Sếp cũ của Phan Nhuận nhìn những động tác của hai người, ông ta tức giận đến đau gan.
Nhưng ông ta có thể làm gì được chứ?
Trong mười năm nay, đúng là Phan Nhuận chỉ dựa vào chính bàn thân mình để phấn đấu, không phải dựa vào vỏ bọc và danh tiếng của công ty.
Hơn nữa số tiền mà Phan Nhuận kiếm được trong bao năm qua đều đã chia phần trăm cho công ty.
Có thể nói, công ty này lấy không rất nhiều phần trăm của Phan Nhuận.
Bây giờ chỉ là cung cấp dịch vụ quản lí mà thôi, những thứ khác Phan Nhuận cũng không thèm nhìn tới!
Huống chi, bên thỏa thuận với Phan Nhuận là giải trí Phạm thị.
Giải trí Phạm thị là công ty mà người nào cũng có thể chọc vào được sao?
Không thể!
Vậy nên, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, coi như không nhìn thấy.
Nhưng trên thế giới này vẫn có người không sợ chuyện làm lớn lên, tag tên sếp cũ của Phan Nhuận vào, sau đó bình luận về những biểu hiện mấy năm nay của Phan Nhuận một cách hả hê.
Vì vậy, ông chủ hiện tại của Phan Nhuận tức giận tới mức bốc khói.
Đến tối, Đông Tiểu Tiểu trở về từ bên ngoài.
Phạm Thành Phạm Ly vẫn còn ở thư phòng nghiên cứu, thảo luận chuyện công việc. Đông Tiểu Tiểu xách thức ăn mới mua vào thẳng phòng bếp.
Ở chỗ như Dubai, đồ ăn rất đắt.
Cũng hết cách rồi, nơi này là vùng bụng của sa mạc, đồ ăn đều được chuyển từ nơi khác tới.
Những thứ bình thường chỉ mất chục ngàn, ở đây toàn là mấy triệu, chênh lệch cực lớn!
Đương nhiên, với những người như bọn họ, đây không phải là chuyện!
Thậm chí Phạm Thành Phạm Ly còn có máy bay vận chuyển riêng, chuyên dùng để vận chuyển đồ ăn thức uống.
Vậy nên, khi Đông Tiểu Tiểu xách thức ăn vào phòng bếp, mọi người cũng không tỏ ra quá kinh ngạc.
Đông Tiểu Tiểu mặc tạp dề vào, tự mình vào bếp làm một bữa ăn hàng ngày.
Sau buổi tối hôm qua, cô đã là người phụ nữ của Phạm Thành. Cô cảm thấy mình nên có dáng vẻ của một người bạn gái.
Ít nhất việc chăm lo cho dạ dày của bạn trai là chức trách của cô.
Lúc mà Phạm Thành Phạm Ly xong việc bước ra ngoài, vừa hay thấy Đông Tiểu Tiểu đang bưng canh ra.
Phạm Ly nói một cách khuyếch trương: “Oa, vừa xong việc là có đồ ăn, hạnh phúc quá!”
Phạm Thịnh nhíu mày nói: “Tiểu Tiểu, em không cần làm những chuyện này, chúng ta có đầu bếp, không thì cũng có thể ra ngoài ăn. Chúng ta tới để nghỉ dưỡng, không phải để em tới làm công!”
Phạm Ly không lên tiếng nữa, cứ thế đứng xem kịch vui ở một bên.
Đông Tiểu Tiểu nói áy náy: “Em biết. Em không có việc gì làm nên mới muốn làm chút thức ăn. Nếu anh không thích thì em đổ đi là được rồi.”
Nói rồi, Đông Tiểu Tiểu cúi đầu, định xoay người rời đi.
“Thôi, bữa này cứ để đó đi. Sau này đừng làm nữa.” Phạm Thành nói: “Em ở bên cạnh anh không phải là vì nấu cơm cho anh.”
“Vâng.” Đông Tiểu Tiểu lập tức lại vui vẻ lên, cô đặt canh lên bàn.
Phạm Ly tới ngồi xuống ghế trước, anh ngửi một cái rồi cảm thán nói: “Oa, thơm quá, tôi có lời rồi!”
Đông Tiểu Tiểu hơi ngượng ngùng nói: “Anh không chê là được rồi.”
“Đông Tiểu Tiểu, trước kia ở nhà cô thường xuyên nấu cơm sao?” Phạm Ly cười hì hì rồi hỏi, anh liếc nhìn sang anh mình, cầm muỗng lên nếm thử một ngụm: “Oa, ngon lắm!”
Đông Tiểu Tiểu cười ngượng ngùng trả lời: “Đúng vậy, trẻ con trong nhà em đều biết làm việc nhà từ nhỏ.”
“À.” Phạm Ly nói với Phạm Thành: “Đúng là đảm đang.”
Phạm Thành không lên tiếng, anh ngồi xuống một bên.
Đông Tiểu Tiểu múc thêm một chén canh cho Phạm Thành, nói: “Đây là canh bí mà em hầm, anh nếm thử xem.”
Phạm Thành uống một hớp rồi nói: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lúc này Đông Tiểu Tiểu mới ngồi vào bên cạnh, im lặng ăn tối.
Phạm Thành và Phạm Ly tiếp tục thảo luận khả năng đầu tư lần này, Đông Tiểu Tiểu không thể chen miệng được, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
Suốt bữa cơm, gần như cô không nói câu cả, cả quá trình đều như người vô hình.
Ăn cơm xong, Phạm Thành nói với Đông Tiểu Tiểu: “Em đi ngủ sớm đi, tối nay anh ở trong phòng của Phạm Ly tiếp tục thảo luận công việc, nếu muộn thì anh sẽ không về phòng nữa.”
“Ừ.” Đông Tiểu Tiểu chỉ có thể gật đầu: “Em biết rồi.”
Phạm Thành Phạm Ly vừa rời đi, Đông Tiểu Tiểu liền lẳng lặng dọn dẹp bát đũa trên bàn, nước mắt cô chảy ra.
Giọt nước mắt nóng bỏng rơi vào mu bàn tay, nhói lên một cảm giác đau đớn.
Nhưng con đường này là do chính cô chọn, cô không có gì để mà oán trách cả.
Phạm Thành đã từng nhắc nhở cô.
Là cô khăng khăng làm vậy.
Vệ sĩ châu lén tới đây định dọn dẹp giúp Đông Tiểu Tiểu, cô hạ giọng nói nhỏ: “Anh đừng giúp tôi. Tối hôm qua anh ấy biết hết. Vậy nên giả vờ như không biết chỉ là vì giữ thể diện cho tôi, không để tôi mất mặt quá thôi. Không ngờ Đông Tiểu Tiểu tôi cũng có một ngày lại tầm thường như thế.”
Vệ sĩ châu nói nhỏ: “Xin lỗi.”
Đông Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không có gì xứng đáng với hai chữ xin lỗi. Con đường mà tôi lựa chọn, cho dù là quỳ cũng sẽ đi cho hết.”
Đông Tiểu Tiểu dọn đồ mang vào phòng bếp, có người chuyện phụ trách lau dọn.
Đông Tiểu Tiểu mở laptop ra, cô buồn chán lên mạng, lập tức thấy được scandal của Phạm Ly và Phan Nhuận.
Trong bức hình, Phạm Ly và Phan Nhuận cười rất vui vẻ, Đông Tiểu Tiểu cực kì hâm mộ.
Người ta chỉ là người tình scandal mà thôi, nhưng cũng có thể quang minh chính đại nhìn nhau cười như thế.
Còn cô rõ ràng mang cái danh hiệu là bạn gái, nhưng Phạm Thành chưa từng cười với cô như vậy.
Anh luôn phong độ khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Thậm chí cô còn ảo tưởng anh sẽ gỡ cái phong độ đó xuống, vô liêm sỉ với cô một chút cũng không sao.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Đông Tiểu Tiểu gập laptop lại, ôm nó vào trong ngực, cô quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Trời đêm như được lau rửa qua một lượt.
Ánh đèn điện rực rỡ.
Thế giới bên ngoài phồn hoa náo nhiệt như vậy, còn đáy lòng cô lại hoang vắng đến cằn cỗi.
Điện thoại của Đông Tiểu Tiểu vang lên, cô nhìn số điện thoại, cố gắng để vẻ mặt của mình trở nên tự nhiên hơn, vui mừng hơn rồi mới bắt máy: “A lô, ba à?”
Ba của Đông Tiểu Tiểu hỏi: “Con gái, con ở nước ngoài có quen không?”
“Quen ạ! Phạm Thành rất tốt với con! Anh ấy mua cho con nhiều đồ lắm, ba xem đi, con còn chụp ảnh cho mọi người xem rồi. Một cái túi cũng rất đắt, bằng cả năm tiền lương của con.” Đông Tiểu Tiểu cố điều chỉnh cho tiếng nói của mình nghe như đang rất vui vẻ hạnh phúc: “Ba đừng lo cho con! Con tốt lắm!”
Lúc này ba của Đông Tiểu Tiểu mới thở phào nhẹ nhõm: “Ba chỉ lo lắng con bị bắt nạt thôi.”
“Sao lại thế được? Phạm Thành phong độ thế cơ mà! Sao lại bắt nạt con được chứ? Anh ấy còn lo con bị ảnh hưởng, vì thế ngay cả nói chuyện hay đi bộ đều rất chậm rất cẩn thận.” Đông Tiểu Tiểu nói dối: “Ba, ba biết không, chơi ở Dubai rất vui, phí sinh hoạt ở đây rất cao, nhưng Phạm Thành nói không phải lo tốn tiền, chỉ cần chơi vui là được. Ba, con hạnh phúc lắm.”
“Được rồi, con gái, con đã chọn con đường này, thì dù tương lai có khó khăn, có khổ đến đâu con cũng phải tự mình gồng gánh.” Ba Đông Tiểu Tiểu nói: “Ba có tuổi rồi, không thể bảo vệ con mãi được.”
Đông Tiểu Tiểu rơi lệ, nhưng vẫn còn cố cười vui: “Đúng vậy, đúng vậy, con gái trưởng thành rồi, phải bảo vệ cho ba mẹ.”