Sau khi ăn sáng, Trình Thiên Cát bắt đầu tước một cây tre ra thành sợi, sau đó tự tay đan thành những chiếc rỏ to nhỏ khác nhau.
Dương Lâm không kìm nổi đứng bên cạnh, cô sờ vào những chiếc rỏ rồi nói: “Anh đan nhiều rỏ như vậy để làm gì thế?”
“Lát nữa chúng ta sẽ bắt nhiều cá vào.” Trình Thiên Cát trả lời: “Anh thấy em uống rất nhiều canh cá, xem ra em rất thích ăn cá.”
Khuôn mặt Dương Lâm lại đỏ ửng.
Chuyện này mà anh cũng nhìn ra rồi sao.
Hồi còn nhỏ nhà rất nghèo, vì vậy chỉ có những ngày lễ tết, mới được ăn một ít tôm cá tươi, bình thường đều ăn những thứ người khác ăn thừa hoặc là những đồ ăn không được tươi mẹ mang từ căng tin về.
Mọi người thử nghĩ xem, những đồ ăn trong căng tin, đâu có thể ngon được chứ?
Vì vậy, Dương Lâm đặc biệt thích ăn hải sản.
Nhưng hải sản lại rất đắt.
Cô có thể không ăn là không mua, bình thường đều ăn rau và rau và rau, có thể tiết kiệm được một đồng một hào cũng tốt.
Còn cá ở đây mới bắt lên đều rất tươi, là ngon nhất rồi còn gì, vì vậy lúc sáng hôm nay và ngày hôm qua, cô đã uống rất nhiều canh cá.
Cô không ngờ là những sở thích này của mình, lại bị Trình Thiên Cát phát hiện ra.
‘Nhưng anh cũng không cần đan nhiều rỏ như vậy chứ?” Dương Lâm đỏ mặt hỏi
“Những chiếc rỏ này là để treo dưới nóc nhà, cá sau khi rửa sạch, để ở đây phơi khô, bởi vì chúng ta không có nhiều móc, đành dùng cách này phơi khô thôi. Nhưng mà, nơi này gió to, cũng rất dễ khô thôi.” Trình Thiên Cát vừa cười vừa trả lời: “Chúng ta không mang nhiều quần áo, không thể ngày nào cũng xuống bắt cá, hôm nay nhất quyết bắt cho đủ thì thôi, sau đó phơi khô ăn dần, với lại cá khô cũng có mấy cách chế biến. Gia vị ở đây không được đầy đủ, đành ăn tạm thôi.”
Dương Lâm không kìm nổi nhìn Trình Thiên Cát, rồi nói: “Anh Thiên Cát, sao anh luôn nghĩ sâu xa như vậy?”
“Anh quen rồi.” Trình Thiên Cát trả lời.
Dương Lâm lấy hết can đảm, cô mở lời nói: “Anh Thiên Cát, có những chuyện trước đây anh chưa bao giờ nói cho em biết, giờ anh có thể nói qua cho em được không? Em, thật sự rất hiếu kỳ.”
Sau khi Trình Thiên Cát đan xong chiếc rỏ cuối cùng, anh để xuống dưới đất, vừa cười vừa nhìn cô, rồi nói: “Em thật sự muốn nghe sao?”
Dương Lâm gật đầu.
“Được, vậy thì anh sẽ kể cho em nghe.” Trình Thiên Cát từ từ kể lại: “Thật sự cũng không có gì. Lúc còn nhỏ ngoài tập huấn vẫn là tập huấn, nội dung tập huấn của bọn anh rất nhiều, trong đó bao gồm kỹ năng sinh tồn ngoài rừng bây giờ. Hôm qua anh nói, môi trường nơi này không tồi, đây không phải khoa trương đâu mà là sự thật. Anh còn nhớ rất rõ, có một lần mọi người bị tập trung vứt vào một vùng sa mạc, trên tay mỗi người chỉ có một miếng lương khô to như nắm đấm, không có nước. Mọi người phải sống sót ở sa mạc, sống sót cho đến lúc đội cứu hộ đến thì thôi.”
“Tức là nói, nếu mọi người muốn thành công sống sót, thì chỉ có hai cách. Cách thứ nhất, giết chết bạn đồng hành của mình, cướp đi thức ăn của họ, cách thứ hai là tìm đến nơi cung cấp, trong mỗi điểm cung cấp mà mọi người không biết vị trí, đều có một lượng ít thực phẩm và nước, thậm chí còn có một ít vũ khí, ví dụ như dao, hoặc là cung tên, hoặc là đạn súng, những thứ này đều phải dựa vào bản thân mình đi tìm kiếm, tất nhiên cũng có người mai phục, chờ sau khi người khác tìm được sẽ giết chết họ, rồi cướp hết đi những thứ của họ.”
“Lúc đó anh cùng đi tìm kiếm với một người bạn đồng hành rất ít nói. Nhưng ngày đó, hai người bọn anh thay nhau nghỉ ngơi, thay nhau tìm kiếm đồ ăn. Bởi vì nếu hai người cùng nhắm mắt ngủ, sẽ bị những người khác giết chết. Hai người giấu giếm cẩn thận những đồ ăn trong tay, không để người khác cướp mất, sau đó không dám ăn miếng nào, chỉ có những lúc đói đến nỗi không thể chịu được nữa, mới chịu cẩn thận ăn một miếng, nuốt với nước bọt trong miệng, em có biết loại lương khô tạp chất đó không? Rất thô, rất cứng, rất khó nuốt nổi. Nhưng trong lúc đó, những đồ ăn như vậy đối với chúng ta, là cơ hội duy nhất để sống sót.”
“Anh và người bạn đồng hành đó cứ thế chống cự hơn một tuần trên sa mạc, bọn anh đã giết rất nhiều người, cướp được vật tư của rất nhiều người, cũng từng bị người khác phục kích, bị cướp đi những đồ ăn chưa cầm nóng trên tay. Mọi người thật sự khát đến cực độ, hoa mắt chóng mặt, đứng trước cái chết, mọi người đã uống máu của những đồng loại bị mình giết.”
Trình Thiên Cát nói đến đây, sắc mặt của Dương Lâm lập tức trở nên trắng bạch. Những chuyện như vậy, Dương Lâm thật sự không dám tưởng tượng nổi.
“Lúc đó, hai người đói đến nỗi muốn ăn cả thịt người rồi. Nhưng bọn anh còn chưa kịp ra tay, đã nhìn thấy miền đất xanh ở xa. Lúc đó, anh tưởng mình bị hoa mắt, anh đã gọi bạn đồng hành của mình, sau khi xác nhận đi xác nhận lại với anh ta, mới dám chắc chắn bên kia là miền đất xanh. Lúc đó hai người vừa bò vừa lăn lao lên phía trước, rồi nằm bẹp xuống bên cạnh hồ nước rất lâu rất lâu. Cho đến ngày hôm đó, hai người mới thật sự được ăn no bụng, sống sót trở lại.
“Những cuộc tập huấn như vậy, là cuộc sống hàng ngày của bọn anh. Rồi sau đó, anh chính thức trở thành sát thủ, bắt đầu đi vòng quanh thế giới chấp hành những nhiệm vụ khác nhau. Nhiệm vụ gì cũng có, tổ chức sẽ căn cứ tình hình và sở trường của từng người, phân công những nhiệm vụ khác nhau. Mỗi một sát thủ hàng năm đều có 5 nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành những nhiệm vụ này, những thời gian còn lại, tùy mình sắp xếp. Nếu được phân nhiệm vụ lớn cấp sss, trong vòng một năm sẽ không cần nhận thêm nhiệm vụ nữa, tất nhiên lúc thiếu tiền, có thể nhận tiếp, muốn nhận bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu.”
“Sở trường của anh lúc đó là lấy cắp thông tin tình báo, vì vậy đa số nhiệm vụ của anh đều là loại nhiệm vụ như vậy. Anh lấy được một lượng lớn tin tức cơ mật trong kinh doanh, vì vậy cũng trở thành mục tiêu truy sát của không ít người. Mỗi lần anh hoàn thành nhiệm vụ đều phải mất tích một thời gian, thay đổi diện mạo, giấu giếm thân phận tránh khỏi truy sát.”
Trình Thiên Cát tiếp tục nói: “Tất nhiên, phần thưởng cũng rất phong phú. Bây giờ anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền. Bởi vì trên khắp tất cả các thành phố trên thế giới, đều có cơ sở bí mật của anh, đều cất giấu một số tiền mặt, vũ khí và cả vật tư sinh hoạt.”
“Vậy, bạn đồng hành cùng sống sót với anh trên sa mạc thì sao?” Dương Lâm chuyển chủ đề để thay đổi tình hình đang căng thẳng.
“Chết rồi.” Trình Thiên Cát bình tĩnh trả lời: “vào năm thứ hai tập huấn anh ta chết dưới tay người khác.”
Dương Lâm lập tức không nói một lời nào.
Cô cảm thấy, hôm nay cô không nên hỏi vấn đề này.
Trình Thiên Cát cười gượng gạo, anh đứng dậy rồi nói: “Nào, đi bắt cá thôi, lát nữa cho em chứng kiến trình độ dưới nước của anh.”
“Vậy kỹ năng bơi lội của anh cũng là học được ở đó sao?” Dương Lâm hỏi
“Đúng vậy.” Trình Thiên Cát gật đầu trả lời, anh tiếp tục đi lên phía trước: “Tất cả những kỹ năng trong cuộc sống của anh đều học được ở đó đấy. Tuy anh không muốn trở về nơi đó nữa, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh thật sự đã dựa vào những kỹ năng học được ở đó, mới có thể sinh tồn được. Có lẽ đây chính là điểm anh cảm thấy mâu thuẫn nhất.”
Dương Lâm dừng chân lại, cô cứ thế nhìn vào sau lưng Trình Thiên Cát. Đột nhiên cô cảm thấy mình đã hiểu được, tại sao Trình Thiên Cát không yêu ai.