Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1139:




Tiểu Cát cười cười, ngồi trước mặt Thẩm Hà, đưa cho Thẩm Hà một lon coca: “Chỗ chị không có thứ gì tốt, chị thường uống cái này, nếu em uống không quen thì thôi vậy.”
Thẩm Hà nhận lấy bằng một tay, cô cười híp mắt nói: “Em thích uống mà, cảm ơn chị.”
Tiểu Cát chớp mắt với vẻ xinh đẹp: “Em tìm chị có việc gì vậy?”
“Em muốn nói chuyện với chị.” Thẩm Hà uống một ngụm coca và nói: “Em rất tò mò về chị.”
“Chị cũng không phải nhân vật lớn gì, tại sao em lại có hứng thú với chị?” Tiểu Cát cúi đầu hỏi.
“Bởi vì chị là người anh Tiểu Nhiên bảo vệ.” Thẩm Hà cười hì hì trả lời: “Vậy nên em mới muốn nghe câu chuyện của chị. Có được không?”
Tiểu Cát gật đầu: “Vốn dĩ cũng không có gì không thể nói. Các cậu ấy đều biết cả.”
Thẩm Hà gật đầu.
“Năm 4 tuổi chị đã bị người ta bán đi. Chị chỉ nhớ mang máng mẹ biết tiếng Đức và tiếng Anh, bố biết tiếng Hi Lạp cổ. Hình như công việc của mẹ rất bận rộn, cả bố cũng thế. Chị bị bảo mẫu bán. Sau này, chị chuyển đi rất nhiều nơi, chị cũng không nhớ nhà chị ở quốc gia nào ở khu vực nào nữa. Đợi chị có thể hoàn toàn nhớ được rõ ràng thì chị đã ở trong nước rồi. Ở đó chị chuyển đến sống ở khu đèn đỏ, nhặt rác của người khác và làm chân sai vặt cho người ta để kiếm ít tiền sinh hoạt.”
“Ban đầu, họ nhìn thấy chị ngoan ngoãn nên cũng cho chị chút cơm thừa canh cạnh, vì thế chị cũng sống tiếp được. Nhưng có một ngày, chị đột nhiên phát hiện ánh mắt những người đó nhìn chị đã thay đổi. Từ đó về sau chị liền biết, chị không thể sống ở đó nữa. Nhưng chị chưa kịp trốn thì đã bị kẹt lại ở trong ngõ. Họ muốn đưa chị đến chị làm chân chạy vặt bán thân lấy tiền. Đương nhiên là chị không chịu, nhưng một mình chị làm sao là đối thủ của nhiều người như vậy được?” “Chính vào lúc đó, Tư Nhiên từ trên trời rơi xuống giống như thiên thần cứu chị ra khỏi đó. Cậu ấy hỏi chị, có muốn đi cùng với cậu ấy không? Chị gật đầu. Sau đó cậu ấy đưa chị đến một chỗ, để thư tài năng của chị. Lúc đó chị mới biết Tư Nhiên còn tìm được rất nhiều đứa trẻ như vậy. Đúng vậy, bản thân cậu ấy là trẻ con nhưng lại tìm được bọn chị, thử tài năng của bọn chị, sau đó hỏi bọn chị có muốn đi theo cậu ấy làm việc lớn không.”
“Những người như bọn chị, hoặc là sống ở khu đèn đỏ, hoặc là sống ở trong các góc người ta không nhìn thấy, hoặc là bị người khác bỏ rơi, hoặc là sinh ra đã là trẻ mồ côi, hoặc xuất thân không rõ lai lịch như chị. Nhưng bọn chị đều có một điểm chung, đó là đều có tài năng trong lĩnh vực của mình. Tài năng của chị là tính toán. Em có thể kiểm tra chị ngay tại chỗ, chị có thể đưa ra cho en kết quả dữ liệu kết hợp của tất cả phép cộng, trừ, nhân và chia của 30 số có 9 chữ số trong 5 giây. “
“Chính vì khả năng này mà khi chị kiểm tra một vài báo cáo đã phát hiện ra rất nhiều lỗ hổng và vấn đề, từ đó khiến Tư Nhiên nắm được cơ hội, lấy được không ít cổ phiếu của nhà họ Mai, trở thành cổ đông lớn quan trọng nhất của nhà họ Mai, cũng có thể lấy được cổ phần khống chế của cổ đông lớn. Có người lại giỏi máy tính, sở trường của cậu ấy là làm hacker, tuy không lợi hại lắm nhưng cũng nằm trong top 10 trên trường quốc tế, bây giờ người xếp dầu tiên Thiên Thần Sáu Cánh.”
Thẩm Hà lập tức cười lên.
Cậu lợi hại quá, vẫn xếp thứ nhất!
“Còn có người giỏi đàm phán, có người giỏi ngụy trang, có người giỏi theo dõi... Bọn chị dường như ai cũng có điểm mạnh của riêng mình nên mới được ở lại đây.” Tiểu Cát giải thích: “Nhiên đã đưa em tới đây, hiển nhiên là cậu ấy không có ý định giấu diếm em mọi thứ ở nơi này nữa. Cho nên chị nói với em cũng không có vấn đề. Dù sao thì cậu ấy quan tâm em như vậy, cậu ấy không có bí mật gì với em.”
“Bọn em là người thân cũng là bạn bè, càng là tri kỷ.” Thẩm Hà trịnh trọng giải thích: “Chị Tiểu Cát, có phải chị thích anh Tiểu Nhiên không? Lúc em hỏi chị ở trên xe chị vẫn chưa trả lời em.”
Ánh mắt Tiểu Cát hoảng loạn: “Chị thích hay không liên quan gì đến em?”
“Có liên quan.” Thẩm Hà cười híp mắt trả lời: “Anh Tiểu Nhiên có bạn gái đương nhiên em phải giúp đỡ rồi!”
Mặt Tiểu Cát lập tức đỏ lên: “Đừng nói bừa.”
Thẩm Hà đột nhiên sáp lại gần: “Mặt chị Tiểu Cát đỏ hết lên rồi, xem ra em đoán không sai! Chị yên tâm đi, em sẽ giúp chị!”
Mắt Tiểu Cát nhấp nháy: “Em nói thật không? Em sẽ giúp chị thật chứ?”
Thẩm Hà cười hì hì trả lời: “Đương nhiên rồi! Chị đi theo anh Tiểu Nhiên lâu như vậy, em tin chắc chắn là chị thích anh ấy. Nếu không thì, sao chị lại đặc biệt chuẩn bị cơm cho anh ấy?”
Nói xong câu này Thẩm Hà liền đứng lên, cô cười hì hì nói: “Em về đây, yên tâm, em sẽ giúp chị!”
Tiểu Cát cuối cùng cũng không che dấu tâm sự của mình, cô kéo tay Thẩm Hà nói: “Cảm ơn em.”
“Không có gì, em đi đây!” Thẩm Hà vẫy tay rồi rời khỏi phòng của Tiểu Cát.
Thẩm Hà vừa đi ra khỏi phòng liền bất giác thở dài.
Cô từng học một chút tâm lý học.
Trái ngược với vẻ bề ngoài vui vẻ hoạt bát, thực ra Tiểu Cát là người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Rõ ràng cô thiếu cảm giác an toàn nhưng lại không chịu nhìn thẳng vào vấn đề của bản thân, nên cô đã thể hiện tâm trạng này qua việc trang trí nội thật trong phòng.
Màu đỏ sậm, đây là màu sắc khi máu đông.
Nếu phải chịu đả kích hết lần này đến lần khác chị ấy sẽ tìm đến cái chết.
Cho nên Thẩm Hà nghĩ cách để đánh thức khát vọng với cuộc sống của Tiểu Cát.
Tình yêu, chính là một trong những con đường đó.
Dù sao thì bây giờ Tư Nhiên cũng không thích ai, tác hợp cho hai người họ có gì không tốt?
Về đến trên nhà, Tư Nhiên nhìn Thẩm Hà xâu xa: “Em đi đâu mà lâu thế?”
Thẩm Hà cười hì ngồi đối diện với Tư Nhiên, cô nằm bò ra bàn, hai tay chống cằm nói: “Anh Tiểu Nhiên, anh nói thật với em đi, có phải bây giờ anh không thích ai không?”
Trái tim của Tư Nhiên bất giác run rẩy.
Cậu đè sự run rẩy của mình xuống, cố làm ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Không có, sao đột nhiên em lại hỏi như vậy? Em còn nhỏ hiểu cái gì chứ? Chỉ biết hỏi lung tung!”
Thẩm Hà nói với vẻ không hiểu: “Em chỉ hỏi anh một câu mà anh lại đáp lại mấy câu. Anh Tiểu Nhiên, anh sốt ruột muốn giấu điều gì sao?”
“Vớ vẩn! Ăn đi! Tiểu Cát tự tay làm, em nếm thử đi.” Tư Nhiên đưa một đôi đũa cho Thẩm Hà.
Thẩm Hà cầm lấy đũa, gắp thức ăn bỏ vào trong miệng gật đầu nói: “Tuy vẫn hơi thiếu lửa nhưng vì có tình có nghĩa nên mùi vị vẫn có thể coi là ngon.”
Sắc mắt Tư Nhiên trầm xuống: “Tiểu Hà, em đừng nói bừa! Tiểu Cát và anh không có gì cả.”
Thẩm Hà nghiêm túc nhìn anh: “Nếu em nói hai người có thể có gì đó anh có chấp nhận không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.