Dường như Đông Tiểu Tiểu đã tỉnh hơn một chút, cô bắt đầu điên cuồng vùng vẫy.
Vào giây phút bàn tay của vệ sĩ Châu sờ đến trước ngực của Đông Tiểu Tiểu, cuối cùng cô cũng rút được tay ra, hung tợn tát anh một tát.
Bốp...
Âm thanh của cú bạt tai này thật sự là vang vọng khắp phòng.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Vệ sĩ Châu không dám quay đầu lại nhìn Đông Tiểu Tiểu nữa mà nhanh chóng nói: “Việc đã hứa với cô tôi sẽ làm được! Còn có thể được như mong muốn hay không thì phải xem bản thân cô thôi.”
Nói xong câu này vệ sĩ Châu liền quay người chạy mất.
Đông Tiểu Tiểu lặng người nhìn bóng dáng của vệ sĩ Châu, đột nhiên thấy đau lòng, cô ôm mặt khóc thút thít ở trên ghế sofa.
Nếu vừa rồi không phải cô đột nhiên tỉnh táo, chỉ sợ cô đã bị người ta làm nhục ồi.
Nhưng việc này cô lại không thể nói với người khác.
Nếu để người khác biết cô bị người ta làm nhục thì Phạm Thành còn cần cô nữa không?
Cô ngoài chịu đựng ra còn có thể làm được gì?
Nhưng nếu vệ sĩ Châu đó thật sự có thể giúp cô thì sao?
Có phải cô càng nên nuốt trái đắng này xuống không?
Đến tối, khoảng gần nửa đêm, quả nhiên Phạm Thành Phạm Ly đã về.
Hai anh em chúc ngủ ngon với nhau, rồi ai về phòng người đó nghỉ ngơi.
Trước đây Phạm Thành Phạm Ly đều ngủ cùng một phòng, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng tách ra.
Nhưng lần này vì mang theo Đông Tiểu Tiểu, cho nên Phạm Thành và Đông Tiểu Tiểu một phòng, nhưng không có gì xảy ra cả.
Quả thật việc Đông Tiểu Tiểu không cam tâm cũng có thể hiểu được.
Đông Tiểu Tiểu căn bản không ngủ, cô nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền đứng dậy từ trên sofa: “Phạm Thành, anh về rồi à?”
Phạm Thành gật đầu, anh đưa đồ cho vệ sĩ Châu rồi nói: “Cô vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Đông Tiểu Tiểu nhìn vệ sĩ Châu, vệ sĩ Châu lập tức ra dấu bằng mắt với cô.
“Đông Tiểu Tiểu lập tức nói: “Ừ, bây giờ em ngủ đây, tối này anh ngủ trong phòng ngủ, em ngủ trong phòng đọc sách.”
“Được.” Phạm Thành cũng không muốn nói nhiều lời với cô, anh quay đầu nói với vệ sĩ Châu: “Mang nước hoa quả vào đây.”
“Vâng thưa cậu cả.” Khi vệ sĩ Châu trả lời, giọng có hơi run rẩy.
Phạm Thành không chú ý mà quay người đi thẳng vào trong phòng.
Đông Tiểu Tiểu cũng căng thẳng.
Rốt cuộc vệ sĩ Châu có thật lòng giúp cô không?
Tối nay cô sẽ được như ý muốn chứ?
Cô sẽ có con với Phạm Thành không?
Đông Tiểu Tiểu vô thức xoa bụng.
Chỗ đó mềm mại, cô đã chuẩn bị xong tất cả rồi.
Vệ sĩ Châu mang nước hoa quả vào trong, khi đi vào anh gật đầu với Đông Tiểu Tiểu.
Đông Tiểu Tiểu lập tức đứng thẳng người, dùng sức gật đầu với vệ sĩ Châu, tỏ ý cô đã chuẩn bị xong rồi.
Vệ sĩ Châu mang nước hoa quả để ở đầu giường của Phạm Thành: “Cậu cả, cậu ngủ sớm đi.”
Phạm Thành vừa mới tắm xong, anh lau tóc nói: “Biết rồi, các cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng thưa cậu cả.” Vệ sĩ Châu không quên nhắc nhở Phạm Thành: “Cậu nhớ uống nước hoa quả xong hãy đi ngủ.”
Phạm Thành cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao thì cũng là vệ sĩ của nhà mình, sao anh có thể nghi ngờ được?
“Ừ.” Phạm Thành gật đầu, quay người cầm nước hoa lên uống một ngụm.
Phạm Thành uống một ngụm, phát hiện ra nước hoa quả hôm nay không đủ tươi đang định hỏi. Nhưng anh nghĩ đây là Dubai, không phải ở bên ngoài, thế là anh bỏ qua, để cốc nước lại trên bàn.
Sau khi vệ sĩ Châu rời khỏi căn phòng, sắc mặt anh rất nặng nề.
Anh muốn giúp người con gái mình thích ngủ với cậu chủ của mình.
Tâm trạng này làm sao thoải mải được?
Đông Tiểu Tiểu luôn đứng đứng ở bên ngoài chờ thuốc phát huy tác dụng.
Cô cứ đứng ở chỗ cũ, không động đậy.
Thực ra cô cũng không biết phải làm thế nào.
Dù sao thì cô cũng xuất thân từ gia đình gia giáo, chưa từng có ai dạy cô lấy lòng một người đàn ông thế nào.
Cho nên, cô chỉ có thể bị động chờ đợi, đợi Phạm Thành cần cô.
Khoảng mười mấy phút sau thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.
Phạm Thành trằn trọc ở trên giường, một luồn khí nóng bốc lên trong bụng anh.
Anh lập tức ngồi dậy.
Anh không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Phạm Thành ở trong giới giải trí, còn có thứ gì anh không biết nữa?
Có người chuốc thuốc anh!
Theo tính cách trước đây thì Phạm Thành nhất định sẽ nổi trận lôi đình, điều tra kỹ lưỡng tất cả mọi người.
Nhưng hôm nay... anh muốn tương kế tựu kế.
Người phụ nữ bên ngoài đó sốt ruột muốn có một đứa con như vậy, vừa hay anh cũng muốn có một đứa con.
Anh vốn còn muốn tôn trọng cô, không muốn hủy hoại cô vội vàng như vậy.
Đông Tiểu Tiểu đã sốt ruột như thế rồi vậy thì hãy thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy đi.
Phạm Thành lập tức mở cửa phòng ra.
Anh ngước mắt nhìn ra bên ngoài. . Đọc 𝘵r𝗎𝐲ệ𝓃 ha𝐲, 𝘵r𝗎𝐲 cập 𝓃ga𝐲 { TRÙM TR𝐔YỆ𝑵.𝓥𝓃 }
Quả nhiên Đông Tiểu Tiểu căng thẳng đứng ở phòng khách.
Cô muốn không bị nghi ngờ cũng không được nữa rồi!
Nếu Đông Tiểu Tiểu không phải người chuốc thuốc thì cũng là người biết sự tình hoặc là người giật dây!
Đông Tiểu Tiểu ơi là Đông Tiểu Tiểu.
Nếu cô đã muốn có một đứa con như thế vậy tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của cô.
“Phạm Thành...” Đông Tiểu Tiểu bất an nhìn anh.
Phạm Thành đột nhiên xông đến phía trước Đông Tiểu Tiểu, anh bế cô lên rồi quay người đi vào trong phòng ngủ.
Đông Tiểu Tiểu không phản kháng mà ôm lấy gáy Phạm Thành.
Phạm Thành ôm Đông Tiểu Tiểu cùng ngã xuống giường.
Phạm Thành cố nhịn sự khác thường của cơ thể, anh hỏi cô lần cuối: “Cô chắc chắn chứ sẽ không hối hận?”
“Không hối hận.” Đông Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu.
“Cho dù cô sinh ra đứa trẻ này cũng không có được trái tim của tôi?” Phạm Thành hỏi tiếp.
“Vâng.” Đông Tiểu Tiểu kiên định gật đầu: “Em không hối hận!”
“Vậy thì làm đi.” Phạm Thành không chần chừ nữa, một tay xé rách quần áo trên người Đông Tiểu Tiểu. Anh muốn lịch lãm một chút, nhưng cơ thể anh thật sự sắp phát nổ rồi, anh không dịu dàng được, cuối cũng vẫn là đi thẳng vào vấn đề.
Cả người Đông Tiểu Tiểu co rúm lại, nhưng cô cố chịu để không kêu lên.
Trải nghiệm lần đầu hoàn toàn không dễ chịu gì.
Cả cuộc mây mưa ngoài đau ra cô không cảm thấy gì cả.
Đông Tiểu Tiếu nắm chặt lấy gối không cho bản thân khóc thành tiếng.
Cô biết, tất cả đều là cô chọn, cô không thể oán trách bất cứ ai.
Sau khi kết thúc Phạm Thành liền nằm trên giường ngủ.
Còn Đông Tiểu Tiểu cuối cùng cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhân lúc Phạm Thành ngủ say, Đông Tiểu Tiểu liền gửi tin nhắn cho bà Cung: “Nhiệm vụ hoàn thành.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Đông Tiểu Tiểu nằm quay lưng với Phạm Thành, nước mắt cô chảy dài.
Bà Cung nhận được tin nhắn của Đông Tiểu Tiểu lập tức vui vẻ đến mức cười lên.
Bà biết ngay, cho bọn trẻ kỳ nghỉ dài là một lựa chọn không thể chính xác hơn!
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!
Chỉ cần Đông Tiểu Tiểu có con, vậy thì bà thắng chắc rồi!
Đông Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Phạm Thành đã ngủ say, cô đắp chăn cho Phạm Thành rồi quay người đi xuống giường, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Mong trời trời phù hộ cho cô lần đầu đã có thai.
Như vậy, nỗi đau của cô sẽ không vô ích.
Cô cũng sẽ không chịu đựng vô ích.
Nhưng Đông Tiểu Tiểu không biết, sau khi cô rời khỏi đó, Phạm Thành vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
Anh nhìn bóng dáng ở cửa, trong mắt có thêm một tia phức tạp.