Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Đông Tiểu Tiểu
Đông Tiểu Tiểu lúc trước đối với mình có một chút căm thù, hôm nay sao cô ấy đột nhiên lại muốn nói chuyện với mình?
Thẩm Thất cũng không cự tuyệt cô ấy, mỉm cười và gật đầu nói: “Được.”
Thẩm Thất giao con mình cho người làm, dẫn Đông Tiểu Tiểu tiến vào bên trong: “Bây giờ mình vẫn đang trong tháng, người nhà không muốn mình đi lại nhiều, cho nên,nói chuyện ở đây được rồi.”
Đông Tiểu Tiểu có chút không thoải mái và đưa mắt nhìn xung quanh.
Toàn bộ căn phòng được bài trí với phong cách cực kỳ ấm áp, vừa nhìn là biết được căn phòng riêng cho sản phụ sau sinh trong tháng đầu.
“Cô có gì cần nói với tôi không?” Thẩm Thất kêu người bưng hai tách trà lên, tách trà của cô ấy là được pha riêng đặc biệt, còn của Đông Tiểu Tiểu là ly trà bình thường.
Đông Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, quá rất lâu mới từ từ mở miệng nói: “Tôi cũng muốn sinh con.”
Thẩm Thất ngẩn người một cái, sau đó cười lên: “Đúng á, có con cái rồi, tuy sẽ có chút mệt mỏi và cực nhọc, nhưng trong khoảng khắc nhìn thấy gương mặt nhỏ bé của chúng thì cảm giác mọi thứ đều rất xứng đáng. Cô thích trẻ nhỏ, là một chuyện rất tốt. Cô có thể thương lượng với Phạm Thành. Dù gì hai người hiện giờ cũng đang cặp bồ với nhau.”
“Phạm Thành thực chất không yêu tôi, cũng không muốn cùng sinh con với tôi.” Đông Tiểu Tiểu tới lúc này, cũng không muốn che giấu nữa: “Cho nên, cô có thể giúp tôi một tí chứ?”
Thẩm Thất thản nhiên nhìn cô ấy: “Cô nghĩ tôi có tư cách gì có thể can hệ đến suy nghĩ và đời sống của Phạm Thành? Kể cả cha mẹ ruột của anh ấy cũng không thể làm điều đó, tôi thì lấy cái gì mà làm được chứ? vẻ ngoài hiện giờ của cô, nói dễ nghe một chút là cầu xin, nói khó nghe tí là làm khó tôi. Đông tiểu thư, cô cũng là người xuất thân trong gia tộc có học, tất nhiên sẽ biết thông tình đạt lý rồi. Đạo lý dễ hiểu như vậy, tôi nghĩ, không cần tôi nêu ra cho cô chứ?”
Đông Tiểu Tiểu ngay tức thì cúi đầu xuống và không nói gì cả.
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Cô Cung Trân đã cho Phạm Thành Phạm Ly kỳ nghỉ phép, và cũng cho cả cô nữa, điều này đã thể hiện ra rồi. Đông tiểu thư, nếu cô muốn đến với Phạm Thành, thì hãy thể hiện mình thật tốt, để anh ấy sớm rơi vào tình yêu với cô. Nếu không thể yêu nhau, việc lựa chọn tiếp tục hay buông tay, đều tùy thuộc vào cá nhân của cô. Tôi sẽ không cho cô lời khuyên nào.Tôi rất hoan nghênh với cô tư cách là khách của Hạ gia. Nhưng chỉ giới hạn về điều đó thôi. Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống và tình cảm riêng tư của bạn tôi!”
Đông Tiểu Tiểu bị Thẩm Thất nói đến đỏ mặt, đành khẽ nói: “Xin lỗi. Tôi cũng là do tuyệt vọng quá nên mới thử bừa. Tôi không giống cô tài giỏi, cũng không có có một nền tảng to lớn như cô. Phạm Thành chọn tôi, cũng có thể chỉ muốn tôi làm bìa để bịt miệng lưỡi những người khác. Hoặc có lẽ, anh ấy chỉ muốn thuyết phục bản thân mình. Tôi cũng biết, hôm nay nói với cô những chuyện này, có hơi quá đáng. Nếu không phải do cùng đường quá, tại sao tôi phải đến gặp một người lạ để cầu cứu giúp đỡ? Trong lòng của hai anh em Phạm Thành Phạm Ly, những người khác không thể nào bước vào trong đó được. Duy nhất bước vô được lòng của họ, chỉ có các cô thôi.”
Nói tới đây, Đông Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất, ánh mắt hiện rõ một sự cố chấp và nghiêm túc: “Hạ nhị thiếu phu nhân, tôi nhất định sẽ đến với Phạm Thành! Tôi thích anh ấy!”
Thẩm Thất gật đầu: “Thế cô cố lên.”
Đông Tiểu Tiểu nắm chặt tay mình, ánh mắt tràn đầy sự kiên trì và cuồng nhìn, khiến cho Thẩm Thất có chút muốn nổi da gà.
Cô gái này, xem ra rất cứng đầu lắm đây!
Chuyện tình cảm, người ngoài không có cách nào nói này nói nọ được.
Ở trong chăn mới biết chăn có rận
Thẩm Thất không giữ lại và thuyết phục Đông Tiểu Tiểu nữa.
Nếu đây là sự lựa chọn của bản thân cô ấy, thì con đường này đi như thế nào sẽ phụ thuộc vào chính cô ấy.
Mỗi người đều có thể tự đi con đường riêng của mình.
Người khác chỉ có thể đưa ra ý kiến, chứ không thể giúp được.
Sau khi Đông Tiểu Tiểu rời đi, Lưu Nghĩa đang duỗi người và đến đây.
Cô ấy mới hoàn thành xong những động tác được sự chỉ dẫn của nhà vật lý trị liệu.
Bởi vì tình trạng sức khỏe của hai người khác nhau, cho nên nội dung và cường độ đào tạo phục hồi chức năng cũng khác nhau.
Do Lưu Nghĩa là một võ sĩ quyền Anh, vì thế cơ thể của cô ấy phục hồi cực kỳ nhanh.
Nhưng muốn phục hồi lại sức mạnh thể chất như lúc trước, thì cũng cần phải đòi hỏi một quá trình.
Thẩm thất không cần phải được phục hồi đến mức độ khoa trương của các vận động viên, nhưng cũng đòi hỏi một quá trình chữa trị chậm.
Nhà vật lý trị liệu dựa theo thể lực và thể chất của cả hai người, mà đặt ra các phần ăn khác nhau..
Do đó, các hoạt động của Thẩm thất đa số là nhẹ nhàng sẽ không làm cho cơ thể sau sinh quá yếu đi.
Còn cường độ và tần số lặp lại của Lưu Nghĩa thì sẽ nhỉnh hơn một chút.
Cho nên, khi Lưu Nghĩa đến, những giọt mồ hôi trên đầu mũi cô ấy, khiến cho cô ấy trông không có khác biệt gì.
"Tiểu Thất, Nãy Đông Tiểu Tiểu tìm cậu làm gì vậy?" Lưu Nghĩa nhận lấy một chiếc khăn mềm từ người hầu đưa tới, lau sạch mồ hôi trên khuôn mặt và các ngón tay của mình, sau đó ném lại cho người hầu, chốc lát ngồi bên cạnh của Thẩm Thất, nói: "Có phải là vì chuyện của Phạm Thành mà qua đây kiếm chuyện với cậu không? Cô gái này lúc trước rất thù địch với cậu đấy. Cậu đừng có lo chuyện tầm phào. Chuyện nhà Phạm gia, chúng mình không nên can thiệp vào."
Thẩm Thất gật đầu và nói: "Mình biết. Mình đã không hỏi han."
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Kỳ nghỉ lần này của Phạm Thành Phạm Ly, trong lòng bọn họ thực ra sớm đã biết rõ.”
“Biết rồi!” Thẩm Thất cười nói: “Mình không có lo chuyện tầm phào đâu! Đi, Chúng mình đi xem mấy đứa trẻ. Giờ này chắc đã dậy rồi.”
Lưu Nghĩa cũng đứng dậy theo: “Đi, chúng mình đi xem nào!”
Phạm Thành Phạm Ly đang tán dóc với Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi, thì Thẩm Hà từ bên ngoài chạy vào, vừa chạy vừa hét lên: “Con muốn chơi với em trai!”
Thẩm Lục và Sùng Minh cũng từ bên ngoài đi theo vào trong, nhìn thấy Phạm Thành Phạm Ly, liền ngẩn người một tí, sau đó mới nói: “Ơ? Sao cả hai lại có thời gian qua đây vậy?”
Phạm Thành Phạm Ly liền quay lưng chào hỏi với Thẩm Lục và Sùng Minh, đáp lại: “Chúng tôi cũng được nghỉ phép chứ! Không chỉ có hai người được nghỉ phép đâu nha?”
Nói xong, Phạm Thành lại nói với Sùng Minh: “Sao rồi? Cảm giác làm người nhà họ Thẩm như thế nào?”
Sùng Minh vẩy tay: “Rất tốt, tuy rằng vẫn đang thích ứng.”
Mọi người đều cười phá lên.
Hạ Nhật Ninh mời mọi người ngồi xuống nói chuyện chung, còn Thẩm Hà đương nhiên được người hầu trông coi và dẫn đi xem Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh rồi.
Thẩm Hà chưa đi tới chỗ sân nhà mà Thẩm Thất đang tịnh dưỡng, mới đi được nửa đường thì bị người ta chặn lại.
Người đang chặn đường Thẩm Hà là do Vưu Tâm Nguyệt phái đến.
“Tiểu Tiểu thư, Phu nhân nói xin mời người qua đó ăn đồ ăn nhẹ. “Người hầu cung kính nói với Thẩm Hà: “Thiếu phu nhân hiện vẫn còn trong tháng, không thích hợp với không khí ồn ào, ảnh hưởng việc nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục sức khỏe.”
Thẩm Hà bĩu môi, cô bé chỉ muốn nhìn em trai một tí cơ...
Nhưng mà, thôi vậy.
Nếu bà nội kêu mình qua đó, thì mình qua đó vậy.
Thẩm Hà vui vẻ quay người đi theo người hầu đến căn nhà của Vưu Tâm Nguyệt.
Dù gì nhà Hạ Gia cũng lớn, muốn đi đâu cũng đều được hết!
Vưu Tâm Nguyệt thực sự chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho Thẩm Hà, nhìn thấy Thẩm Hà ăn ngon vui vẻ, Vưa Tâm Nguyệt cũng vui mừng không xiết.
Từ khi khôi phục cuộc sống của người bình thường, Vưu Tâm Nguyệt cảm thấy rằng cuộc đời cô ấy đã trở thành một đứa trẻ.
Thấy được Thẩm Hà ăn uống hạnh phúc như vậy, Vưu Tâm Nguyệt còn cảm thấy vui hơn là chính mình đang ăn.
Đang ăn uống thì Vưu Tâm Nguyệt đột nhiên hỏi: “Tiểu Hà à, Bà nội hỏi cháu đôi chút. Trên lớp các cháu, có phải có một cô bé tên là Ina không?”