nói một địa chỉ, trí nhớ Lộ Tiểu Phàm cũng tốt lắm, nên anh nói xong thì bảo: “Tám giờ tối gặp nhau ở đó!” Xong rồi cúp máy luôn.
Cậu cầm điện thoại thừ người một hồi, mãi sau đó có người muốn gọi điện thoại, cậu mới ngượng nghịu đặt ống nghe xuống.
Cậu cứ ngỡ cậu không gọi, có lẽ Bối Luật Thanh lại mừng quá vì không phải giả lả với cậu nữa, ngờ đâu anh lại chủ động để cậu gọi điện thoại.
Cả ngày nay thần trí cậu ngẩn ngơ hoài. Cậu nghĩ đến vố số khả năng, mãi khi đêm tối sập xuống vẫn chưa nghĩ tỏ tại sao anh lại đột ngột liên lạc với cậu.
Bảy rưỡi tối, Lộ Tiểu Phàm đến trước cửa nhà hàng nọ cũng không dám đến quá gần, loanh quanh ven đó mãi khi đồng hồ trên máy call hiển thị tám giờ đúng mới bước vào. Đó là một nhà hàng đồ Nhật kiểu hội viên , cậu gặp lại Bối Luật Thanh tại lô, đi theo không ngờ có Lâm Tử Dương.
Bối Luật Thanh mặc một chiếc áo thun màu đen. Lúc cậu vào, anh đang ăn gì đó, sau khi cậu vào, anh vẫn đang ăn gì đó, mí mắt chẳng buồn nâng. Còn Lâm Tử Dương mới thấy cậu đã khúc khích bật cười, nhất thởi Lộ Tiểu Phàm đỏ từ mặt xuống cổ.
“Vắng khách quá, Tiểu Phàm!” Lâm Tử Dương cười cười, “Kìa kìa, mau ngồi xuống đi em!”
Hắn ngồi đối diện Bối Luật Thanh, tất nhiên là Lộ Tiểu Phàm phải ngồi cạnh anh rồi. Cậu ngồi xuống gọi một tiếng “anh” nhỏ rí, anh cầm đũa khều trứng cá trong sushi sang một bên, dường như biết Lộ Tiểu Phàm ắt có việc muốn nhở, liền lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì, nói đi!”
Cậu ngần ngừ, mới đáp: “Là... Là việc của anh!”
“Anh em sống tốt lắm!” Lâm Tử Dương cười bảo, “Ai muốn gặp cậu ta cứ xác định là phải hẹn lịch trước nửa tháng!”
Lộ Tiểu Phàm vừa bớt đỏ mặt giờ lại đỏ gay, lén nhìn trộm Bối Luật Thanh anh tuấn ngồi cạnh, nói lí nhí: “Dạ không, không phải anh Luật Thanh, là anh hai em! Ảnh thất nghiệp...”
“À... Là ông anh làm to bụng con gái nhà lành của em ấy hả?” Lâm Tử Dương dài giọng.
Lộ Tiểu Phàm chẳng mong giấu được Bối Luật Thanh chuyện này, càng khỏi nói Lâm Tử Dương làm việc ngay tại Hội đồng Thành phố Thiên Tân. Cậu líu ríu: “Ảnh biết…sai rồi...”
Bối Luật Thanh gắp miếng sushi đã gạt sạch trứng cá lên miệng, không nói gì, Lâm Tử Dương lại cười khẽ một tiếng: “Lộ Tiểu Phàm, em đúng là có việc mới thấy người, không việc là mất hút… Mời em cũng còn không được, thế mà vừa lòi mặt đã quăng cho người ta một vụ khó nhai thế. Tìm việc chỉ là việc nhở chả đáng để tâm, nhưng em nói xem nhà Lộ các em có một tên Sở Khanh như thế, người đứng đắn trốn còn chẳng kịp, làm gì có ai tình nguyện đứng ra giẫm vào bãi cứt?”
Mặt cậu hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, bỗng nhiên cậu xẩu hổ vô cùng. Mỗi lần cậu xuất hiện đều là vì những chuyện chẳng ra đâu vào đâu, làm sao mà không xấu hố?
“Em... Em xin lỗi, em... em về đây!” Lộ Tiểu Phàm nói khẽ, đoạn đứng dậy. Cậu nghĩ phải rời khỏi nơi này, và rời khỏi rồi thì đừng bao giờ trở lại nữa, đó không phải nơi dành cho cậu, không phải là bạn bè của cậu, cũng không phải người thuộc về cậu.
Cậu vừa toan nhấc mông, tay còn chưa rời khỏi mặt bàn, đột nhiên bị Bối Luật Thanh nắm lấy. Anh khẽ kéo, cậu lại ngồi vào chỗ cũ.
“Ăn đi đã, có việc gì cứ ăn no rồi nói!” Anh nhẹ nhàng bổ sung một câu, “Khều trứng cá ra cho anh.”
Bối Luật Thanh ăn sushi không bao giờ ăn trứng cá, lần nào cũng là Lộ Tiểu Phàm giúp anh bỏ vào bát cậu, cậu ăn trứng cá, anh ăn sushi. Lộ Tiểu Phàm từng nghĩ nếu anh không thích ăn sushi trứng cá đến vậy thì đừng gọi nữa, thế nhưng lần nào anh cũng gọi.
Cậu chưa hề hỏi anh tại sao. Anh làm gì chẳng cần phải giảng giải lý do cho cậu nghe.
Lâm Tử Dương cười bảo: “Ý, em nóng tính quá nha. Hôm nay anh Tử Dương gọi hẳn hai suất sashimi nhím biển chỉ để phần em thôi!”
“Em cảm ơn anh Tử Dương!” Cậu thành thạo thả sushi đã bỏ hết trứng cá đi vào bát Bối Luật Thanh.
“Cậu bày trò ầm ĩ như vậy, hai suất sashimi là đủ?!” Bối Luật Thanh hừ nhẹ.
Lâm Tử Dương cười cười: “Là do tôi giàu lòng hiệp nghĩa, ngứa mắt tên Trần Thế Mỹ thôi mà! Ai ngờ lại trùng hợp, tên Trần Thế Mỹ ấy chính là anh trai Tiểu Phàm chứ!”
Tay cậu sựng lại, Lâm Tử Dương quay qua cười: “Anh cũng không giấu em, Tiểu Phàm, cô gái đó lên Hội đồng Thành phố vừa vặn gặp anh, là anh nói cho cô ấy ngày mai Thị trưởng đến Cục May mặc! Em không ghi thù anh Tử Dương đấy chứ?”
Lộ Tiểu Phàm sửng sốt, cúi đầu nói: “Dạ không, do anh hai em sai!”
Lâm Tử Dương búng tay cái “tách”: “Anh biết mà, thương Tiểu Phàm nhất điểm ấy đấy, thấu tình đạt lý, biết người biết ta. Tôi đã nói em nó chắc chắn không giận đâu, giận có nghĩa là xa cách quá!” Hắn rót cho cậu một ly sake, “Nào nào, hôm nay anh Tử Dương mời, toàn là hàng mới chuyển bằng máy bay từ Nhật Bản về, nghe nói còn chưa xuống phà quá hai mươi tư tiếng đâu!”
Bối Luật Thanh thích nhất là đi ăn sashimi vào mùa hè với Lộ Tiếu Phàm, sashimi tươi ngon ướp đá, trong ngày hè mang vị ngọt lành lạnh. Bối Luật Thanh là tuýp người kiệm lời, thường thì ăn cơm, Lộ Tiểu Phàm chỉ biết mình đang ăn món gì đắt lắm chứ ngu ngơ không biết mình đang ăn món gì. Bởi thế nhở phúc Lâm Tử Dương, cậu được trau dồi không ít kiến thức. Đương ăn được một nửa, Bối Luật Thanh nhấn chuông. Nhân viên phục vụ của nhà hàng Nhật Bản kiểu hội viên đều là người Nhật chính cống một trăm phần trăm. Cậu nghe anh nói tiếng Nhật gọi một số món, nghe chẳng hiểu, còn Lâm Tử Dương thì cười hỏi: “Cậu gọi sushi tempura sò điệp làm gì thế?”
Anh thong dong đáp: “Thì cho cậu tiêu pha sướng hơn còn gì!”
“Hầy!” Lộ Tử Dương nhe răng rồi không nói câu nào nữa.
Hai đĩa sashimi to tướng ba người ăn đã no no, mấy món gọi sau đó căn bản ăn chẳng vô, Lộ Tiểu Phàm quen thói nhìn số thức ăn còn thừa. Cậu là người có tập tính giống chuột đồng, không quen để thừa thức ăn, nếu thừa cũng phải mang về.
Bối Luật Thanh không nhìn cậu, chỉ rút khăn lau miệng, hỏi: “Gói mang về không?”
Lâm Tử Dương cười một tiếng, cậu bừng tỉnh lại, vôi giơ hai tay lên xua xua: “Dạ thôi, không cần đâu ạ.”
Bối Luật Thanh lại hỏi Lâm Tử Dương: “Sao cho đến giờ tôi vẫn không biết cậu ưa cười thế nhỉ?”
Lâm Tử Dương ho khù khụ: “Bối gia, tôi đáng chết, tôi không nên cười. Được rồi, tôi gói nguyên thực đơn ngày hôm nay mang về nhà cho Tiểu Phàm, thế đã được chưa?”
“Mỗi thế thôi?” Bối Luật Thanh hở hững nói.
Lâm Tử Dương cười khổ: “Tôi xếp việc cho Lộ Tiểu Bình nữa, thế đã được chưa?”
Bối Luật Thanh nói điềm đạm: “Tiếu Phàm, không mau cảm ơn anh Tử Dương đi!”
Cậu luống cuống đứng dậy, cúi mình với Lâm Tử Dương: “Em cảm ơn anh Tử Dương!”
Lâm Tử Dương “ây dô”, đoạn cười to: “Tiểu Phàm, em làm anh tổn thọ đấy, chuyện thành ra như vậy em còn nói cảm ơn làm gì!” Hắn nhấc tay nhấn chuông gọi nhân viên phục vụ.
Cậu gàn: “Anh Tử Dương, thật sự không cần đâu, anh đừng gọi nữa, em cũng không mang được nhiều đồ như thế về!”
“Về?” Lâm Tử Dương cười ẩn ý, “Em còn muốn về à...”
Mặt cậu thoắt chốc đỏ lựng, nhìn thoáng Bối Luật Thanh đang cúi đầu không nói gì. Cậu ngờ ngợ lâu lắm rồi không làm lâu la nên cái sự biết điều của cậu đã suy sụt không ít. Anh giúp cậu một ơn lớn, đơn giản vì cậu vẫn còn tác dụng về điểm nọ.
Ba người xuống lầu, Bối Luật Thanh đi lấy xe, Lâm Tử Dương xách túi đứng nơi cửa cười nói: “Tiểu Phàm, anh Tử Dương nói với em mấy câu nè...” Một ngón tay hắn chỉ về hướng bóng dáng cao ráo của Bối Luật Thanh, “Thấy chưa, cuộc sống của em sẽ ra sao, còn phải xem tâm trạng của cậu ta. Đừng đặt mình lên cao giá quá, cũng đừng tưởng mình quan trọng quá. Có chỗ dựa vững chãi như Bối Luật Thanh, ấy là vận may của em. Đừng thấy hôm qua em bỏ đi, hôm nay em còn có thể trở về, rồi một ngày nào đó em lại bỏ đỉ, chưa biết em có thể trở về nữa hay không đâu. Đằng nào đàn ông chịu được lời khó nghe hơn em còn nhiều lắm, đàn bà cũng nhiều lắm.”
Xe Bối Luật Thanh nhanh chóng ra khỏi bãi đỗ. Lâm Tử Dương vỗ vai cậu: “Anh Tử Dương đi mang đồ ăn cho mẹ và anh trai em ha!”
Lâm Tử Dương nói “mẹ và anh trai em”, hiển nhiên đã nắm rõ tình trạng nhà cậu trong lòng bàn tay. Hắn và Bối Luật Thanh đều biết, ba người đang chen chúc trong căn hộ đơn cũ nát của cậu, biết má Lộ sáng sáng chỉ mua một cái quẩy, có lẽ còn biết cả Lộ Tiểu Bình đang thoi thóp ở nhà.
Tình trạng thoi thóp của hắn có thể cải thiện hay không, hoàn toàn dựa vào Bối Luật Thanh còn hứng thú gì với cậu hay không. Cậu đứng đó mà không biết có phải mình đã rất may mắn?
Bối Luật Thanh lái xe, thoải mái đánh tay lái, hỏi: “Lâm Tử Dương có nói bậy gì không?”
“Dạ không…” Cậu đáp nhỏ.
Anh lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, Lâm Tử Dương thừa sức kiếm được một công việc cho anh trai em.”
“Biết ạ…” Cậu cúi đầu đáp. Dù anh không nói ra, cậu vẫn biết Lâm Tử Dương kiếm một công việc cho Lộ Tiểu Bình cũng dễ ợt như cắt đứt một công việc của hắn vậy.
Xe Bối Luật Thanh dừng dưới một khu nhà, cậu theo anh đi lên. Thoạt nhìn đây chính là nhà anh ở Thiên Tân, cũng giống như căn nhà ở Bắc Kinh, thuộc chung cư khu vực đắt đỏ, tương đối yên tĩnh, không quá gây chú ý, lại đủ khoan khoái.
Sau khi vào nhà, cậu phát hiện căn nhà giống y hệt căn nhà của anh ờ Bắc Kinh, không khỏi sững sờ đóng đinh tại chỗ. Anh gọi: “Đứng ngây ra đó làm cái gì, đi tắm đi.”
Phải khi cậu nhận chiếc khăn mặt giống chiếc cũ y tạc, cậu mới biết không phải cậu phỏng đoán, mà anh thật sự dọn gần hết đồ đạc ở Bắc Kinh lại đây. . truyện kiếm hiệp hay
Anh quay đi cầm chìa khóa trên sô pha, nói: “Anh còn mấy việc, tối nay em ngủ ở đây đi!”
Cậu nhìn bóng anh ra cửa, sau đó gần như cứng đờ bước vào phòng tắm.
Ý anh, cậu không rõ lắm. Bài trí nhà cửa hệt như lúc trước là ngỏ lời xin lỗi đã đuổi cậu ra khỏi nhà, là ngỏ lời muốn làm lành... Hay là vì anh đặc biệt thích cách trang trí của căn nhà ở Bắc Kinh?
Lộ Tiểu Phàm ngồi trong bồn, kỳ cọ mình sạch sẽ, gội đầu sạch sẽ luôn. Bối Luật Thanh hay dùng nhãn hiệu nước ngoài, hoặc là nói chỉ dùng dầu gội và sữa tắm sản xuất ở nước ngoài. Ưu điểm của loại dầu gội ấy, đó là không một nhãn hiệu trong nước nào gội sạch được hơn nó. Cậu từng nhận xét vấn đề này với anh, anh lại chẳng buồn nâng tầm mắt, trả lời cậu: “Xà phòng sạch hơn.”
Kỳ thực đáy lòng cậu cũng cho rằng như vậy. Cậu xả nước ướt tóc mình, rồi mới đổ một ít dầu gội bôi lên khắp tóc, tóc ướt sẽ tiết kiệm dầu gội hơn. Cậu biết thừa anh chẳng mượn cậu tiết kiệm hộ, nhưng nó là thói quen thâm căn cố đế của cậu rồi, nó trở thành như bản năng của cậu vậy. Huống hồ Bối Luật Thanh có nhiều tiền mấy cũng nào có liên quan đến cậu. Cậu không thể chỉ vì ở đây dăm bữa mà bỏ quên thói quen. Nhất là khi cậu căn bản không biết mình có thể ở đây bao lâu.
* * *
Lộ Tiểu Phàm khoác áo tắm bước ra, thấy anh đã về, và đang cặm cụi với một cái máy gì đó. Lát sau anh bỏ vào một chiếc đĩa na ná đĩa CD, tiếp theo trên ti vi hiện hình ảnh.
“Xem phim không?”
“Đây là chiếu phim sao?” Lộ Tiểu Phàm không lấy làm ngạc nhiên lắm. Bốỉ Luật Thanh có sờ thích với các sản phẩm điện tử mới xuất hiện, những thứ này có mặt ở chỗ anh còn nhanh hơn cả có mặt trên trang thông tin báo chí về điện tử.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“DVD!” Anh ngồi vào sô pha, cặp chân thuôn dài gác lên nhau. Cậu nhìn anh, đoán rằng ý anh là trước khi vào việc chính thì ngồi xem phim một chốc đã, vì thế nhìn quanh quất cậu cũng ngồi xuống chiếc ghế đệm đơn đặt cạnh.
Thế là, hai người, một người khoanh tay, mặt dửng dưng ngồi trên sô pha ba người, một người hơi rướn, nghiêng đầu ngồi trên ghế một người, cùng xem một bộ phim.
Phim là phần sau của Bạch Phát Ma Nữ truyện, Lộ Tiểu Phàm bất giác tỉnh táo hẳn.
Đệ tử của danh môn chính phái Trác Nhất Hàng sau này nhận ra mình yêu ma nữ Luyện Nghê Thường hóa ra vượt trên tất cả, nhưng Luyện Nghê Thường bấy giờ mái tóc đã bạc phếch lại không muốn nhắc lại chuyện cũ. Nàng hỏi Trác Nhất Hàng: “Anh có thể làm mái tóc trắng của tôi đen trở lại không?”, Lộ Tiểu Phàm nghĩ lời này của nàng cũng ngang nghĩa rằng nàng muốn hỏi, bát nước hắt đi liệu có thể đầy lại?
Luyện Nghê Thường từ chối Trác Nhất Hàng, cậu nghĩ không phải vì nàng không yêu Trác Nhất Hàng. Chỉ vì nàng đã thông minh hơn thôi. Nàng không thể tiêu sái mà đến, nhưng nàng đã tiêu sái mà đi.
Trác Nhất Hàng đợi nơi Thiên Sơn sáu mươi năm, chỉ bởi cầu đóa Tuyết Liên có thể giúp mái tóc Luyện Nghê Thường đen trở lại, cuối cùng Lộ Tiểu Phàm không ngăn nổi những giọt nước mắt xúc động.
Bối Luật Thanh bỗng đứng dậy rút khăn giấy ngay bên, chìa cho cậu lau kính. Cậu nhận khăn lau khuôn kính nhòe nhoẹt, phảng phất ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh. Rất nhạt, rất nhạt thôi. Nếu là ai khác dùng nước hoa, cậu sẽ thấy quái lạ, nhưng nếu là anh thì chẳng như vậy.
Lộ Tỉểu Phàm lau kính cũng biết anh đang áp tới gần, bằng không cậu nào thể ngửi thấy mùi hương của anh. Có lẽ đã lâu không cùng anh gần gũi như thế, cậu thấy kích động quá chừng.
“Thích xem phim thì dọn về đây.” Anh bình thản nói.
“Không được.” Cậu vừa lau kính vừa nói, “Không thể rước thêm phiền toái cho anh...”
“Anh…” Đột nhiên thấy anh im lìm, bầu không khí cũng trở nên kỳ dị, cậu hơi ngước đầu, trông thấy nơi giữa quần bò anh đã phình lên tự lúc nào, giống như đang kêu gào đòi phát tiết.
“Anh...” Cậu bất thần gọi run một tiếng nữa.
Chân Bối Luật Thanh gác trên tay ghế, mặt cậu gần như dán sát lấy nơi đó, mùi hương hormone của phái mạnh cách một lớp quần bò mà cậu vẫn cảm giác mồn một.
“Anh...” Chỉ cảm thấy tứ chi như nhũn ra. Mỗi khi anh tỏa ra mùi hương này, cậu đều như con linh dương ngửi thấy mùi hổ, tứ chi mềm như bún, chở người tới xâm lược.
Dầu cho nơi ấy đang trong trạng thái khẩn thiết lắm rồi, nhưng anh tuồng như chẳng lấy làm nóng vội. Trượt tay vào áo tắm của Lộ Tiểu Phàm, chầm chậm nắn ngực cậu, đến khi anh nghe tỉếng cậu dật ra khe khẽ.
Cánh tay đang vỗ về cậu nhấc cậu lên sô pha, thuận thế vén vạt áo cậu. Cậu bối rối vặn vẹo người, lại gọi khẽ: “Anh...”
Bản năng cậu mách bảo anh hôm nay có vẻ không vui, bởi lẽ động tác anh rất mạnh bạo. Anh đè cậu trên sô pha, dùng một tay giữ lấy cậu.
Nhiệt độ điều hòa thởi khắc này đã hoàn toàn giảm thấp, song mỗi chỗ anh đặt tay qua đều như bốc cháy nơi Lộ Tiểu Phàm. Khoái cảm bức cậu vuột ra những âm thanh rên rỉ. Tiếng rên của cậu càng khiến động tác anh mạnh hơn, ấn nghiến cậu xuống ghế.
Mới đầu Lộ Tiểu Phàm có hơi đau, nhưng rồi chẳng mấy chốc khoái cảm như dòng điện băng rần rật qua người cậu. Đến cả linh hồn cũng ngẩn ngơ. Từng tế bào từ gót chân lên đỉnh đầu đều giãn nở làm cậu ngạt thở vì đầy tràn. Cơn cao trào ập đến chớp nhoáng lấm lem cả ghế sô pha, nhưng anh thì hồ như còn lâu mới đủ. Anh mơn man cậu, lại tiếp tục nhấn cậu chìm trong từng hồi rên xiết.
Cậu muốn ngẩng đầu, lại bị anh đè xuống. Lộ Tiểu Phàm thuộc kiểu dễ bị khơi lên rung động và dễ cao trào, cho nên bình thường Bối Luật Thanh luôn cố gắng kiềm chế, tận mọi khả năng để kéo dài thởi gian cho cậu. Nhưng hôm nay anh cứ miệt mài giày vò cậu, tới nông nỗi hai chân cậu chẳng còn vững vàng, sau vài lần, cậu gần như bị anh bế lên mới có thể gieo mình xuống giường ngủ.
Cậu trơ trụi nằm đó, cả người dính dấp mà không có sức trở dậy rửa ráy.
Anh đưa cậu tới dưới vòi nước rồi xả, sau đó đặt cậu về giường, cả người anh bấy giờ mới nằm lên cậu.
Cậu dĩ nhiên không dám hỏi anh vì sao Simmonas(*) êm ái mà không nằm, lại nằm lên người cậu làm gì. Bối Luật Thanh cứ thế nằm úp trên người cậu ngủ nguyên đêm, làm hại cậu bị đè ở dưới cũng nằm mơ nguyên đêm, mơ thấy mình cõng đá leo núi.
(*) Loại đệm cao cấp sang trọng xuất xứ từ Hoa Kỳ.
Tảng sáng tỉnh dậy, cảm thấy eo đau lưng đau hết đi nổi, cậu nghe tiếng người nằm bên nói ậm ừ: “Phàm Phàm, anh thèm ăn cháo thịt!”
Lộ Tiểu Phàm quay lại, thấy anh nói mơ màng một câu rồi lại ngủ tiếp, mái tóc anh hơi rối bù. So với Bối Luật Thanh thường ngày sơ mi chỉnh tề và chững chạc, Bối Luật Thanh của hiện tại biếng nhác một cách gợi cảm.
“Đừng bỏ hành nhé!” Anh lại ậm ừ bồi thêm một câu.
“Không bỏ hành tanh lắm!” Cậu bất mãn nói. Bối Luật Thanh có cái tật xấu là anh ghét hành, kể cả là hành củ phương Bắc hay hành lá phương Nam, đại thiếu gia đều nhất quyết không chịu ăn.
“Em bỏ thêm nhiều gừng là được!” Anh hơi mở to mắt, giọng nói khàn khàn, hết sức quyến rũ, hơn nữa vừa ngủ dậy, giọng điệu nói chuyện còn đượm mùi lười biếng, hớp hồn người vô cùng.
Nếu bạn tình là một anh chàng, hay một cô nàng nào đó dư thừa tinh lực, có lẽ ngay sau đó sẽ chẳng lãng phí thởi gian tranh cãi với anh xem cháo có nên bỏ hành không, mà sẽ trực tiếp lăn lộn cùng anh không chừng.
Nhưng bình thường Lộ Tiểu Phàm cũng chẳng có cảm xúc này. So ra, cậu băn khoăn chuyện nấu cháo phải bỏ thêm hành vẫn tốt hơn.
“Em nghĩ cách đi!” Bối Luật Thanh kiên trì, “Đừng cho hành!”
“Vậy cho cần tây nhé!” Cậu bằng lòng. Nói ra lời này mới bất giác khựng lại, ảo giác về thởi gian giao thoa nhau dường như chấp chới, tựa như họ đã trở lại buổi sáng Bắc Kinh chung sống cùng nhau những ngày đầu.
Bối Luật Thanh lười nhác “ừ” một câu, cậu bèn xuống giường làm vệ sinh cá nhân. Vốn định ra ngoài mua thức ăn, mở tủ lạnh mới phát hiện anh đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu rồi. Lại xoay đi mở tủ bếp, tay cậu sững lại. Xoong nồi cậu đặt, bát đũa cậu cất, chẳng hề suy suyển vị trí so với ngày xưa. Cậu chỉ nghe đầu mình nổ cái “ầm”, cho nên va phải tủ bếp.
“Sao thế em?” Bối Luật Thanh lên tiếng hỏi từ trong phòng.
Cậu đỏ mặt: “Dạ không, em không sao, chẳng may va vào tủ.”
Anh chừng như mất hứng: “Em hậu đậu thế nhỉ.”
Cậu vẫn đỏ mặt không bớt đi được. Bởi vậy, khi anh dậy ăn cháo, mặt cậu vẫn đỏ. Anh cầm bát, hỏi: “Sao mặt đỏ như kia?”
Mặt cậu sắp úp vào bát tới nơi: “Không… Không sao đâu ạ!”
Anh thong thả thưởng thức bát cháo. Muốn nấu cháo ngon phải đòi hỏi tính nhẫn nại, Lộ Tiểu Phàm ắt nhiên cực kỳ có tính nhẫn nại, gạo mềm từng hột, thịt mỏng từng sợi, như là lẫn làm một cùng cháo.
“Mai anh muốn ăn cháo cá!” Phần cháo trong bát anh còn chưa ăn hết, đã hạ nhiệm vụ ngày mai cho cậu.
Cậu có phần sửng sốt. Nhà cậu cách nhà anh không gần, mỗi ngày ngồi xe buýt hơn một tiếng mới tới. Còn phải ninh cháo thì sẽ chẳng kịp đi làm.
“Cuối tuần em tới được không?” Cậu hỏi lí nhí.
“Em không tới cũng được!” Giọng anh nhất thởi lạnh đi mấy độ.
Lộ Tiểu Phàm lúng túng lắm. Nhưng anh có nhu cầu, cậu không thể không làm anh hài lòng, vì vậy liền đáp: “Được ạ, anh, buổi sáng em sẽ mang cháo cho anh.”
Anh nghe đến đó, chợt hở răng mà cười: “Tùy em!”