Tư Nhiên yên lặng nhìn Mai Tùng Lâm một cách ngơ ngác.
Dù có chín chắn hơn nữa thì Tư Nhiên cũng chỉ là một cậu bé mười tám tuổi.
Hơn nữa, cậu cũng không giống Thẩm Duệ và hoàng tử Joel, ngay từ nhỏ Thẩm Duệ và Joel đã được huấn luyện cường độ cao với đủ loại cách thức ứng phó.
Tư Nhiên chỉ học ở học viện quý tộc Duệ Hà, lý thuyết còn được chứ thực hành thì còn rất nhiều chỗ thiếu sót.
Vì vậy, lúc Mai Tùng Lâm nói thế, Tư Nhiên vẫn chưa thể đỡ nổi.
Thực ra, bây giờ Tư Nhiên đã cảm thấy hơi hối hận.
Cậu không nên đến đây một cách liều lĩnh và mù quáng như thế mà nên tính toán kỹ càng rồi mới thực hiện.
Cuối cùng thì Tư Nhiên cũng thấy được khoảng cách giữa cậu và Thẩm Duệ cũng như khoảng cách giữa cậu và Joel rồi.
Nhưng Tư Nhiên không hề nổi giận vì chuyện đó.
Ngược lại, việc đó đã kích thích ý chí chiến đấu trong lòng cậu.
Mẹ cậu đã không để ý đến chuyện trước đây nữa, vậy nếu cậu đi đường tắt thì cũng được, đúng không?
Mai Tùng Lâm lấy di chúc ra, trên bản di chúc là chữ ký của ông ta và luật sư.
Lần này, Tư Nhiên không từ chối nữa.
Mai Tùng Lâm lại nở nụ cười.
Thấy Tư Nhiên không từ chối, Mai Tùng Lâm biết rằng mình đã có hi vọng rồi.
Cho dù Tư Nhiên vẫn không chịu nhận ông ta là ba thì ít nhất cậu cũng đã chịu nhận những thứ của ông.
Đây là sự tiến bộ!
Tư Nhiên vẫn luôn im lặng, sau khi nói xong ba chuyện này, Mai Tùng Lâm không hề nói đến những chủ đề nghiêm trọng nữa mà chỉ hỏi thăm tình hình ở trường của cậu.
Tư Nhiên cũng chỉ nói loa qua về một số chuyện ở trường học, ngắn gọn y như đang trả bài.
Nhưng, cho dù như thế thì Mai Tùng Lâm cũng cảm thấy hài lòng rồi.
Nói xong câu cuối cùng, Tư Nhiên tỏ ra bối rối: “Hôm nay, tôi đã hơi thô lỗ rồi.”
“Không sao. Một người cha sẽ luôn tha thứ cho mọi tội lỗi mà con mình phạm phải.” Mai Tùng Lâm lại bổ sung một câu: “Cho dù con không hề nhận người ba này. Chắc là con luôn coi thường ba. Con sẽ cảm thấy ba thấp hèn, tầm thường, thậm chí là đê tiện, tàn nhẫn. Tất cả những điều này đều không sao cả. Ba sẽ không để ý và cũng sẽ không tức giận. Ba chỉ đang hoàn thành trách nhiệm của một người cha nên làm, còn con có chấp nhận hay không thì đó là chuyện của con. Coi như đây là sự đền bù cho những lỗi lầm trước đây của ba. Con người mà, cả đời nào có thể không phạm lỗi được chứ?”
Tư Nhiên im lặng.
Bây giờ cậu có nói gì cũng không phù hợp.
Mai Tùng Lâm lại thở dài một tiếng: “Hôm nay ba cũng nói nhiều rồi. Nhưng nhìn thấy con, ba thực sự rất vui. Căn bệnh này của ba cho dù có được chữa khỏi thì cũng sẽ gây tổn hại đến các tế bào gốc, e là ba không sống được lâu nữa.”
Nói xong, Mai Tùng Lâm ho khan mấy tiếng.
Tư Nhiên đưa cốc trà cho Mai Tùng Lâm, ông ta xúc động cảm ơn cậu.
“Mẹ con hận ba là đúng. Hồi đó, ba bị sự giỏi giang và năng lực làm việc của mẹ con hấp dẫn, cho nên ba mới giấu giếm chuyện mình đã kết hôn để ở bên mẹ con. Ba thừa nhận, ba đã sai rồi. Mà điều sai lầm nhất là ba đã tin lời người nhà, ép mẹ con phá thai. Sau đó, mẹ con đã liều mạng với ba, thực ra ba không trách bà ấy. Dù sao thì người sai trước cũng là ba. Sau này, sở dĩ ba oán hận bà ấy là vì bà ấy đã làm ba mất đi khả năng sinh sản. Khụ khụ khụ khụ.”
Mai Tùng Lâm nói câu này bằng giọng điệu nửa thật nửa giả, nhưng nó lại chạm đến trái tim Tư Nhiên.
Sự kháng cự của Tư Nhiên đối với ông cũng giảm đi ít nhiều.
Nếu Tư Nhiên còn nhỏ, cậu sẽ chỉ nghĩ đến chuyện mẹ có vui hay không một cách đơn thuần chứ không nghĩ đến thứ gì khác.
Nhưng bây giờ Tư Nhiên đã lớn rồi nên cậu sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Nếu như bày tỏ tình cảm mà có thể thu được nhiều lợi ích thì tại sao không làm chứ?
Nếu như Mai Tùng Lâm đã vừa khóc vừa kêu gào đòi cho cậu mọi thứ thì chỉ có thẳng ngốc mới đi từ chối.
Màn biểu diễn trước mắt đã hoàn thành, cậu có thể kết thúc công việc hôm nay ở đây rồi.
Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn Mai Tùng lâm: “Cảm ơn sự chỉ bảo của ông, hôm nay tôi đã thu hoạch được rất nhiều. Tôi sẽ nhận hết số sách này.”
Tư Nhiên đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt.
Mai Tùng Lâm sốt ruột nhìn cậu: “Ăn trưa xong hẵng đi nhé?”
Đáy mắt Tư Nhiên lóe lên một tia đấu tranh, cậu cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Được.”
Chỉ một chữ này thôi mà đã làm cho Mai Tùng Lâm vui như hốt được vàng.
Nhà họ Mai mở một bữa tiệc lớn như cơm giao thừa vậy, đúng là náo nhiệt vô cùng.
Nhưng mà trước chiếc bàn ăn lớn như thế mà chỉ có Mai Tùng Lâm, Mai phu nhân và Tư Nhiên ngồi ăn cơm.
Tư Nhiên ăn rất nhanh, cậu không hề hiếu chiến, ăn cơm xong là đứng dậy chào hỏi rồi về ngay.
Sau khi Tư Nhiên đi, Mai Tùng Lâm như thể vừa tiêu hao quá nhiều sức lực, ông ta lập tức ngã ngay xuống sàn nhà.
Mai phu nhân lớn tiếng gọi người giúp việc đến để đưa Mai Tùng Lâm vào phòng, sau đó bà gọi bác sĩ đến khám cho ông.
Sau khi Mai Tùng Lâm tỉnh lại, câu đầu tiên ông ta nói là: “Không được nói với Tư Nhiên. Tư Nhiên phải gánh vác toàn bộ Nhà họ Mai, nó không thể phân tâm được.”
Nói xong, ông ta lại ngất đi.
Mai Tùng Lâm không xứng là một người đàn ông.
Ông ta cũng không xứng là một người chồng.
Cũng không hề xứng làm người thừa kế của Nhà họ Mai.
Nhưng là một người cha, ừm, vừa là một người cha hiền hậu lại vừa là một con ác quỷ.
Đối với Tư Nhiên thì là một người cha hiền hậu.
Còn đối với Mai Linh thì là một con ác quỷ.
Mai Tùng Lâm chính là một con người mâu thuẫn như vậy.
Sau khi rời khỏi nhà họ Mai, Tư Nhiên dừng xe bên một con đường yên tĩnh, tắt động cơ xe, cậu ngả người lên ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tất cả những chuyện xảy ra ở Nhà họ Mai lại hiện lên trong đầu Tư Nhiên.
Cậu đang nghĩ, nếu Thẩm Duệ gặp phải chuyện này, cậu ấy sẽ giải quyết thế nào?
Nếu Joel gặp phải chuyện này, cậu ta sẽ giải quyết ra sao?
Biểu hiện của cậu ổn chứ?
Chân thành chứ?
Vô tội chứ?
Có thể làm cho Mai Tùng Lâm không ngần ngại mà giao cả Nhà họ Mai lại cho cậu chứ?
Suy nghĩ của Tư Nhiên vô cùng hỗn loạn.
Tư Nhiên không hề che dấu chuyện mình đến Nhà họ Mai, vì thế, cả thành phố M đã nhanh chóng biết được.
Rất nhiều người cho rằng, Mai Tùng Lâm sẽ chính thức giao lại chiếc ghế của mình cho Tư Nhiên. Mặc dù cả hai người vẫn chưa thật sự thừa nhận thân phận, nhưng rất nhiều người đã hiểu rõ cả rồi.
Chính vì hành động này của Tư Nhiên nên chuyện thay đổi vị trí tổng giám đốc sắp tới sẽ đỡ phiền phức hơn.
Đội ngũ của Tư Nhiên cũng rất tận lực, họ đã từ từ loại bỏ hết những nhân tố bất ổn đi.
Nhoáng một cái đã đến Tết Trùng Dương, cũng là sinh nhật lần thứ mười sáu của Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Để chúc mừng sinh nhật của hai đứa trẻ, bữa tiệc năm nay sẽ cực kỳ khác biệt.
Lần này họ sẽ không mở tiệc công khai mà chỉ mời những người có quan hệ thân thiết với gia tộc đến tham dự. Bữa tiệc được tổ chức trong ba ngày tại dinh thự của nhà họ Hạ.
Ngày đầu tiên sẽ mời những người bạn làm ăn, ngày thứ hai là bạn của bọn trẻ, ngày thứ ba là những người bạn thần bí.
Ngoài những món quà được nhận từ trước thì mấy ngày này, Thẩm Duệ và Thẩm Hà phải nhận quà đến mỏi cả tay.
Đến ngày thứ hai, các bạn từ cấp trung học, phổ thông hay đại học ở học viện quý tộc Duệ Hà đều đến cả.
Cấp tiểu học và mầm non cũng gửi quà đến.
Dù sao thì cũng là nhận quà các kiểu.
Mấy hôm nay, Thẩm Duệ và Thẩm Hà giống hệt con quay, hai đứa cứ xoay như chong chóng.