Mộc Thanh cảnh giác nhìn qua Phan Nhuận, Phan Nhuận cũng mạnh dạn nhìn thẳng vào cô ấy.
“Còn đứng đó làm gì? Đã sốt cao đến thế rồi!” Phạm Ly thấy Mộc Thanh không nhúc nhích, liền nhíu mày nói: “Tại sao cô lại một mình đưa nó đến nơi này? Bảo vệ đâu?”
“Ơ... tôi...” Mộc Thanh lầm bầm trong miệng: “Con cứ đòi đến đây chơi, đòi tôi chơi trốn tìm. Cho nên tôi mới...”
“Được rồi được rồi, mau lên xe đi.” Phạm Ly nói giọng hối hả.
Mộc Thanh lúc này mới ẵm Phạm Đinh Đinh lên ngồi hàng sau xe.
Phạm Ly liền quay đầu xe chạy thẳng đến bệnh viện tư nhân Khang Vũ.
Khám xong rồi, và khi biết được con trai do bị thiếu nước ở nhiệt độ cao nên dẫn đến hôn mê và sốt, vẻ mặt Phạm Ly biến sắc trở nên rất đáng sợ.
Mộc Thanh vốn định giải thích, nhưng Phạm Ly đã tức giận nói: “Đáng ra cứ tưởng cô là mẹ ruột của con, cô sẽ chăm sóc tốt cho nó. Nếu cô không muốn chăm sóc, thì đi về đi. Nhà họ Phạm có rất nhiều bảo mẫu và người làm.”
Mộc Thanh vừa nghe, đã quýnh lên, xém chút muốn quỳ xuống trước mặt Phạm Ly: “Tôi không đi! Xin anh đừng đuổi tôi đi. Tôi cũng không biết sẽ thành ra thế này, tôi thề tôi đảm bảo, sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra nữa! Con trai là miếng da miếng thịt trên người tôi, làm sao tôi không lo cho được chứ? Chỉ do con không ngoan không chịu uống nước, nên mới xảy ra chuyện này! Phạm Ly, tôi đã ở bên con năm năm rồi, thằng bé dựa hết vào tôi, anh cũng nhìn thấy mà. Nếu tôi bỏ đi như vậy, con sẽ không chịu được đâu!”
Phan Nhuận không nói gì hết, cũng không có biểu hiện gì.
Phạm Ly thở dài rồi nói: “Được rồi được rồi, ở đây là bệnh viện, cô làm vẻ mặt này cho ai xem đây?”
Mộc Thanh lau nước mắt: “Xin anh đừng đuổi tôi đi, được không? Tôi nhất định sẽ sửa đổi.”
“Được rồi, không có lần sau nhé.” Phạm Ly nói: “Hai người ngồi đây đợi đi, anh vào xem con trai.”
Nói xong, Phạm Ly quay lưng rời khỏi.
Phan Nhuận tay cầm mắt kính đen, đứng dựa vào từng.
Phan Nhuận trên người mặc nguyên bộ đồ hiệu Burberry, mang đôi giày cao gót mười phân, trang điểm thật xinh và đánh son đỏ, nhìn rất có khí chất.
So ra thì, Mộc Thanh chẳng có gì để nhìn cả.
Mộc Thanh chỉ mặc trên người bộ đồ người làm màu xám, không son phấn, da thì ngâm đen.
Phan Nhuận rõ ràng lớn hơn Mộc Thanh mấy tuổi, nhưng giờ xem ra thì cô còn trẻ và đẹp hơn Mộc Thanh.
Trong lòng Mộc Thanh càng mất bình tĩnh hơn.
Những điều đẹp đẽ này, có thể nó vốn là của cô...
“Cô Phan chắc là tự hào lắm nhỉ?” Cuối cùng Mộc Thanh cũng lên tiếng làm khó Phan Nhuận.
Phan Nhuận cười, không muốn nói chuyện với Mộc Thanh.
Vốn không phải là người cùng cấp bậc, làm sao nói được chứ?
Phan Nhuận từ chối trả lời, trong mắt Mộc Thanh, điều đó đã trở thành sự khiêu khích.
Mộc Thanh thẳng thắng: “Chắc cô Phan đang cảm thấy tôi hiện tại rất bi thảm rất tội nghiệp, đúng không”
Phan Nhuận không muốn để ý đến cô, quay lưng đi ra ngoài.
Mộc Thanh cản đường Phan Nhuận, nhìn Phan Nhuận vẻ mặt ép buộc: “Sao hả? Khinh thường tôi à? Cho nên không muốn nói chuyện với tôi? Nhưng cuối cùng cô cũng phải nói chuyện với tôi thôi.”
Phan Nhuận thở dài vẻ bất lực, nói: “Tôi nghe nói cô Mộc Thanh tốt nghiệp từ một trường đại học khá danh tiếng.”
Mộc Thanh liền lên mặt với ưu điểm của mình, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường Phan Nhuận, nói: “Phải đó, dù sao cũng mạnh hơn so với mấy trường nghệ thuật.”
Mộc Thanh chê học lực của Phan Nhuận thấp kém.
Làm sao Phan Nhuận nghe không hiểu chứ? Cô chỉ không muốn so đo với Mộc Thanh thôi.
Mộc Thanh tiếp tục nói: “Rồi sao? Hết nói rồi hả? Sao cô không nghĩ xem, cô còn không vào nổi trường đại học bình thường, chỉ học ở trường nghệ thuật thấp kém, sau đó lại vào một trường nghề không mấy nổi tiếng. Cô khởi đầu như thế, làm sao xứng với Phạm Ly chứ? Dù sao Phạm Ly cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng mà!”
Sau đó thì sao?” Phan Nhuận nhìn cô không nói gì, đây đâu phải đang xin việc, có cần phải so sánh kỹ thế không?
Yêu đương cũng phải xét học lực à?
“Tôi đã chính thức tốt nghiệp đại học, vả lại còn là bằng cử nhân. Cho nên, tôi mới là người có tư cách đứng cạnh Phạm Ly, không phải sao? Quan trọng hơn, con trai Phạm Đinh Đinh của Phạm Ly, là do tôi sinh ra.” Mộc Thanh cố gắng nâng cằm mình lên, như thế mới khiến cô có thêm khí thế.
Thật sự, cảnh này mà lọt vào mắt người khác, chắc còn buồn cười hơn.
“Phải, vậy thì sao chứ?” Phan Nhuận vẻ mặt không quan tâm.
“Sao hả? Haha, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao? Cô vốn không thể cạnh tranh với tôi!” Mộc Thanh hơi có một chút tự lừa dối mình.
Phan Nhuận chỉ biết cười, lắc đầu không nói gì.
Thật đó, có một số việc một số người, muốn nói chuyện, nhất định phải có địa vị đối xứng.
Mộc Thanh, thua xa cô quá.
Phan Nhuận quay lưng tránh né Mộc Thanh, tiếp tục đi ra ngoài.
Mộc Thanh vẫn nói với theo Phan Nhuận từ phía sau: “Cô Phan sắp bốn mươi tuổi rồi, đừng nên lãng phí thời gian nữa! Mau chóng tìm người đàn ông phù hợp rồi kết hôn đi! Phạm Ly vốn không phù hợp với cô. Tôi cũng chỉ vì tốt cho cô thôi.”
“Thế à? Cám ơn nhé.” Phan Nhuận không thèm quay đầu, vừa nói vừa quơ tay: “Tôi cũng chúc cô may mắn!”
Mộc Thanh hừ một tiếng, tức giận quay người lại.
Bề ngoài thì có vẻ cô đang chiếm ưu thế, nhưng thực tế, cô không vui lên được chút nào.
Phan Nhuận vẫn nhìn cô với vẻ mặt “Tôi không đùa giỡn với trẻ con”, điều này làm Mộc Thanh rất khó chịu.
Một lát sau, Phạm Ly đi ra, nhìn thấy bên ngoài chỉ còn mỗi Mộc Thanh, cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Con đã đơn nhiều rồi, cô đưa nó về đi.”
Nói xong, Phạm Ly quay lưng rời khỏi.
Mộc Thanh vội vã: “Con bệnh rồi, anh không thể ở bên cạnh nó lâu hơn sao? Ngày nào nó cũng đòi gặp ba...”
“Tối nay còn có buổi hợp mặt, hôm khác đi.” Phạm Ly trả lời: “Tôi đã gọi về nhà rồi, lát nữa sẽ có người lái xe đến rước hai người. Ngoài ra, tôi không muốn có chuyện thế này xảy ra nữa. Chắc cô biết ý nghĩa của đứa con này với nhà họ Phạm chứ.”
“Dạ. Tôi biết rồi.” Mộc Thanh chỉ có thể trả lời bằng giọng hối lỗi.
Phạm Ly gật đầu, quay lưng dẫn theo đám người rời khỏi.
Mộc Thanh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Phạm Ly, chớp chớp mắt.
Phạm Ly tuy đã ba mươi lăm tuổi, nhưng nhan sắc vẫn không thay đổi, khí chất không đổi, vẫn rất thu hút người nhìn.
Phạm Ly càng giỏi thì Mộc Thanh càng không cam tâm.
Cô ngày xưa, chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện có thể ở bên cạnh nam thần. Có thể ngắm nam thần từ xa đã đủ lắm rồi.
Nhưng có một ngày cô vô tình thấy Phạm Đinh Đinh vẽ một bức tranh, trên tranh là gia đình ba người, và những người đó là Phạm Ly, Phan Nhuận và Phạm Đinh Đinh.
Thế là, Mộc Thanh liền bị kích động, giống như uống phải thuốc kích thích, liều mạng biểu hiện hết mình trước mặt Phạm Ly.
Nhưng cô không được tự tin và tài giỏi như Phan Nhuận, cô cũng không giàu có như Phan Nhuận, có thể mua đồ đắt tiền cho Phạm Ly.
Cô chỉ có thể thể hiện sự dịu dàng và hiền lành của mình thôi.
Tiếc là, điều Phạm Ly không cần nhất chính là sự dịu dàng hiền lành đó.