Lấy Chồng Nhà Giàu

Chương 9:




Lộ Tiểu Bình cười khổ: “Ôi má à, con đâu biết nhà em trai con hết phòng, có mang thư giới thiệu đâu mà cũng không mang chứng minh thư luôn, ở thế nào mà ở?”
Bối Luật Tâm gượng gạo nói: “Phòng anh tôi tuyệt đối không cho phép người ngoài vào!”
Mặt ba Lộ đen sì sì như hòn than, toan mở miệng đã bị má Lộ cướp lời: “Thế cho nó ngủ sô pha đi, ai kêu đi mà không thèm mang chứng minh thư!”
“Tùy!” Bối Luật Tâm gần như là gằn chữ này ra từ kẽ răng. Từ góc độ của cô, cô đã nhân nhượng quá nhiều rồi; còn từ góc độ của ba Lộ, thái độ của cô là trắng trợn xem thường nhà ông, ông tức đến nỗi thở phì phò.
Lộ Tiểu Phàm đang sứt đầu mẻ trán thì có người vào nhà. Mắt Lộ Tiểu Đích tinh nhất, hưng phấn reo lên: “Anh Luật Thanh về kia!”
Lộ Tiểu Bình bắt gặp Bối Luật Thanh cũng hơi ngây ra: “A, Luật Thanh đấy à?”
Bối Luật Thanh chẳng để ý hắn, chào hỏi: “Hai bác Lộ, hai bác lên chơi ạ!”
Má Lộ cười tươi: “Luật Thanh à, đã ăn cơm chưa?”
Anh lễ phép đáp: “Cháu ăn rồi, còn mang đồ ăn khuya cho mọi người này!” Anh cười nói giơ cái hộp trong tay.
Bối Luật Tâm thấy anh mình về, thái độ hung hăng quát nạt ban nãy biến mất tăm, im lặng vào bếp cầm bát đũa ra.
Nhà Lộ lại ngồi xuống bàn, hai mắt Lộ Tiểu Đích mở lởn: “Nấm gì to dữ dội!”
Lộ Tiểu Bình lườm nhỏ một cái, nói: “Nói dớ dẩn gì đó, đây là bào ngư!”
Tuy ba Lộ má Lộ chưa ăn bào ngư bao giờ song cũng từng nghe sâm nhung bào ngư là những món đắt nhất, đầu tiên là hốt hoảng, sau lại nghe Lộ Tiểu Đích nhận xét: “Nhưng mà trông giống nấm mà!”
Mọi người đều bật cười, Bối Luật Thanh cười nói: “Công nhận giống thật.”
Lộ Tiểu Đích thích chí nhướng mày tứ phía, nói với anh: “Anh Luật Thanh, em cảm ơn cái vòng tay nha!”
Thấy Lộ Tiểu Đích tỏ vẻ đáng yêu, Bối Luật Tâm hít sâu một hơi, cầm cốc ngồi một bên uống trà.
“Ba má, bào ngư đắt lắm, một con bào ngư này ngang giá một con heo làng mình cơ đấy! Phải không, Luật Thanh?” Lộ Tiểu Bình ra vẻ am hiểu.
Ba Lộ rùng mình, cầm đũa mà chả dám gắp, không muốn mình gắp mấy cái là ăn hết bay cả một con heo.
Lộ Tiểu Bình nói toạc giá bào ngư ra rồi làm ai nấy ăn uống cũng tỉ mẩn hơn, như thế cố gắng thấm được vị ngon, hoặc giả là như phải ghi nhớ món bào ngư đắt đỏ rốt cuộc có vị ngon ra sao.
Bữa ăn này làm không khí dịu đi. Trở về với vấn đề chỗ ở, Lộ Tiểu Phàm líu ríu: “Anh, Tiểu Bình... quên chứng minh thư, không thể thuê nhà nghỉ...”
Anh nhìn thoáng qua Lộ Tiểu Phàm lại cúi đầu theo thói quen, ngừng một lát, cười nói: “Anh về cốt là cho mọi người tin vui đây. Hôm nay đi ăn với bạn, nhà hàng tặng phiếu miễn phí khách sạn của họ, tiếc rằng bọn anh đều là dân bản xứ không dùng được, hai phiếu khách sạn năm sao sang trọng, để đó không dùng thì tiếc nên cầm về xem ai cần không...”
Lộ Tiểu Bình vừa nghe, lòng đã nở hoa, đến cả Lộ Tiểu Đích mắt cũng rực sáng. Khách sạn lớn năm sao, nằm mơ cũng không dám.
Lộ Tiểu Đích nhảy dựng, giơ tay nói: “Em muốn đi!”
“Thế phòng còn lại cho hai bác ở!” Bối Luật Thanh cười, “Phòng Tiểu Phàm thì để Tiểu Bình ở vậy, tiếc là cậu ấy không mang chứng minh thư!”
Bối Luật Thanh hiển nhiên là đã giúp thì giúp cho trót, chẳng những cho không hai phiếu miễn phí, còn đề nghị chở ba Lộ má Lộ đến khách sạn.
Lộ Tiểu Phàm cũng đi theo, Bối Luật Thanh để cậu ngồi ghế trước, ghế sau vừa vặn ngồi ba người nhà họ Lộ đến khách sạn nhưng Lộ Tiểu Bình cũng khăng khăng đòi theo cùng nên bốn người chen chúc ngồi hàng sau, làm Lộ Tiểu Đích cứ trừng trộ với Tiểu Bình mãi.
Cho tới bây giờ, ba Lộ má Lộ chưa từng nghĩ có thể trông thấy nơi rực rỡ đèn hoa đến thế, ánh đèn thủy tinh long lanh lộng lẫy làm mắt hai ông bà không mở ra nổi, Lộ Tiểu Đích thậm chí quên cả reo hò.
Bối Luật Thanh đãng ký phòng cho họ xong xuôi còn dẫn họ đi xem trước nơi sẽ ăn bữa sáng ngày mai. Đại sảnh tiệc đứng hiện đang tấp nập người tự lấy thức ăn. Lộ Tiểu Bình nhìn nhà hàng rộng mấy trăm mét vuông, hơn mười bàn ăn bằng bạc, hối hận tặc lưỡi: “Haiz, xui quá trời, tự dưng lại quên chửng minh thư!”
Hắn thấy Lộ Tiểu Phàm không có vẻ gì là ngạc nhiên, khác hẳn nhà họ Lộ mắt chữ A mồm chữ 0, nom cậu thật sự không có thay đổi vẻ mặt gì nhiều nhặn lắm tựa hồ đã đến những nơi thế này thành quen rồi, vậy nên giờ nó không khiến cậu thấy hứng thú gì cả.
Quản lý đại sảnh bước qua trò chuyện đôi ba câu cùng Bối Luật Thanh, thế rồi đưa đồ không biết là vật gì cho anh, nói là quà cho khách quý của buổi lễ năm nay, vì Bối Luật Thanh không đến nên ông ta nhận hộ.
Bối Luật Thanh nhìn qua rồi cười, đưa sang cho Lộ Tiểu Phàm.
Cậu nhận lấy, hóa ra là một chiếc cà vạt Goldlion(*). Thập niên 90, nhãn hiệu Goldlion đối với người dân trong nước cũng như Lv với phái nữ, Hugo Boss với phái nam vậy. Đó là sự tượng trưng cho địa vị xã hội.
(*) Nhãn hiệu Hồng Kông, Trung Quốc dành cho đàn ông, đặc biệt ở độ tuổi 35-45.
Lộ Tiểu Bình bỗng chốc thấy hụt hẫng. Gia thế, đôi khi không nhìn ra từ bề ngoài của ai, mà là nhìn ra từ mắt nhìn của ai.
Lộ Tiểu Phàm thoạt nhìn, có vẻ vẫn là thằng nhóc bốn mắt lóng ngóng và quê mùa, nhưng trên thực tế, cậu chính là con rể của ông lớn trên thành phố, có vợ là tiểu thư nhà giàu xinh đẹp như Bối Luật Tâm, có anh vợ vừa có địa vị vừa có gia cảnh như Bối Luật Thanh. Thứ mà bọn hắn có muốn cũng không có được, lại chỉ là món đồ cỏn con được người ta tùy tay tặng giống Bối Luật Thanh vậy.
Mà cơ hội vốn dĩ phải là của hắn. Hễ nghĩ vậy, Lộ Tiểu Bình lại sinh ra lòng oán hờn đối với ba Lộ má Lộ.
Thu xếp ổn thỏa cho nhà Lộ rồi, bấy giờ Bối Luật Thanh mới đưa anh em nhà Lộ về. Lộ Tiểu Phàm lên xe nói: “Lại làm phiền anh!”
Anh liếc cậu một cái, nói ngắn gọn: “Tiện thôi!”
Lộ Tiểu Phàm tất nhiên biết nếu không phải anh biết ba má đòi về nhà ở, thì làm sao lại mang phiếu khách sạn miễn phí đến.
Cứ nghĩ anh nào có thích người nhà mình ắt nhiên sẽ không lộ diện, mà anh căn bản cũng chả cần nịnh nọt người nhà Lộ, lại càng không cần ép mình lâm vào tình thế khó xử, vậy mà anh vẫn đến, có lẽ chỉ bởi vì nhà Lộ là người nhà cậu thôi.
Cậu không biết tả sao, như trong tâm có gì đó nghẽn tắc lại dần dần khơi thông, lòng thoáng xót xa, song ấm áp khôn cùng.
Lộ Tiểu Bình ngồi ghế sau vỗ vai Lộ Tiểu Phàm: “Thấy anh Luật Thanh đối xử tốt với mày chưa. Haiz, Luật Thanh, em trai tôi thật sự làm phiền anh quá!”
“Thực ra Tiểu Phàm không phiền lắm đâu...” Bối Luật Thanh đáp hờ hững. Lộ Tiểu Bình nhìn ngón tay thuôn dài cầm vô lăng lái của anh, miệng nói như vô ý, nhưng hắn lại nghe tựa thể có ẩn ý khác, cũng không dám tiếp tục đối đáp nữa, chỉ cười gượng.
Tối, Lộ Tiểu Phàm tự nhiên ở trong phòng Bối Luật Thanh. Căn phòng này chất chứa thật nhiều ký ức, cùng nhau xem phim Hồng Kông, và cả hành vi sau đó nữa, cũng đều phát sinh trong căn phòng này.
Lộ Tiểu Phàm nằm cạnh anh, anh rút một tấm thẻ từ trong ví ra đưa cậu: “Di động em sửa xong rồi chứ gì, ở đây có sim thử nghiệm(*) này, em dùng đi, không cần trả phí điện thoại!”
(*) Loại sim dùng cho kiểm tra hoạt động của di động bản thử nghiệm, không thể gửi tin nhắn.
Cậu lưỡng lự nhận lấy, bảo: “Anh, em thấy di động sửa xong mới lắm, hay anh lấy về xài đi!”
Anh nói: “Anh đổi máy mới rồi!” Quay mặt sang lại bắt gặp vẻ do dự của cậu, bèn bảo, “Em cứ cầm đi, sau này anh có tìm em cũng tiện hơn!”
Ra là để gọi cậu tiện hơn. Cậu nghe có lợi cho anh nên nhận, xoay người lấy tấm khăn quàng cổ: “Anh nè, lần trước anh quên khăn.”
Bối Luật Thanh cầm khăn, thử dài choàng lên cổ cậu: “Anh mua cho em.”
Cậu hơi giật mình, ngắc ngứ nói: “Anh, anh dùng đi, em đâu cần thiết...”
Anh ngồi nơi chiếc ghế đệm đơn trong phòng, lạnh nhạt mà rằng: “Em không thích thì vứt đi!”
Bỗng dưng anh lại như mất hứng, có lẽ chiếc khăn này quả thực muốn tặng cho cậu. Lộ Tiểu Phàm choàng nó trên cổ, lớp lông vừa ấm vừa mềm, nơi ngực cậu cũng lan tỏa hơi ấm.
Hai người nằm cùng nhau một lúc, tay anh đặt qua người cậu, rồi trượt vào cạp quần. Cậu hơi giạng chân, để động tác của anh có thế thuận lợi hơn.
Hai năm nay hai người không lên giường thế này, nhưng bằng kinh nghiệm quá khứ, anh vẫn rành rẽ cơ thế cậu hơn bất cứ ai.
Bị anh chòng ghẹo, toàn thân cậu run rẩy vì hưng phấn. Bối Luật Thanh xoay người tiến vào từ từ. Tuy hôm trước mới làm nhưng lúc bắt đầu Lộ Tiểu Phàm vẫn thấy căng thẳng, có điều sau đó cũng dần rên rỉ theo từng chuyển động.
Lộ Tiểu Phàm hôm nay có điểm khác, nhiệt tình nhiều lắm, đến khoảnh khắc mất trí nhất còn vòng tay ôm Bối Luật Thanh, cắn mạnh trên vai anh.
Anh hừ mũi một cái, cười tủm tỉm: “Con cún con này nữa...” Nói rồi động tác càng thêm thốc tháo. Họ như trở về mối quan hệ khăng khít gắn bó của hai năm trước, cảm xúc trao nhau đều thăng vọt, nếu không bởi đang ở nhà, dám chiếc giường cũng bị họ làm sập.
Lộ Tiểu Phàm phát giác hôm nay anh đặc biệt phấn khích, lực độ mạnh, tinh thần cũng cao ngất. Chẳng mấy chốc cậu đã nộp vũ khí đầu hàng, lại bị anh trêu chọc phóng một lần nữa thì anh mới phóng ra.
Anh đè trên người cậu, ghé bên tai cậu nói khẽ: “Phàm Phàm, bọn mình vẫn giống như trước...”
Cậu ngờ nghệch hỏi lại: “Trước nào cơ?”
Anh im lìm một hồi, mới bảo: “Bao giờ bố mẹ em về thì qua chỗ anh ở vài ngày.”
Đến đây cậu mới đỏ mặt đáp vâng. Nãy gỉờ đại chiến, ban ngày còn sống trong nỗi lo nơm nớp, cậu ngủ một lèo bất tỉnh nhân sự, sáng ra dậy, trời đã không còn sớm sủa, anh cũng đã đi rồi.
Cậu luống cuống rời giường, bác Lâm cho hay Luật Thanh đã đưa Lộ Tiểu Bình và ba má Lộ đi xem lễ kéo cờ, tại cậu ngủ say quá nên không gọi cậu dậy.
Tâm trạng cậu bất đồ thật giống như ngày cát vàng ngừng cuốn ngoài kia, trở nên sáng ngời hơn bao giờ hết.
Người nhà họ Lộ xem lễ kéo cờ xong đi ăn sáng rồi Bối Luật Thanh mới chở họ về. Lộ Tiểu Đích quấn anh hỏi líu lo không ngừng, người nhà Lộ cười ha ha nhìn họ một hỏi một đáp.
Lúc vào cửa, vừa vặn Bối Luật Tâm dậy ăn sáng, bắt gặp Lộ Tiểu Đích gần như đang khoác tay Bối Luật Thanh, sắc mặt liền biến.
Bối Luật Thanh bị Lộ Tiểu Đích bám dính một hồi lâu lắc, cuối cùng mới được rời đi nhờ sự can thiệp của Lộ Tiểu Phàm.
Lộ Tiểu Đích hãy còn phấn khởi lắm: “Anh ba, anh Luật Thanh nói mai cho em đi xem cung điện đấy, ảnh sẽ dẫn em ghé nơi ở của công chúa hoàng phi ngày xưa!”
Tuy quần áo Lộ Tiểu Đích không mốt mát, chỉ đơn giản là một chiếc áo bông màu hông cánh sen, nhưng nhỏ xinh xẻo, nước da ngăm ngăm do phơi nắng ở quê lại càng tôn lên vẻ rạng rỡ độc đáo nơi nhỏ, mặt mày tươi rói rất hấp dẫn tầm nhìn.
Lộ Tiểu Phàm thấy sắc mặt Bối Luật Tâm tái dần, bèn nói vội vã: “Anh Luật Thanh bận bù đầu, làm sao rảnh rang chơi với em hả? Có anh ba đi cùng thôi!”
Lộ Tiểu Đích hất mặt, ngồi phịch xuống ghế đệm: “Ứ cần anh, em đi với anh Luật Thanh là được rồi!”
Lộ Tiểu Phàm hăm dọa: “Vậy bọn anh sẽ đi Hoàng cung! Tới lúc đó đừng trách không ai dẫn em đi nha!”
Lộ Tiểu Đích ngoảnh mặt, co chân lè lưỡi: “Em với anh Luật Thanh tự đi!”
Lộ Tiểu Phàm bó chiếu: “Má kìa, má xem Tiểu Đích...”
Ai biết má Lộ chỉ cười: “Có sao đâu, chúng nó nói được thì để chúng nó đi!”
Lộ Tiểu Đích vênh vang đắc ý, ttong khi Lộ Tiểu Phàm thì há mồm sửng sốt. Theo như cậu hiểu về má Lộ, nếu má không có mục đích khác, tuyệt đối sẽ không cho phép Lộ Tiểu Đích làm trò khác người như vậy.
Không biết nhà lại có chuyện gì? Dọc đường đi cậu cứ ngổn ngang trăm mối, đi nửa chừng thì ví cậu phát ra tiếng chuông, cậu lấy ra mới biết không rõ từ lúc nào Bối Luật Thanh đã lắp sim dùng thử cho cậu, còn sạc đầy pin cho cậu nữa.
“Anh ạ!” Lộ Tiểu Phàm nghe máy.
Nguồn :
“Bố mẹ em đi chơi vui không?”
“Vui ạ... Mà anh, anh đồng ý dẫn Tiểu Đích đi Cố Cung(*) à?”
(*) Tức Tử Cấm Thành, cung điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh Trung Quốc, tọa lạc tại chính nam của quảng trường Thiên An Môn, được UNESCO công nhận là “Di sản thế giới”.
“Hửm? Còn đòi thế, không phải lát nữa có em dẫn đi rồi sao?”
Lộ Tiểu Phàm cảm thấy não ong ong, khỏi nghĩ cũng biết anh lại chỉ là một câu qua loa chiếu lệ. Sự khách khí của người thành phố, nhưng nhà họ Lộ tựa hồ đều coi mỗi một lời anh nói đều là thật.
Cậu cũng không dám kể cho anh, rằng Lộ Tiểu Đích đang chờ anh về dẫn đi Hoàng cung. Cúp máy, thấy Lộ Tiểu Bình nhìn cậu tít mắt: “Uầy, lấy đâu ra cái di động bé thế?!”
Cậu bị sự thèm thuồng của hắn hù sợ, liền đáp: “Anh Luật Thanh mua ở nước ngoài, ảnh chẳng may làm hỏng nên cho em, em mang đi sửa!”
Lộ Tiểu Bình cầm di động cậu xuýt xoa khen, nói: “Má Lộ, thấy không, nhà Bối giàu ú ụ, cái món này chỉ sợ hơn chục ngàn ấy chứ!”
Lộ Tiểu Phàm lẫn má Lộ đều giật nảy: “Đắt thế á?”
“Aish, má không biết thôi, lãnh đạo chỗ con cũng có một cái di động nhỏ như này nè, ổng mua hồi ra nước ngoài công tác thị sát năm nay đó, đắt dữ luôn.” Hắn lật qua lật lại cái máy, “Haiz, công việc bọn con chỉ có loanh quanh ở nông thôn, nhiều khi chỉ vì đáp một cuộc điện thoại mà phải chạy ba bốn tầng lầu, đâu như Tiểu Phàm ngồi văn phòng lấy “vàng”, giao hàng. Con mà có một cái di động thế này thì tiện biết mấy!”
Má Lộ cười mắng: “Đừng có kém cỏi thế chứ, thấy em có đồ tốt lại thèm tít mắt!”
“Không, thiệt đó má, lắm khi con muốn tuyên truyền gì đó, hễ thay đổi lại phải nhất nhất báo lại cho lãnh đạo. Mà nhỡ may lầm tư tưởng gì là phiền to, nhẹ thì mất việc, nặng thì khó mà nói cho xuể, hà hà!”
Má Lộ cũng xuất thân từ Công xã nhân dân(*), hai chữ “tư tưởng” càng trọng đại hơn cả, nghe Lộ Tiểu Bình nói vậy cũng không lên tiếng.
(*) Công xã nhân dân được sinh trong thời kỳ Đại nhảy vọt bởi Mao Trạch Đông, là cấp bậc cao nhất trong ba cấp bậc hành chính ở nông thôn trong thời kỳ từ 1958-1985, có các chức năng kinh tế, chính trị và chính quyền. Trong công xã, mọi thứ đều là của chung, nấu ăn riêng lẻ bị cấm và được thay thế bằng ăn uống tập thể, mọi thứ thuộc về các hộ gia đình đều tập trung cho công xã.
Ba Lộ từ nhỏ sống cùng các anh em, nhà có gì đều thống nhất chia nhau, hai năm nay mới tách ra, còn chưa có quan niệm người nhà nào ăn cơm nhà nấy.
Trong mắt ông, Lộ Tiểu Bình là hy vọng làm tổ tông nở mày nở mặt. Ông vừa nghe không có di động dễ ảnh hưởng đến công việc của hắn liền bảo Lộ Tiểu Phàm: “Phàm Phàm không cần lắm thì cho anh hai con cái máy đi!”
Mặt cậu tức thì đỏ ké, mãi lâu sau mới đáp: “Di động của anh Luật Thanh!”
“Anh Luật Thanh cho mày rồi mà, ảnh còn quản mày ư?” Lộ Tiểu Bình cười nói, “Cho anh hai đi, ờ, coi như anh hai mua của mày, cơ mà giờ anh hai không có nhiều tiền, trả góp cho mày được không?”
Ba Lộ lắc tay: “Anh em một nhà cả còn cái gì của em mới chả của anh, mai mốt con đủ khả năng mua thì mua cái mới trả Phàm Phàm là được!”
Lộ Tiểu Bình hỉ hả thả di động vào cặp mình. Lộ Tiểu Phàm đứng chôn chân tại chỗ, ba Lộ má Lộ gọi, cậu cũng không nhúc nhích. Lộ Tiểu Bình cười nói: “Sao thế, đi nhanh lên, không cần gấp rút, mày mua vé máy bay ngày mốt cho ba má cơ mà!”
Cậu không ngẩng đầu, chìa tay ra: “Trả máy cho em!”
Lộ Tiểu Bình “xì” một tiếng: “Mày kêu Luật Thanh cho mày mà, làm gì keo kiệt thế? Tao nói mày nghe, cái di động này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ với Bối Luật Thanh thôi. Chưa nhắc ba ảnh, mày biết má ảnh là ai không? Sau này mày đòi ảnh tặng mày thêm cái nữa dễ như bỡn, sao mày không giúp anh hai mày làm việc tí hả?”
Má Lộ do dự, mới bảo: “Tiểu Bình, trả máy cho Tiểu Phàm đi, nó muốn cho thì sẽ cho con, nó không muốn, con không thể ép nó cho con được, thế khác nào cướp của? Ba Lộ cũng thiệt là, đồ của Phàm Phàm sao mình có thể tùy tiện đòi nó cho ai?”
Ba Lộ không phục: “Phàm Phàm dùng dỉ động cũng là để chơi, Tiểu Bình dùng để làm việc, tôi làm vậy có gì sai?”
Hai ông bà đang cãi cọ, chuông điện thoại reo, Lộ Tiểu Bình mở máy a lô một tiếng. Trong tai nghe im một chặp, truyền đến giọng nói đượm mùi quyến rũ: “Di động Tiểu Phàm sao lại ở chỗ anh?”
Lộ Tiểu Bình sững sờ vì lời chất vấn, hơi lơ mơ, còn chưa kip nghĩ xem đối phương là ai, vậy mà không hiểu dựa vào đâu chi bằng một tiếng a lô, đối phương đã biết hắn không phải Lộ Tiểu Phàm.
“Ai thế?” Lộ Tiểu Bình sửng sốt.
Giọng đối phương lạnh lùng: “Tôi là Bối Luật Thanh!”
“À, à, ra là Luật Thanh...” Lộ Tiểu Bình cười ha ha. Lộ Tiểu Phàm cấp thiết bước lên giằng di động, hắn ngượng ngùng trả máy cho cậu, xỉa xói: “Rõ nhỏ mọn!”
“Bị Lộ Tiểu Bình cướp máy à?” Ngữ điệu anh thực bình thản, nhưng Lộ Tiểu Phàm cầm máy không khỏi cúi gằm, ấp úng trả lời: “Không ạ... Không phải anh hai cướp đâu.”
“Thế thì tốt. Nếu di động em hôm nay bị Lộ Tiểu Bình cướp thật, mai anh sẽ cho hắn cuốn xéo mãi mãi!” Dường như anh đang cáu, cậu bỗng thấy sợ. Cậu không ngờ anh sẽ cáu vì một cái điện thoại, nhất lại còn là điện thoại mà anh muốn đáp vào thùng rác.
Cậu đứng sang một bên nói nhỏ: “Anh hai đùa thôi, ảnh không lấy thật đâu!”
Anh như cười khẽ, tiếng cười rất nhẹ, nhưng cậu đã quá quen thuộc với anh gần như lập tức hiện lên hình ảnh nụ cười khẽ khàng hơi lộ răng của anh nhuốm mùi miệt thị ngay trong đầu, mỗi một lần ấy cậu đều biết, đó mới là ý nghĩ và thái độ thực thụ anh dành cho người nhà cậu.
Loại thái độ này liệu có bao gồm cả cậu không? Đôi khi cậu cầm lòng không đặng mà nghĩ vậy. Nhưng mỗi lần cậu đấu tranh tư tưởng phải lùi xa đặc quyền nhà Bối một chút, nhà Lộ lại xảy ra đủ thể loại chuyện bắt cậu phải cúi đầu cầu xin Bối Luật Thanh.
Chiếc di động nhỏ nhắn trở nên nặng nề. Cậu hỏi nhẹ nhàng:
“Anh có việc gì không?”
Anh giữ yên lặng một lúc, hỏi: “Định hỏi em, muốn ăn trưa cùng không!”
“Không, không cần ạ!” Cậu chối ngay, “Đã nhắn với Luật Tâm là về nhà ăn rồi!” Cậu sợ trong bữa cơm, Lộ Tiểu Bình lại lòi thói xấu gì làm anh cáu.
Anh ngừng một lúc, cũng không gò ép, thản nhiên nói: “Thế thì thôi!”
“Luật Thanh không giận chứ?” Má Lộ thấy cậu cúp máy bèn hỏi.
“Không!” Cậu trả lời, “Nhưng máy này không cho anh hai được đâu...”
“Được rồi, má Lộ hiểu, anh hai con thấy gì tốt đều đòi nằng nặc!” Má Lộ lườm Lộ Tiểu Bình một cái, “Từ giờ không được thế nữa!”
Lộ Tiểu Bình xấu hổ nhìn Lộ Tiểu Phàm nâng niu cất di động đi, nói: “Được, con đây thịt dê tiêu chuẩn không dám ăn không dám động người toát mùi dê toàn thân, anh em còn so đo tính toán. Nó đó, vào nhà Bối xong là anh anh em em với Bối Luật Thanh!”
Ba Lộ cũng không vui nổi, ông cũng thấy Lộ Tiểu Phàm có vẻ thân thiết với nhà Bối hơn. Con dâu có nhà không cho ông ở, Lộ Tiểu Phàm không dạy thì thôi, còn bênh vợ.
Giờ thì anh hai nó cũng vì công việc nên xin đồ nó, có đồ gì quan trọng hơn tiền đồ của anh hai nó?
Ba Lộ vốn coi trọng Lộ Tiểu Bình, giờ Lộ Tiểu Phàm ở rể nhà người khác, dĩ nhiên vị trí của cậu càng không bằng con trai cả, thế nên có gì tốt, ông đều muốn để dành cho Lộ Tiểu Bình.
Dù sao ông cũng rõ điều kiện nhà Bối, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, thứ gì quý mấy cũng là gì đối với nhà họ? Chín con trâu mất một sợi lông, nhổ một sợi rồi nhổ thêm một sợi nữa nào có là chuyện gì đáng giật mí mắt?
Ông lão ngồi chồm hổm ngay vỉa hè, rít tẩu: “Không đi nữa, không đi nữa, chả có gì hay!”
Lộ Tiểu Phàm cố lấy lòng vì mặt mũi ba Lộ: “Ba, con đưa ba đi ăn vịt quay nhé?”
Ba Lộ phớt lờ cậu. Lộ Tiểu Bình đứng cạnh cười nói: “Ba Lộ, đặc sản Bắc Kinh đấy. Ba về nói chưa ăn kẻo người ta nghi ngờ ba chưa đến Bắc Kinh!”
“Vịt thì có gì lạ lẫm? Ba mày nông dân, cũng ăn thịt vịt rồi!” Ba Lộ lừ mắt, sạc anh con trai cả một câu.
Lộ Tiễu Bình lơ đễnh giới thiệu: “Vịt quay Bắc Kinh khác chứ. Ba biết không, vịt quay Bắc Kinh chỉ ăn da, thịt thì thường rồi! Lớp da quay vàng ruộm, người khắp nơi trên thế giới, đừng nói nhà mình, mà người nước ngoài cũng còn xếp hàng chờ ăn!”
Ba Lộ nghe vậy lấy làm ngạc nhiên lắm, không khỏi động tâm: “Ngon thế sao? Bao người xếp hàng chờ ăn da một con vịt? Chờ đến tối sẩm cũng chưa chắc đến phiên ba?”
Lộ Tiểu Bình cười đáp: “Nhà Bối là ai nào? Nhà họ ăn vịt quay mà cần phải xếp hàng sao? Ba yên tâm, chỉ việc ung dung ra đó, Tiểu Phàm có thế lập tức giành bàn cho nhà mình.”
Má Lộ đá ba Lộ một cái, nói: “Đứng dậy mau, ở nhà giãy nảy đòi lên thành phố nhởi nhởi(*) là mình, đến đây dở chứng cũng là mình!”
(*) Nguyên văn:“Lãng lãng”, tiếng địa phương Thiểm Tây nghĩa là “đi chơi”.
Ba Lộ đành phải cất tẩu, đi theo Lộ Tiểu Phàm, tiến về quán vịt quay Toàn Tụ Đức.
(Hết tập 1)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.