Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mới chớp mắt mà đã hết một tháng.
Cũng sắp hết năm rồi.
Giao thừa năm nay, mọi người đều không thể về nhà mà phải chúc mừng năm mới trên đảo.
Để ăn tết thật vui vẻ, mọi người được nghỉ ba ngày.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt vẫn không xuất hiện nhưng cũng ra thông báo rằng ba ngày này, mọi người có thế tự do làm những việc mình muốn làm.
Ba bữa cơm trong ngày không cần phải tuân thủ quy tắc trên đảo, có thể mở tiệc, có thể uống rượu, có thể thức thâu đêm.
Tất cả học sinh đã phải căng thẳng cả tháng trời rồi, cuối cùng bọn họ cũng có thể thư giãn một chút. Mọi người đều hận không thể nằm trong phòng ngủ nguyên ba ngày ba đêm, làm gì còn hơi sức mà mở tiệc chứ?
Vì vậy, kể cả những học sinh trước đây rất thích tiệc tùng thì bây giờ cũng sợ rồi, mọi người nằm yên trong phòng ngủ nguyên một ngày một đêm mới lấy lại được tinh thần.
Bởi vì là đêm giao thừa nên mọi người đều đang gọi điện thoại hoặc trò chuyện video với gia đình.
Có lẽ đã quen với sự xa cách, cho nên dù tết năm nay không thể về nhà thì dường như mọi người cũng không buồn lắm.
Dù sao, bình thường họ cũng hay ăn tết ở nước ngoài mà.
Nhưng mà không bao gồm Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Đặc biệt là Thẩm Hà.
Nhiều năm qua, Thẩm Hà đều ăn tết ở nhà.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hà ăn tết ở bên ngoài, vì thế, cô bé vẫn rất nhớ nhà.
Cũng may Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt tới đảo, bên cạnh còn có anh trai và Vu Tiểu Uyển nên Thẩm Hà mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Lúc này, Thẩm Hà đang ngây ngẩn trong phòng, hoàng tử Joel đi đến gõ cửa: "Tiểu Hà? Em có tiện nói chuyện không?"
"Anh Joel? Đương nhiên là được rồi! Mời anh vào!" Thẩm Hà lập tức mỉm cười trả lời.
Hoàng tử Joel ung dung đi vào, trong tay cậu có một chiếc hộp, cậu mỉm cười rồi đưa cho Thẩm Hà: "Tặng em quà năm mới này."
"Tặng cho em sớm như vậy ư?" Thẩm Hà vui vẻ nhận lấy, là một chiếc bánh gato hình có hình một bộ váy nhỏ.
Thẩm Hà lập tức sửng sốt. Món quà này quá đặc biệt!
Đây là giao thừa chứ không phải sinh nhật, tại sao lại tặng bánh gato chứ? Hơn nữa, vì sao lại thiết kế thành hình dạng một bộ váy? Sao mà cô bé thấy bộ váy này quen mắt thế nhỉ, hình như đã thấy ở đâu đó rồi? Hay là một bộ váy mà cô bé đã từng mặc?
Hoàng tử Joel vẫn luôn quan sát nét mặt của Thẩm Hà.
Lúc nhìn thấy gương mặt Thẩm Hà có vẻ kinh ngạc thì cậu biết ngay rằng mình đã đạt được mục đích.
Không có cách nào khác!
Công chúa nhỏ không thể đoán thân phận của cậu, mà cậu lại không thể nói thẳng ra, vì vậy, cậu chỉ có thể dùng cách này để nhắc nhở cô bé một cách bóng gió thôi!
Nhưng mà, cậu có đủ kiên trì.
Năm nay, công chúa nhỏ của cậu đã mười sáu tuổi rồi, cô bé còn lâu mới đến tuổi trưởng thành.
Cậu phải từ từ bồi đắp.
Thẩm Hà chống cằm nhìn hoàng tử Joel: "Anh Joel, ở nước các anh, giao thừa là sẽ tặng bánh gato à?"
"Hả... Bọn anh không có tết." Hoàng tử Joel thành thực trả lời.
Thẩm Hà cười cười nhìn hoàng tử Joel: "Anh Joel, dáng vẻ thành thực của anh rất đáng yêu! Bây giờ cả thế giới đều đang đón tết đấy!"
"Ừm." Hoàng tử Joel gật đầu: "Anh đã đến đây rồi, cho nên anh cũng bắt đầu đón tết. Đây là cái tết đầu tiên của anh, tặng em, công chúa của anh."
Thẩm Hà cười phụt một tiếng, cô bé không nhịn được mà giơ tay lên nhéo nhéo gương mặt của hoàng tử Joel: "Anh Joel, lần đầu tiên em thấy anh ngốc như thế đấy!"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hà đối xử với hoàng tử Joel một cách suồng sã như thế.
Mặc dù trước đây, hai người cũng thân nhau, nhưng mà cả hai đều có chừng mực, sẽ không thực hiện những hành động quá thân mật.
Còn bây giờ, khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi, sau đó Thẩm Hà lại còn tiến lại rồi thực hiện những hành động thân thiết như thế.
Bầu không khí giữa hai người hơi khác lạ.
Phải biết rằng, hoàng tử Joel là hoàng tử của một nước!
Loại khí chất không vướng bụi trần này làm cho người khác không thể không tôn trọng.
Cho dù một người quen nghịch ngợm, quậy phá như Thẩm Hà cũng không đành lòng trêu chọc hoàng tử Joel.
Trên thực tế, hoàng tử Joel cũng không cho phép người khác xúc phạm mình.
Nhưng cậu chỉ cho phép một mình Thẩm Hà thân thiết với mình. . Đọc tr𝘂𝘆ện tại ﹏ 𝐓𝖱Ù𝗠𝐓𝖱𝖴 YỆ𝑁.vn ﹏
Lúc này, động tác của Thẩm Hà chẳng những không làm hoàng tử Joel tức giận, mà cậu còn lập tức mỉm cười.
Vốn dĩ, gương mặt của cậu đã đẹp đến mức ngẩn người. Bây giờ lại cười thế này, đúng là làm cho người khác có cảm giác như trăm hoa đều héo rũ khi gặp cậu.
"Thật à?" Hoàng tử Joel khẽ cười, bỗng nhiên cậu đến gần hơn: "Vậy em có thích không?"
Thấy hoàng tử Joel sát lại gần từng chút một, gương mặt của Thẩm Hà bỗng nhiên đỏ lên mà không rõ lý do.
Thật kỳ lạ, trái tim đập rất nhanh.
Sao nó lại đập nhanh thế nhỉ?
A a a a, thật là rối bời!
Thấy Thẩm Hà đỏ mặt, hoàng tử Joel không thừa thắng xông lên nữa mà tha cho cô. Cậu giơ tay xoa đầu cô rồi nói: "Ngốc ạ, chiếc bánh gato này là do anh nhờ bạn Cung Tử Á làm đấy. Cậu ấy rất khéo tay, hy vọng là em sẽ thích."
"Em rất thích!" Thẩm Hà lập tức đáp lời: "Mặc dù đây là lần đầu tiên em ăn bánh gato vào đêm giao thừa."
Nói xong, hai người họ cùng mỉm cười.
Lúc đó, những học sinh ở bên ngoài đã đốt lửa trại trên đảo rồi, sau đó họ chuẩn bị cách loại đồ ăn, thức uống để cũng nhau xem chương trình đón xuân được phát trực tiếp trên sóng truyền hình. Mọi người cùng nhau gói bánh trưng, bánh tét, luộc bánh trôi, học sinh ở hai miền Nam Bắc cũng cùng nhau ăn mừng.
Vu Tiểu Uyển và Cung Tử Á sóng vai trở về, Vu Tiểu Uyển nhìn lên bầu trời rồi nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh! Chỉ mới chớp mắt mà chúng ta đã ở trên đảo được một tháng rồi. Tớ cảm thấy như mình vừa mới tới đây từ hôm qua thôi ấy."
"Chắc là vì chúng ta quá bận cho nên mới bỏ quên thời gian." Cung Tử Á vừa cười vừa nói: "Hôm nào chúng ta cũng giành giật từng giây mà."
"Đúng thế. Cuộc sống vội vàng, bận rộn này sẽ là tình trạng xảy ra thường xuyên đối với chúng ta trong tương lai. Vì thế, thích ứng trước một chút cũng tốt." Vu Tiểu Uyển trả lời: "Đúng rồi, thời gian này, quan hệ giữa cậu và Gia Cát Du Du thế nào?"
Cung Tử Á thở dài một tiếng, cô nói: "Vẫn như thế thôi. Coi như không nhìn thấy nhau thôi. Cậu ta không gây phiền phức cho tớ là tớ đã cảm ơn trời đất rồi."
Vu Tiểu Uyển gật đầu: "Đúng là khó khăn cho cậu rồi."
"Không, không đâu." Cung Tử Á cười cười rồi phất tay.
Nói đến đây, cả hai người đã về đến cửa phòng.
Vừa vào khỏi cửa, Cung Tử Á đã thấy sắc mặt của Gia Cát Du Du tái nhợt, cô ta che miệng chạy vào nhà vệ sinh, sau đó Cung Tử á nghe thấy tiếng nôn khan của cô ta truyền ra từ trong đấy.
Mặc dù Cung Tử Á không phải là thánh mẫu, không muốn dính vào chuyện của Gia Cát Du Du, nhưng thấy Gia Cát Du Du đổ bệnh, nên cô vẫn hỏi một câu: "Gia Cát Du Du, cậu không được khỏe à? Có cần tôi gọi bác sĩ đến giúp cậu không?”
Vốn dĩ, Gia Cát Du Du đã ghét Cung Tử Á rồi, bây giờ nghe thấy Cung Tử Á nói vậy, sao cô có thể tiếp nhận ý tốt của Cung Tử Á chứ?
Sau khi nôn khan một lúc lâu, cô mới hung hăng nói: "Cậu không cần giả vờ giả vịt đâu! Trong lòng cậu rõ ràng đang muốn tôi nôn chết tại đây luôn, thế mà còn giả vờ làm người tốt bảo giúp tôi gọi bác sĩ nữa chứ!"
Cung Tứ Á đành lắc đầu: "Vậy được, tùy cậu thôi!"