Lời của Văn Nhất Phi, đã nhắc nhở cho Phạm Ly.
Đúng vậy. Phạm Đinh Đinh bây giờ vẫn còn nhỏ, vẫn có thể giấu được nó.
Nhưng đến cuối cùng nó cũng phải trưởng thành, hơn nữa với thân phận người kế thừa của thế hệ sau của Phạm gia sau này, có thể đứng trên một vị trí đủ cao.
Đến lúc đó, thì sẽ không có bí mật gì có thể giấu được nó.
Vì vậy bây giờ phải xử lý chuyện này một cách thật cẩn thận.
Nếu không thì, hai cha con sau này có ác cảm với nhau, thì không tốt rồi.
Hạ Nhật Ninh nói: “Trực tiếp đày đi chỗ khác đi, để cô ta mãi mãi không có cơ hội trở về làm mưa làm gió.”
Văn Nhất Phi lại nói: “Cũng không được, nếu như sau này Phạm Đinh Đinh muốn tìm cô ta, thì bất luận là ở đâu thì nó cũng sẽ tìm ra thôi. Nếu như ả Mộc Thanh này còn muốn tiếp tục làm loạn, thì cũng chẳng thể đề phòng.”
Phạm Ly liền cảm thấy có chút nóng lòng: “Vậy đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, tôi đưa đi xa cũng không được sao? Không phải vì Phạm Đinh Đinh thôi sao? Tôi huỷ bỏ quyền thừa kế của nó là được chứ gì. Tôi thân là cha của nó, không lẽ cũng phải bị một đứa trẻ cản trở sao?”
“Được rồi, đừng nói những lời giận dỗi này nữa.” Thẩm Thất nói: “Sở dĩ bây giờ Mộc Thanh vẫn chưa cam tâm, chẳng qua cũng chỉ vì muốn có một gia đình hoàn thiện. Chuyện này cũng không gì đáng trách. Chuyện này, mình hãy bàn bạc kỹ hơn đi. Vừa rồi mẹ cậu mới gọi điện cho mình, kêu hai anh em cậu mau chóng về nhà.”
“Ừ biết rồi.” Phạm Thành Phạm Ly cùng lúc trả lời.
Phạm Ly lại nói với Thẩm Thất: “vậy về phía Phan Nhuận thì nhờ vào cậu nha.”
“Yên tâm đi.” Thẩm Thất gật đầu: “Có mình mà!”
Phạm Thành Phạm Ly đã nhanh chóng quay trở về nhà trước, còn ông Phạm và bà Cung Trân thì nổi giận đùng đùng.
Họ tuyệt đối không ngờ đến Mộc Thanh lại cả gan làm loạn như vậy, dám bỏ thuốc cho Phạm Ly, hơn nữa lại còn bỏ thuốc mạnh nữa!
Phạm Ly suýt chút nữa đã bị huỷ diệt rồi!
Nếu như không nhờ có Phan Nhuận, e rằng hậu quả khó lường!
Vì vậy họ chuẩn bị đợi Phạm Thành Phạm Ly trở về, để xem xét giải quyết Mộc Thanh như thế nào.
Phạm Ly vừa trở về, liền nói với họ những lo ngại mà Thẩm Thất đã nghĩ đến.
Bà Cung Trân cười lạnh lùng và nói: “Người thừa kế? Có Phạm Đậu Đậu là đủ rồi, nếu như Phạm Đinh Đinh dám đứng về phía mẹ nó, mà quên đi công ơn của Phạm gia chúng ta, vậy thì kẻ vong ơn bội nghĩa đó giữ lại để làm gì?”
Ông Phạm chau mày nói: “Vậy thì không thể nói như vậy được...”
“Họ Phạm kia tôi nói cho ông biết, trong chuyện này mà ông còn làm trái lại với tôi, thì ông không xong với tôi đâu đấy!” Bà Cung Trân đã thật sự tức giận, lông mày dựng đứng lên, chỉ thẳng vào ông Phạm nghiến răng nghiến lợi nói: “Phạm Ly có phải là con ông không vậy? Con ông bị người phụ nữ đó hãm hại, mà ông còn nói tốt cho cô ta sao?”
Ông Phạm quả nhiên không dám hé môi nữa.
Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn biết rất rõ, Bà Cung Trân là thật hay là giả giận dữ.
Bà Cung Trân tiếp tục nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, ả Mộc Thanh này không biết tốt xấu gì! Lại dám mơ mộng hão huyền làm thiếu phu nhân của Phạm gia sao? Thiếu phu nhân của Phạm gia dễ làm vậy sao? Biết vậy lúc trước không nên mềm lòng, để cô ta ở bên cạnh Phạm Đinh Đinh, vậy thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi.”
Vừa dứt lời, bà Cung Trân liền quay sang hỏi Phạm Ly: “Con đã kiểm tra triệt để hết chưa, thật sự không có vấn đề gì chứ.”
Phạm Ly lắc đầu, ngồi ở một bên, nói: “Cha mẹ muốn xử lý Mộc Thanh như thế nào con không ý kiến, nhưng suy nghĩ của cá nhân con cũng gần giống với mẹ vậy. Nếu Phạm Đinh Đinh là người vong ơn bội nghĩa, thì con sẽ xem như chưa từng có đứa con này.”
Ông Phạm nói: “Được được được, các người nói vậy thì vậy.”
Phạm Thành nói: “Ba mẹ, hiện giờ ả Mộc Thanh đó đang có người canh giữ ở trên xe, trước tiên chúng ta hãy kiếm một chỗ để nhốt cô ta lại, nếu không, lỡ cho cô ta chạy thoát, thì sau này lại càng phiền phức hơn.”
“Đứa con nói rất đúng.” Bà Cung Trân lập tức bình tĩnh lại, thân là đại tiểu thư nhà họ Cung, bà ta đương nhiên có sự kiêu hãnh và quan hệ rộng rãi của mình, bà ta lập tức cười một cách lạnh lùng, và nói: “Dám bắt nạt con của ta, xem con ta không có mẹ ruột sao? Người phụ nữ này, ta sẽ dẫn đi!”
“Tốt tốt tốt, bà nói vậy thì làm vậy.” Ông Phạm vẫy vẫy tay, hoàn toàn không dám có ý kiến nào khác.
“Ngoài ra, ba mẹ, con có một chuyện muốn tuyên bố.” Phạm Ly lại mở miệng nói.
Bà Cung Trân và ông Phạm cùng lúc nhìn sang Phạm Ly, Phạm Thành nhẹ nhàng ho ra một tiếng, và ngồi bên cạnh Phạm Ly, bày tỏ sự ủng hộ với em trai mình.
“Con muốn kết hôn.” Phạm Ly nói nhỏ nhẹ.
Sấm sét giữa trời quang!
Bà Cung Trân và ông Phạm không thể tin nổi mà nhìn vào đối phương, muốn xem mình có phải đang nằm mơ không!
Phạm Ly lại nói nó muốn kết hôn rồi!
Trời ạ!
Đây nhất định là mặt trời đi sai quỹ đạo rồi?
Phạm Ly tiếp tục nói: “Trải qua sự việc ngày hôm nay, con chợt nhận ra rằng, lần này con bị bỏ thuốc, lại không có cảm giác tuyệt vọng như lúc nhỏ. Trong lúc con bất lực nhất, chính Phan Nhuận đã cứu con. Cô ấy rất thông minh lại rất chu đáo, cô ấy biết hết những chuyện của con, mà những năm nay, cô ấy vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí để giữ gìn danh dự cho con, và âm thầm bảo vệ con. Đã 5 năm rồi, con và cô ấy chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Nếu như đổi lại là những phụ nữ bình thường khác, có lẽ sớm đã rêu rao cho toàn thế giới biết rồi. Nhưng cô ấy lại không có, cô ấy giả vờ như đã xảy ra chuyện gì với con, rồi sau đó lấy do là vì nguyên nhân của cô ấy mới không thể có con. vì vậy, con rất cảm kích cô ấy.”
“Cho dù cô ấy giúp con, cũng sẽ lo ngại đến danh dự của con, không muốn khiến con phải khó xử. Ngoài Tiểu Thất ra, cô ấy là người thứ hai mà con không hề có cảm giác kháng cự.” Phạm Ly tiếp tục nói: “Năm nay con đã 35 tuổi rồi, qua tết này thì cũng đã 36, còn Phan Nhuận thì 39 tuổi rồi. Con muốn cô ấy vào năm 40 tuổi, làm mẹ.”
Sau khi bà Cung Trân và ông Phạm nghe được những lời này của Phạm Ly, hồi lâu vẫn không nói gì.
Bà Cung Trân vịn lấy chỗ dựa của chiếc ghế sô pha, từ từ mà ngồi xuống.
Hoảng hốt cả buổi trời, đột nhiên lại cười lên, trong lúc cười vành mắt lại rưng rưng nước mắt.
Đã hơn 30 năm trời rồi.
Bà ấy đã đợi hơn 30 năm trời rồi, cuối cùng cũng đã cho bà ấy đợi được ngày hôm nay!
Con trai bà ấy, cuối cùng cũng đã khôi phục lại bình thường rồi!
Viền mắt ông Phạm cũng bắt đầu đỏ ửng lên, cái mũi chua xót, và ông nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi của mình để giấu đi sự thất thái, và nói: “Tốt tốt tốt, đây là một việc tốt. Ba không có ý kiến. Phan Nhuận là một cô gái tốt, tuy rằng có lớn hơn con một chút. Nhưng lại rất thông minh và hiểu chuyện, gia đình chúng ta lại rất hợp với những cô gái thông minh.”
“Mẹ biết rồi.” Bà Cung Trân thở một hơi dài, trong giọng nói mang theo một chút âm rung: “Có thể thuận theo tự nhiên mà muốn có đứa con, điều đó đương nhiên là rất tốt. Con trai, mẹ rất là vui. Tuy rằng sự việc hôm nay, mẹ rất căm phẫn. Nhưng có thể có kết quả như thế này, mẹ lại đột nhiên cảm thấy, nó rất đáng!”
Phạm Thành nói: “Mẹ, Phạm Ly chịu kết hôn, là chuyện tốt mà, sao mẹ lại khóc vậy?”
“Đó là mẹ đang vui mừng đấy. Đứa con ngốc à.” Bà Cung Trân lau đi những vệt nước mắt trên khoé mắt và nói: “Con nói xem hai thằng ranh con luôn khiến người khác phải bận tâm như hai con,cũng đã lớn như vậy rồi, mà còn phải khiến cho mẹ lo lắng cho hai con. Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, mẹ còn phải bận tâm đến hai con đến khi nào nữa đây.”
Phạm Thành Phạm Ly lập tức đi qua ôm lấy bà Cung Trân: “Mẹ, đừng khóc nữa. Tất cả đều do chúng con không tốt.”
“Biết vậy thì tốt!” Bà Cung Trân cười đùa nói: “Được rồi, không già mồm với các con nữa, mẹ dẫn Mộc Thanh đi đây. Tuy rằng con trong cái rủi có cái may, nhưng chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy được! Chuyện của Mộc Thanh thì các con đừng quan tâm đến nữa. Nếu như sau này Phạm Đinh Đinh có oán trách, thì cứ để nó oán trách ta được rồi! Một mình ta sẽ gánh hết!”