Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1448:




Văn Gian Thanh lo cho Hạ Thẩm Châu, Thẩm Tùng Tý cũng rất lo.
Cậu ta thân là người dẫn đầu trong đám nhỏ này, tự nhiên là phải chăm sóc các em trai em gái.
Bây giờ thân phận của mọi người đều đã lộ ra, chỉ sợ những bạn học Nhị Trung đó, sợ là đều thay đổi cách nhìn với họ.
Quả nhiên, Thẩm Tùng Tý vừa mới từ sân vận động trở về, suốt chặng đường không ít người giả vờ tình cờ gặp gỡ mà chào hỏi.
Lúc trước, mọi người đều vẫn rất tùy ý.
Hihi haha, chuyện đùa gì nói được cả.
Thế nhưng bây giờ, trong mắt họ đã bớt đi phần tùy ý, thêm phần cung kính và danh lợi.
Ai đều biết, nếu như có thể cùng với những công tử tiểu thư này bắt nối quan hệ, sau này sẽ có giúp ích rất lớn.
Nhưng, cách bắt nối quan hệ này cũng là một môn học vấn.
Vừa phải bắt nối một cách không lộ liễu, lại phải khiến cho đối phương nhớ đến mình
Cho nên, suốt chặng đường này, Thẩm Tùng Tý xem như được chứng kiến trí tuệ của mọi người.
Thật sự là muốn màu muôn vẻ.
Trong đó, có ba đứa con gái “vô tình” chạm phải cậu ta, có năm đứa con gái “Không cẩn thận” tạt nước ướt cả người cậu ta, có bảy người “Tình cờ gặp” cậu ta và nhiệt tình mời cậu ta đến nhà làm khách, còn có cả trực tiếp đi qua yêu cầu trao đổi số điện thoại và facebook.
Thẩm Tùng Tý đủ kiểu bất lực!
Họ đây là xem hết bao nhiêu phim thần tượng thế?
Trúng độc nặng đến mức nào?
Chẳng lẽ làm quen với người giàu, chỉ có thể thông qua mấy con đường này sao?
Thẩm Tùng Tý giờ mới hiểu ra, tầm quan trọng mà khi đó mọi người ẩn giấu thân phận!
Bây giờ tốt rồi...
Bây giờ, đặc sắc nhất đã không còn là buổi lễ hội trường nữa, mà là đám bạn học tinh ranh này đây.
Họ thật sự là dùng mọi thủ đoạn để mà gây sự chú ý với họ.
Thẩm Tùng Tý đoán rằng ngoài cậu ta ra, có lẽ những người khác đều gặp tình trạng như thế cả.
Trên thực tế, cậu ta đoán đúng rồi...
Thời điểm này đây, không cần biết là Văn Gian Thanh, Thẩm Viễn, hay Hạ Thẩm Châu cả Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh, đều bị vô số đám đông “Tình cờ gặp” cả.
Kể cả ngây ngô dễ thương như Thẩm Mạch cũng không ngoại lệ.
Lúc trước không có giao du gì với cô bé, đều nườm nượp mà tiến gần, còn đủ kiểu thân thiết với cô bé, nhiệt tình mời cô bé đến nhà làm khách, không thì đi nghỉ mát.
May là Thẩm Mạch tuy rằng ngây thơ đáng yêu, nhưng trong học viện quý tộc Duệ Hà người vây quanh Thẩm Mạch không phải số ít. Do đó trên điểm này, Thẩm Mạch vẫn rất điềm tĩnh ung dung mà từ chối cả: “Cám ơn mọi người, nhưng, tớ không có thời gian! Tất cả hoạt động của tớ đều được các anh phê duyệt cả, tớ là không được phép hoạt động một mình. Hơn nữa các cậu cũng biết, các anh của tớ thực sự đều rất bận. Cho nên các cậu không bằng trực tiếp đi hỏi họ thì hơn!”
Thẩm Mạch rất nhẹ nhàng mà đem tất cả vấn đề đẩy cho người khác, mấy bạn học nữ đều không gì để nói cả.
“Ây ây ây, các cậu xem, đó không phải bạn cùng bàn với Tiểu Mạch sao?” một bạn nữ tinh mắt, nhìn bạn cùng bàn của Thẩm Mạch, với vẻ đứng ngồi không yên mà đứng tại nơi không xa: “Xem ra là đến tìm cậu đó!”
Thẩm Mạch nhìn bạn cùng bàn đó, ánh mắt hầu như đã rất bình lặng, nói: “Xem ra cậu ấy tìm tớ có việc. Xin lỗi, tớ đi qua xem thử.”
“Được được được.” Mấy bạn học nữ đó vội trả lời.
Trong đó có một bạn nữ không kiềm được mở miệng nhắc nhở nói: “Tiểu Mạch, nhắc cậu một chút! Bạn cùng bàn đó của cậu... miệng lưỡi cậu ta rất ngọt, cậu không được bị lừa đó.”
Thẩm Mạch mĩm cười: “Tớ biết rồi.”
Mấy bạn học nữ đó mới quay người rời khỏi.
Bạn cùng bàn với Thẩm Mạch cuối cùng chờ được chỉ mình Thẩm Mạch, vội chạy sang, với vẻ lúng túng mà nhìn Thẩm Mạch: “Tiểu Mạch, cậu vẫn còn giận tớ sao?”
Ánh mắt Thẩm Mạch bình tĩnh mà nhìn cậu ta, nói: “Tớ có gì đáng để giận chứ?”
“Có phải là do tớ mãi không nói ra câu đó với cậu cho nên cậu mới giận tớ?” ánh mắt tham lam bạn cùng bàn của Thẩm Mạch nhìn quanh hai lần gương mặt của Thẩm Mạch, mới nói: “Thực ra, câu nói này tớ mãi muốn nói với cậu, chỉ là không có can đảm. Hôm nay, dù có thế nào tớ đều muốn nói với cậu...”
“Cậu xem, phong cảnh trường Hồng Nghệ đúng thật sự rất đẹp!” Thẩm Mạch đã không còn là Thẩm Mạch lúc trước nữa, cô ấy giờ đã dần trưởng thành, cô ấy liền cắt ngang câu nói mà bạn cùng bàn sắp nói ra miệng: “Tuy rằng so với học viện quý tộc Duệ Hà vẫn còn thua xa, nhưng sự khéo léo đã rất khó mà có được. Anh tớ nói, trường Hồng Nghệ trong mấy trường trung học phổ thông của thành phố Vinh, xem như là phong cảnh tuyệt đẹp của một vùng. Lần này chúng tớ sống và rèn luyện trong trường Nhị Trung, nhận được sự chăm sóc, thật sự rất cám ơn. Trải qua lễ hội trường lần này, có lẽ chúng tớ không thể nào tiếp tục trải nghiệm trong trường Nhị Trung nữa. Mấy hôm nay có thể cùng các cậu làm bạn học, là chuyện may mắn nhất trong đời tớ. Cám ơn cậu.”
“Làm gì mà nói khách sao thế kia, tớ là muốn nói với cậu...” bàn cùng bàn với Thẩm Mạch vẫn muốn tiếp tục tỏ tình.
Đáng tiếc, Thẩm Mạch đã không muốn nghe tiếp nữa.
“Nghe nói cậu đã có bạn gái, chúc các cậu hạnh phúc.” Thẩm Mạch trự tiếp nói rõ điểu này.
Sắc mặt bạn cùng bàn với Thẩm Mạch liền thay đổi.
Lúc đầu cậu ấy, thực sự cảm thấy Thẩm Mạch rất thú vị, rất đẹp rất đơn thuần rất ngây thơ rất dễ lừa.
Cậu ta chỉ muốn trêu chọc Thẩm Mạch, lừa để chơi mà thôi.
Nói đến cùng, người bạn gái không thể công khai đó của cậu ấy, điều kiện gia đình vẫn rất tốt, mỗi tháng hoặc tặng cậu ta đôi giày hoặc chiếc nón hoặc chiếc điện thoại.
Còn Thẩm Mạch này nghe nói là đứa con gái nhà quê nghèo nàn.
Cho nên cũng chỉ có thể chơi cho vui mà thôi.
Trước tiền và lợi ích, tình cảm tính là gì chứ?
Thế nhưng, sáng hôm nay cậu ta bị đả kích lớn!
Cậu ta thấy được gì? Nghe được gì?
Thẩm Mạch tuy nhiên là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia ở đông bắc.
Cái gì? Cái gì cơ!
Người con gái mà cậu ta không nhìn trúng, tuy nhiên lại là thiên kim hào môn!
Nếu cậu ta có thể nắm chặt thiên kim này trong này thì... thế thì tương lai cậu ta, không phải là bay lên trời cao sao?
Cho nên, cậu ta vô cùng quả đoán mà quyết định từ bỏ người bạn gái bí ẩn sau lưng bấy lâu nay, mà kiên quyết tỏ tình cùng Thẩm Mạch.
Nhưng cậu ta không bao giờ ngờ đến, mấy hôm trước Thẩm Mạch đối với cậu ta còn chút rung động, hôm nay đã lạnh lùng mà vạch rõ ranh giới với cậu ta.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như là cô gái bình thường không nói, cậu ta còn dám bám sống bám chết.
Nhưng nếu đối phương là thiên kim Thẩm gia, thì có cho cậu ta gan trời cũng không dám!
Phải biết, nhiều người như thế đang ở đây canh chừng!
Cậu ta nếu dám động một ngón tay của Thẩm Mạch, cậu ta có lẽ không thấy mặt trời ngày mai nữa!
Thế là, trong lòng cậu ta chính là hối hận chết được!
Tại sao không sớm đem cô gái này giành đến tay chứ?
Nếu như đem cô gái này giành đến tay, thế thì không phải ổn thỏa rồi sao?
Thẩm Mạch thấy người bạn cùng bàn này của mình, làm sai chuyện, không những không nhận lỗi, mà còn ánh mắt không ngừng nhấp nháy mà nghĩ cách biện giải, trong lòng đối với cậu ta càng thất vọng hơn.
“Nếu không chuyện gì khác, tớ phải đi tìm chị hai.” Thẩm Mạch mở miệng nói: “Tớ đã nhiều ngày không gặp chị hai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.