Đây là lần thứ hai Ngu Vũ Mặc gặp Thẩm Hà nhưng được nhìn Thẩm Hà ở khoảng cách gần như vậy lại là lần đầu tiên.
Ngu Vũ Mặc kích động đến nỗi nói không nên lời.
Thẩm Hà nhìn thấy vẻ mặt đó của Ngu Vũ Mặc liền mỉm cười nói với Cung Tử Á: “Cậu nói chuyện với Vũ Mặc nhé, tớ có lời muốn nói với Vy Vy.”
“Được.” Cung Tử Á mỉm cười, nói với Ngu Vũ Mặc: “Nghe nói em cũng đỗ vòng thi thứ hai của học viện quý tộc Duệ Hòa? Đi thôi, chị kể cho em nghe về lần kiểm tra tiếp theo.”
Thẩm Mạch chạy tới bám Thẩm Hà nhưng chỉ được một lúc đã bị Thẩm Viễn kéo đi.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh vui mừng nhảy chân sáo rời đi.
Chị cả muốn nói chuyện với người ta, bọn họ không dám ở bên cạnh nghe lén.
Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Hà và Vy Vy.
Với người khác, Vy Vy vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên như thường nhưng khi đối diện với Thẩm Hà, cô không tránh khỏi lo lắng.
Thẩm Hà là công chúa quốc dân cũng là con gái cả nhà họ Hạ, cô liếc mắt liền nhìn ra được Vy Vy không được tự nhiên.
Thẩm Hà không thấy hành động này có gì quá trớn, cô rót cho Vy Vy còn đang khẩn trương một chén trà rồi nói: “Chuyện của em và Gian Thanh chị định để kéo dài thêm hai năm nữa, đợi các em trưởng thành rồi mới giải quyết. Nhưng chị không ngờ Gian Thanh lại gấp gáp như vậy. Thêm vào đó, em thực sự rất may mắn, chưa cần tới sự giúp đỡ của nhà họ Hạ và nhà họ Văn đã có thể tìm được mẹ ruột rồi. Nói sao thì đây cũng là chuyện tốt, rất đáng chúc mừng.”
Vy Vy nhanh tay nhận lấy chén trà Thẩm Hà đưa cho: “Chị Hạ...”
“Em cũng gọi chị là chị giống mấy đứa kia đi.” Thẩm Hà cười: “Dù gì em cũng sắp trở thành em dâu chị rồi.”
Nghe được ý của Thẩm Hà, mặt Vy Vy bỗng chốc đỏ bừng.
“Gian Thanh cho rằng chị mặc kệ mấy đứa nhưng thực ra không phải như vậy. Chị lo mấy đứa còn quá trẻ, sau khi thấy hết mới mẻ sẽ chán nhau ngay nên chị mới đè ép chuyện này.” Thẩm Hà chủ động giải thích với Vy Vy: “Gian Thanh là con trai duy nhất của nhà họ Văn, là người gánh trên vai gánh nặng của hai nhà Văn – Lưu nên có thân phận địa vị khiến người người kính trọng. Tất nhiên em cũng không hề thua kém. Em dựa vào năng lực bản thân, ngay từ nhỏ đã làm nên sự nghiệp, điều này chứng minh tài hoa và năng lực của em. Chị đánh giá rất cao điều này. Năm đó, mẹ chị cũng hệt như em, làm mọi việc bằng sức mình, nhưng mẹ chị bắt đầu làm khi 20 tuổi, còn em mới có 17, tương lai của em chắc chắn còn rộng mở hơn bà.”
Nghe lời khen của Thẩm Hà, Vy Vy có cảm giác như ngồi trên đống than: “Em không giỏi như chị nói đâu.”
Thẩm Hà cười cười: “Năm đó chị có hoài nghi thân thế của em, không ngờ nó lại phức tạp như vậy. Em yên tâm, gia đình chị không kì thị con riêng. Anh Tư Nhiên cũng là con riêng, sau đó từng bước đi lên, thành công của anh ấy khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ. Chị sẽ không vì thân phận của mẹ em mà xem thường em đâu.”
Nghe Thẩm Hà nói vậy, đáy mắt Vy Vy hiện lên vẻ cảm kích.
“Thẩm Châu và Gian Thanh đều lo nghĩ cho tương lai của em hết cả rồi, họ nghiêm túc như vậy, người làm chị gái như chị sao có thể chỉ ngồi nhìn đây. Nghe nói ngày mai ông Đới sẽ tới tìm em, nếu em cần gì thì cứ nói, chị sẽ giúp đỡ hết mình.” Thẩm Hà cười nói: “Dù em và Gian Thanh không thể đi chung đến cuối cuộc đời thì chị vẫn sẽ giúp.”
“Cảm ơn chị.” Vy Vy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thật thà nói: “Em không biết ngày mai ông ấy sẽ nói gì với em, em chỉ biết bản thân không thể thỏa hiệp cũng không thể nhân nhượng.”
“Vậy thì tốt, có gì cần cứ nói, đừng khách sáo.” Thẩm Hà mỉm cười gật đầu.
Ở nơi khác, Ngu Vũ Mặc và Cung Tử Á tới siêu thị mini trong khách sạn mua một ít đồ dùng sinh hoạt.
Ngu Vũ Mặc thấy Cung Tử Á không thèm nhìn đồ, cứ thế ném vào giỏ hàng rồi đi luôn liền biết Cung Tử Á vốn không muốn mua đồ mà chỉ lấy một lí do đưa cô rời đi.
Trong lòng Ngu Vũ Mặc bỗng khẩn trương!
Cung Tử Á là thần tượng của cô đó!
Từ một người dân bình thường lắc mình một cái đã biến thành trợ lí đặc biệt của công chúa quốc dân.
Sự thay đổi thân phận này không chỉ giúp Cung Tử Á thay đổi bánh xe vận mệnh của mình mà còn giúp cô có được mọi thứ quan trọng trong cuộc sống.
Vậy nên, Ngu Vũ Mặc thật lòng ngưỡng mộ Cung Tử Á!
Cung Tử Á thấy được ánh mắt của Ngu Vũ Mặc, lập tức bật cười: “Sao em cứ nhìn trộm chị mãi thế? Có biết chị à?”
Lúc này, Ngu Vũ Mặc mới ngượng ngùng nói: “Dĩ nhiên là em biết chị rồi. Chị là thần tượng trong lòng chúng em đó! Chị là người đầu tiên dựa vào chính bản thân mình trở thành trợ lí đặc biệt của con gái cả nhà họ Hạ. Chúng em rất ngưỡng mộ chị!”
Cung Tử Á bật cười: “Nếu người khác nói câu này, chị sẽ coi là nịnh hót. Nhưng nếu em nói, chị sẽ tin là thật!”
Ngu Vũ Mặc đỏ mặt, nhỏ tiếng nói: “Em ngưỡng mộ chị thật mà.”
Cung Tử Á thanh toán đồ trong giỏ hàng rồi nói với Ngu Vũ Mặc: “Em không cần tự coi nhẹ mình. Bây giờ em thấy chị có địa vị rất cao là do vị trí em đứng vẫn chưa đủ cao. Chị nghĩ, rất nhanh thôi em có thể đuổi kịp, thậm chí còn hơn cả chị.”
Lần này tới đây, Cung Tử Á đã phát hiện thái độ của Hạ Thẩm Châu dành cho Ngu Vũ Mặc hoàn toàn không giống trước kia.
Nếu như đoán không lầm, vị trí con dâu thứ hai của nhà họ Hạ đã có người ngồi rồi.
Cửa nhà họ Hạ rất cao.
Nhưng điều này không đại biểu, chỉ có nhà giàu mới được kết hôn với nhà giàu.
Chưa kể tới cuộc hôn nhân của cậu cả và cô cả nhà họ Hạ còn rất tôn quý.
Vậy nên cuộc hôn nhân của cậu hai nhà họ Hạ đỡ áp lực hơn nhiều.
Bà chủ nhà họ Hạ - Thẩm Thất cũng không phải người quá cổ hủ.
Chỉ cần các con thích, bà sẽ không phản đối.
Nhưng cô bé Ngu Vũ Mặc này đúng là rất thú vị!
Cung Tử Á đưa Ngu Vũ Mặc tới một nhà hàng nhỏ bên ngoài, tìm một chỗ ngồi xuống, nói: “Em thực sự thích cậu hai nhà họ Hạ?”
Ngu Vũ Mặc ngây người, đỏ mặt, lắp bắp nói: “Em cũng không biết.”
“Người trẻ tuổi thích thật!” Cung Tử Á cảm khái: “Lúc chị bằng tuổi em còn không biết thích là gì, cả ngày chỉ biết mỗi học và học.”
Mặt Ngu Vũ Mặc càng đỏ hơn.
“Không sao, hai người còn nhiều thời gian tiếp xúc. Đủ để em nhìn rõ lòng mình.” Cung Tử Á đổi chủ đề: “Chuyện của Đới Vy Vy, em biết được những gì?”