Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1497:




Có thể nói, vì chuyện của Vy Vy mà mấy chàng trai này lo lắng hết sức, huy động tất cả mọi thế lực và đồng thời sử dụng mọi thủ đoạn trước nay chưa hề dùng.
Chuyện này đến tai người nhà các cậu, kỳ lạ là họ chỉ giữ im lặng.
Chỉ có Thẩm Hà mỉm cười nói: “Các em trai lớn rồi, biết cách nghĩ biện pháp thích hợp để bảo vệ tình cảm của bản thân rồi.”
Tất nhiên, đây là chuyện sau này, hiện tại không nhắc tới.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới ngày diễn ra lễ đính hôn.
Mọi người đã tới địa điểm tổ chức từ rất sớm.
Lần đầu tiên Ngu Vũ Mặc tham gia tiệc kiểu này nên khó tránh khỏi khẩn trương.
Vy Vy thì khác, cô đã tham gia tiệc rượu không biết bao nhiêu lần, vì vậy cô nói chuyện với Ngu Vũ Mặc nhằm phân tán sự chú ý cũng như giúp Ngu Vũ Mặc bớt khẩn trương.
Cả quá trình, Thẩm Mạch đều cười ngây ngô, cô cũng nhỏ giọng nói chuyện với mọi người, giới thiệu hết cái này tới cái khác.
Xem ra, mấy hôm nay Thẩm Mạch không hề rảnh rỗi, gặp không ít cô gái xinh đẹp, dịu dàng.
Cũng phải, Thẩm Mạch là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, đi đến nơi này tất nhiên trở thành nhân vật trung tâm của mọi người.
Thẩm Mạch quen biết nhiều người cũng là chuyện dễ hiểu.
Có Vy Vy ở bên cạnh, Ngu Vũ Mặc thả lỏng không ít, nhỏ giọng nói với Vy Vy: “Lúc cậu tham gia loại tiệc này lần đầu tiên, cậu có khẩn trương không?”
Vy Vy mỉm cười: “Có chứ.”
Thật ra, lần đầu đi dự tiệc của cô không phải khẩn trương mà là vô cùng khó coi.
Cô nhớ rõ, ngày đầu tiên sau khi Đới phu nhân đưa cô về nhà họ Đới, đã tổ chức một buổi tiệc long trọng chào đón cô.
Không ngoài dự liệu, cô mắc sai lầm.
Là sai lầm nghiêm trọng.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, hôm đó mọi người đều cười, duy chỉ có cô khóc.
Đúng vậy, bọn họ đều cười nhạo cô ngu ngốc.
Cũng chính từ hôm đó, cô biết rõ, nhà họ Đới không phải nhà của cô.
Nơi đó chỉ có hố lửa và bẫy rập đợi cô nhảy vào.
Sau vài lần mắc sai lầm, cô đã dùng ba năm chỉ để tìm hiểu các loại tiệc rượu, nghĩ cách để không bị xấu mặt trước mọi người, học mãi cho tới khi không còn sợ những chỗ như vậy nữa, mọi lúc mọi nơi đều có thể khiến bản thân nổi bật giữa vầng hào quang.
Sau khi cô có thể ứng biến thành thạo trong mọi trường hợp, không mắc phải sai lầm nào nữa, người nhà họ Đới mới tha cho cô, không bắt cô tham dự những bữa tiệc kiểu vậy mà đổi cách khác dày vò cô.
Ngu Vũ Mặc lay lay Vy Vy: “Cô dâu chú rể ra rồi kìa!”
Vy Vy lúc này mới định thần lại, mỉm cười với Ngu Vũ Mặc, nhìn về phía Chiêm Nhất Thông và Châu Huệ ở trung tâm hội trường.
Hai người sáng nhất đêm nay đều cười vui vẻ hệt như hai người yêu nhau thực sự.
Tuy nhiên, gần như mọi người có mặt ở đây đều biết, cuộc hôn nhân này chỉ là liên hôn chính trị.
Thẩm Mạch nhịn không được thở dài nói: “Nếu bọn họ thật lòng yêu thương nhau thì tốt biết mấy, không uổng phí một buổi đính hôn long trọng thế này.”
Ngu Vũ Mặc tò mò hỏi Thẩm Mạch: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Mạch đang định giải thích thì một bóng người lao từ ngoài vào, vừa chạy vừa gào khóc: “Chiêm Nhất Thông, anh thật nhẫn tâm! Anh nói sẽ giữ lại con rồi mà, sao lại cho người bắt tôi tới bệnh viện!”
Chiêm Nhất Thông ngạc nhiên nhìn Trình Tình Tình bị đám người ngăn cản, hoàn toàn không hay biết cô đang nói gì.
Lúc này, người nhà họ Chiêm đứng lên nói: “Bắt người làm loạn lễ đính hôn lại cho tôi!”
Tss thấy không thể xông lên được liền nói vọng vào đám người: “Trong bụng tôi có con của nhà họ Chiêm, mấy người thử động vào tôi xem!”
Chiêm Nhất Thông quay đầu liền nhìn thấy nét cười như có như không trên mặt anh cả.
Chuyện này chắc chắn do anh ta làm!
Đáy mắt Chiêm Nhất Thông tràn ngập tức giận!
Chiêm Nhất Thông đang định vứt hoa trên tay đã nghe thấy tiếng anh cả anh – Chiêm Thế Kiệt nói nhỏ: “Hôm nay là ngày vui của em, đừng để người ngoài làm hỏng chuyện tốt của mình chứ!”
Chiêm Nhất Thông đang định phản bác lại thì Văn Gian Thanh đứng lên nói: “Chắc chắn chuyện này có hiểu lầm, giao cho em xử lí là được!”
Hạ Thẩm Châu cũng đứng dậy nói: “Em cũng đi xem tình hình thế nào.”
Vnt cảm kích nhìn hai người.
Anh biết, hai người đang đáp trả lại chuyện anh giúp họ tìm được dì Cúc – mẹ của Vy Vy.
Hạ Thẩm Châu đi thẳng tới chỗ Trình Tình Tình, nhỏ giọng nói: “Đừng gây rối nữa, chị bị người ta lợi dụng rồi! Nếu Chiêm Nhất Thông muốn lấy con của chị đi thì đã để chị bỏ đứa bé từ hai hôm trước rồi, cần gì phải cho chị một khoản tiền lớn sau đó lại sai người bắt chị tới bệnh viện phá thai chứ?”
Trình Tình Tình lúc này mới bình tĩnh lại.
Đúng vậy, cậu ta nói rất có lí.
Cô vừa nghe được Chiêm Nhất Thông cho người ép cô đi bỏ đứa bé đã tức giận bừng bừng xông thẳng tới đây mà không nghĩ tới chuyện này.
Rất nhanh, Hạ Thẩm Châu đã đưa Trình Tình Tình rời khỏi đó.
Mọi người đều nhìn về phía cô dâu chú rể.
Chiêm Nhất Thông lập tức nói với Châu Huệ đang đứng đối diện: “Mấy hôm trước em và Tề Hiểu Thiên đi khách sạn thuê phòng bị đám chó săn chụp được, nhưng em yên tâm, anh đã ép chuyện này xuống rồi!”
Châu Huệ lập tức hiểu ý Chiêm Nhất Thông, cô nói: “Anh yên tâm, em sẽ diễn tốt vở kịch này.”
Nói dứt lời, Châu Huệ tươi cười nói: “Xem ra trong này nhất định có hiểu lầm gì, tôi tin tưởng Nhất Thông là một người đàn ông có trách nhiệm, tôi sẽ không để bất cứ ai phá hỏng lễ đính hôn của mình! Mọi người không cần bận tâm tới những tin đồn thất thiệt đâu, có người đố kỵ với lễ đính hôn hoàn mĩ của chúng tôi cũng là chuyện bình thường.”
Thấy Châu Huệ chủ động đứng ra hòa giải, bầu không khí ở hội trường một lần nữa trở lại sôi nổi.
MC cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chủ trì buổi lễ.
Vy Vy mỉm cười, nói với Ngu Vũ Mặc: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem náo nhiệt.”
Thẩm Mạch nghe thấy cũng đứng dậy: “Tớ cũng đi!”
Vì vậy, ba người nhanh chóng tìm được đám người Hạ Thẩm Châu.
Ở một nơi khác, Hạ Thẩm Châu vặn hỏi Trình Tình Tình: “Hôm nay chị thật lỗ mãng, lại dám chạy tới đây! Cho dù chị có giận hơn nữa thì cũng phải suy nghĩ cẩn thận xem Chiêm Nhất Thông làm vậy thì được ích lợi gì chứ. Nếu sau này chị muốn ở bên anh ấy, chắc chắn thử thách phải đối mặt rất nhiều. Mấy trò khiêu khích, chia rẽ cỏn con này mà chị còn mắc lừa thì sao có thể cùng anh ấy đi hết một đời đây?”
Trình Tình Tình bị Hạ Thẩm Châu quở trách đến mức không nói lên lời.
Rõ ràng mấy người này còn nhỏ hơn cô vậy mà lời họ nói ra cô lại không phản bác nổi.
“Chị Trình, tuy việc của hai người không liên quan tới tôi.” Văn Gian Thanh nói: “Chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn nhưng anh Chiêm là bạn cùng trường với chúng tôi. Vì vậy tôi khuyên chị vài lời, con đường phía trước còn dài, chị phải cân nhắc kĩ nên đi nó thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.