Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1223:




“Mấy cậu, mấy cậu đều xem thường chúng tôi!” Ngưu Hân Hân trách móc: “Tuy mọi người không để lộ ra mặt nhưng mọi người xem thường chúng tôi từ trong xương tủy.”
“Tại sao chúng tôi phải xem thường các cậu?” Một bạn học nữ hỏi lại: “Hơn nữa, mấy cậu biết chúng tôi là ai à mà nói chúng tôi như thế?”
“Đề tài nói chuyện của các cậu là thứ học sinh bình thường nói chắc?” Mã Ly Ly đứng dậy nói: “Mấy cậu cố ý nói mấy lời này không phải đang tỏ vẻ không hoan nghênh chúng tôi sao? Mấy cậu giỏi, được chưa? Mấy cậu học trường nào mà ăn hiếp người quá đáng thế? Sinh viên đại học Viên Lâm chúng tôi sao có thể bị bắt nạt như vậy chứ?”
“Chuyện này phải nói từ đâu bây giờ?” Một bạn nam hỏi ngược lại: “Chúng tôi không cố ý bàn những chuyện mà các cậu không hiểu, hàng ngày chúng tôi hay bàn về những chuyện này thật! Chúng tôi không phải sinh viên trường tài chính hay kinh tế gì cả, đây chỉ là một trong những bài tập bình thường của chúng tôi thôi! Chúng tôi cũng không hề có ý coi thường đại học Viên Lâm! Chúng tôi mới chỉ không nói chuyện liên quan tới Viên Lâm thôi mà hai cậu đã giận tới như vậy, cho chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi đích thực không hiểu rõ lắm về Viên Lâm, có chăng thì cũng chỉ được chút xíu nên mong các cậu tha lỗi cho chúng tôi!”
“Cậu...” Ngưu Hân Hân và Mã Ly Ly bị chặn họng không nói nổi câu nào.
Thẩm Duệ và Joel nhìn bọn họ, nhân cơ hội này tách khỏi đám người, đi tìm Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển.
Chưa đi được bao lâu đã nhìn thấy ba cô gái ngồi bên bờ, ném đá xuống sông.
Nhìn bóng dáng Thẩm Duệ và Joel từ xa chạy tới, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển đều quay mặt đi, coi như không thấy.
Cung Tử Á lập tức vẫy tay với bọn họ: “Chúng tôi ở đây!”
Vu Tiểu Uyển đứng dậy, nói: “Họ tới đây rồi, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Hà đang định đứng dậy liền bị Cung Tử Á giữ chặt, nói: “Người ta cũng tới xin lỗi rồi, hai cậu cho họ cơ hội sửa sai đi!”
Đang nói chuyện, Thẩm Duệ bước nhanh tới, đứng ngay trước mặt Vu Tiểu Uyển, nhìn những người khác rồi kéo Vu Tiểu Uyển đi sang chỗ khác.
Hoàng tử Joel ung dung bước tới, Cung Tử Á cười nói: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, em qua đó đi dạo một lát!”
Nói xong, Cung Tử Á đứng dậy rời đi. Cô sẽ không ở đây làm bóng đèn đâu.
Thẩm Hà thấy Cung Tử Á rời đi cũng muốn đi theo bạn.
Hoàng tử Joel bước tới, Thẩm Hà vừa hay sà vào lòng anh.
Thẩm Hà định giãy dụa đã bị hoàng tử Joel ôm chặt, nói: “Nếu em còn giận thì đánh anh đi. Trút giận lên người anh thoải mái, đừng để bức bối ở trong lòng.”
Thẩm Hà dơ tay lên nhưng không nỡ đánh xuống.
“Vẫn còn giận?” Hoàng tử Joel cúi đầu nhìn Thẩm Hà cười cười.
“Ai thèm giận chứ? Sao em lại phải giận?” Thẩm Hà tức giận trả lời: “Anh chẳng phải là gì của em.”
“Anh là đàn anh của em!” Hoàng tử Joel cố ý nói: “Sao lại không là cái gì? Từ bé đến lớn, em đều gọi anh là anh Joel còn gì?”
“Anh...” Thẩm Hà trước giờ miệng lưỡi lanh lợi, lúc này cũng không thể thốt lên lời.
“Được được được, không giận nữa, được không? Tất cả là lỗi của anh, anh không nên tranh giành với em! Anh lớn hơn em hai tuổi, lại là con trai, dù em đúng hay sai anh cũng nên nhường em mới phải.” Hoàng tử Joel liên tục xin lỗi: “Em đừng giận nữa được không? Công chúa nhỏ cười lên mới đẹp!”
Hoàng tử Joel nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Thẩm Hà lúc đầu còn tức giận, nhưng hoàng tử Joel xin lỗi hết câu này đến câu khác, một bụng lửa giận trong cô cũng từ từ tiêu tan.
Thẩm Hà hờn dỗi nói: “Anh còn add facebook của hai bạn nữ kia, anh muốn chọc tức em phải không?”
“Anh có add ai đâu? Điện thoại anh cầm không phải của anh mà là điện thoại của bạn nam bên cạnh!” hoàng tử Joel rút điện thoại của mình ra, mở facebook ra cho Thẩm Hà xem: “Nhìn này, không hề có lịch sử thêm bạn mới nhé! Facebook của anh chỉ add mấy người bọn em thôi, không hề có người nào khác.”
Thẩm Hà nheo mắt nhìn, đúng là không có lịch sử kết bạn thật, không kìm được, mỉm cười: “Anh lại lừa em!”
“Anh bị ép quá không còn cách nào khác, nếu không làm thế này anh đâu có tìm được cách nào để tới xin lỗi em chứ!” hoàng tử Joel tiếp tục dỗ dành: “Em xem này, anh chưa nói gì với họ cả, em vẫn giận à?”
“Em không giận chuyện này.” Thẩm Hà vẫn cự nự.
“Rồi rồi, anh cũng không cãi nhau với em về vấn đề học hành nữa. Anh xin lỗi, anh sẽ sửa! Sau này em nói gì cũng đúng hết.” hoàng tử Joel lập tức bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Đợi em hết giận, anh bàn với em về bài học một cách chính xác sau.”
“Hửm?” Thẩm Hà ngẩng đầu, cố ý nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ.
Hoàng tử Joel mặt không đổi sắc xin lỗi: “Ừm ừm, em nhìn xem, lúc này không thích hợp để thảo luận, cũng không hợp để xin lỗi này.”
Thẩm Hà nhìn bộ dạng nghiêm túc nhưng không giấu được sự vui vẻ của Joel, bật cười ra tiếng, nhìn sang chỗ khác nói: “Thực ra em đã suy nghĩ, lời anh nói không phải không có lí! Nhưng mà, không được tranh giành, cãi lí với em!”
“Được được. Không tranh, không tranh.” Hoàng tử Joel liên tục gật đầu.
Thấy hoàng tử Joel có biểu hiện tốt, gương mặt lại đẹp trai, ánh mắt trong veo rọi thẳng vào trái tim Thẩm Hà, khiến cô không thể nói thêm, cũng không còn gì để giận nữa.
Đôi này coi như đã hoà thuận.
Ở một nơi khác, sau khi Thẩm Duệ kéo Vu Tiểu Uyển rời đi, lập tức lao thẳng vào trong rừng cây, không giải thích một câu nào mà cúi đầu cưỡng hôn cô.
Vu Tiểu Uyển còn muốn giãy dụa phản kháng, nhưng đều bị Thẩm Duệ ngăn lại.
Dần dần, cơ thể cô từ cứng ngắc chuyển thành mềm mại.
Tổng giám đốc bá đạo Thẩm Duệ chỉ trong chốc lát đã hạ gục Vu Tiểu Uyển.
Đợi hai người tách nhau ra, Vu Tiểu Uyển yếu ớt nói: “Đừng tưởng như vậy là em sẽ tha cho anh!”
“Ừ, vậy thêm một lần nữa nhé!” Thẩm Duệ cúi đầu điên cuồng hôn lên môi Vu Tiểu Uyển.
10 phút sau, Vu Tiểu Uyển mới tìm được giọng nói của mình: “Anh đừng tưởng như vậy là em sẽ tha thứ cho anh nhé ô ô ô”
Lại qua 10 phút nữa, Vu Tiểu Uyển vừa định mở miệng đã bị Thẩm Duệ cúi đầu định hôn tiếp khiến cô sợ đến nỗi bịt chặt miệng, tức giận nhìn về phía anh.
Thẩm Duệ bật cười, đứng thẳng người, vuốt má cô: “Ngốc nghếch! Em tưởng anh phản bội em? Em cũng không nghĩ xem, bao nhiêu năm nay anh bảo vệ em, không thèm để mắt tới bất cứ cô gái xinh đẹp nào, sao anh lại đi add wechat bọn họ?”
“Gạt người!” Vành mắt Vu Tiểu Uyển đỏ hoe chực khóc.
“Đúng là cô bé ngốc. Điện thoại này không phải của anh mà là của người khác, chắc giờ cũng xóa rồi.” Thẩm Duệ hết cách, khiêu khích nói: “Nhưng thấy em ghen, anh mới khẳng định được em có yêu anh. Tiểu Uyển, em rất sợ mất đi, sợ hơn cả anh nữa em có biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.