Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 416:




Sắc mặt Thẩm Thất thay đổi, nhìn Hạ Nhật Ninh nói: “Cậu đang nói giúp Văn Nhất Phi?”
“Hai người cũng có thể hiểu là như thế.’ Hạ Nhật Ninh gật đầu, tiếp tục nói: “Rất nhiều chuyện, Nhất Phi không nói được. Người làm bạn như tôi, tự nhiên sẽ nói thay cậu ấy. Lưu Nghĩa, nếu cậu cũng thích Nhất Phi, chi bằng hãy xem sau này cậu ấy làm gì. Nếu như cách làm của cậu ấy khiến cậu khó chịu, cậu mới rời khỏi cũng không muộn. Nhưng, cậu ấy bây giờ vẫn chưa biểu hiện gì, thì đã vội phủ định cậu ấy, điều đó rất không công bằng với cậu ấy. Cậu nghĩ sao?”
“Cậu đối với cậu ấy, thật tốt.” Giọng Lưu Nghĩa không tốt nói: “Cậu đừng quan tâm chuyện của chúng tôi nữa, vẫn nên giải quyết vấn đề của hai người trước. So với chúng tôi, thì chuyện hai người mới gấp rút hơn.”
“Chúng tôi?” Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đồng thời nhìn lấy đối phương, Thẩm Thất nhanh chóng đổi hướng nhìn, lỗ tai liền đỏ ửng.
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh nhấp nháy, không tiếp lời Lưu Nghĩa, mà nói: “Cậu rất mong chúng tôi ở bên nhau?”
“Nhảm nhỉ!” sau khi Lưu Nghĩa buộc miệng nói ra, liền im lặng.
Xong rồi, bị đổi phương kích động đến nói ra lời trong lòng.
Ý cười trong mắt phượng của Hạ Nhật Ninh ngày càng rõ ràng: “Xem ra các cậu đều nghĩ như thế cả?”
Lưu Nghĩa giân bừng bừng nhìn Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, cậu xem! Hạ Nhật Ninh nhà cậu chính là chỉ biết ức hiếp tớ!”
Thẩm Thất với vẻ ủy khuất: “Cậu ta không phải của nhà tớ!”
“Thế thì cậu nhanh chóng xuống tay đi chứ! Nhanh chóng nhận cái đứa ăn hại này về nhà! Đừng để cậu ta ở ngoài mưu tài hại người nữa!” Lưu Nghĩa vẫn cứ nóng hừng hực mà nói.
Hạ Nhật Ninh khẽ cười.
Thẩm Thất liền làm mặt quỷ thật xấu với Lưu Nghĩa: “Không quan tâm cậu nữa! Rõ ràng là đang nói chuyện của cậu, bây giờ lại đẩy lên người tớ!”
Lưu Nghĩa than nhẹ một hơi, nói: “Bởi vì giờ có thể nói, chỉ có chuyện của hai người các cậu! Còn tớ và Văn Nhất Phi. Cứ thuận theo tự nhiên. Không cưỡng cầu, không ấm ức là được."
Hạ Nhật Ninh xoay vô lăng, nói: “Phạm Thành Phạm Ly còn phải bận bàn chuyện với Phùng Mạn Luân, Nhất Phi đi đưa Phùng Khả Hân, nghĩ chắc họ cũng có nhiều chuyện cần nói rõ ràng. Chi bằng chúng ta cứ ở đây đợi họ một lúc.”
Thẩm Thất mới phát hiện, họ đã đến một huyện thành nhỏ.
Lưu Nghĩa không ý kiến.
Thực lòng mà nói, bây giờ tâm trạng cô ấy rất rối.
Không cần biết đi đâu, đều như nhau cả.
Hạ Nhật Ninh cũng cảm nhận ra được điều đó, mới quyết định như vậy.
Trong nhà xe di động có phòng ngủ, tôi thấy cậu tối qua không nghỉ ngơi tốt, cậu có thể ngủ một lúc.” Hạ Nhật Ninh nói với Lưu Nghĩa: “Chúng tôi ở ngoài chờ điện thoại, nếu bên đó có tin gì, thì sẽ nói với cậu liền.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “’Cám ơn cậu, Hạ Nhật Ninh.”
Thẩm Thất cũng cám ơn theo: “Cám ơn cậu.”
“Đi đi.” Hạ Nhật Ninh cười, quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Nếu cô cũng thế mệt, cũng có thể đi nghỉ ngơi một lát.”
Thẩm Thất lắc đầu, nói: “Tôi không sao, tối qua tối ngủ cũng ngon.”
“Nếu thế, chi bằng chúng ta cứ tùy ý đi dạo vậy.” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh khẽ nhướng nhìn lấy Thẩm Thất.
“Được thôi.” Thẩm Thất không nghĩ nhiều, chờ sau khi Lưu Nghĩa đi lên ngủ bù, cùng với Hạ Nhật Ninh ra đầu đường.
Do nhan sắc Hạ Nhật Ninh quá nghịch thiên, cho nên anh ấy không thể không ngụy trang một chút.
Nhờ may giờ là vào cuối thu, áo cổ cao khắp nơi đều có, sau khi ngụy trang lại như thế, cũng xem như là không quá kinh ngạc người đời nữa.
Tiểu Xuân cứ đi theo từ xa, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất sánh vai cùng nhau đi trên con phố của trấn nhỏ này, nhìn dòng người qua lại bên mình, cảm nhận được sự bận rộn của thế giới và sự bình yên sâu trong lòng.
Hai thế giưới hoàn toàn khác nhay này, lại dung hòa với nhau một cách kỳ lạ.
“Cô nói cô có hai đứa con. Thế cô đã kết hôn rồi sao?” Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng hỏi ra câu này.
“Kết hôn? Tôi cũng không biết nữa!” Thẩm Thất ngơ ngác trả lời: “Chắc là không có? Bố của tụi nhỏ là ai tôi cũng không biết.”
Hạ Nhật Ninh kinh ngạc nhìn Thẩm Thất. Đọc 𝙩ruyệ𝒏 𝙩ại ﹛ 𝖳rù𝓂 𝖳ruyệ𝒏.V𝒏 ﹜
“Có lẽ lai lịch của hai đứa trẻ này đáng nghi? Hoặc là tôi trải qua chuyện gì đáng xấu hổ, cho nên mới mang thai hai đứa nhỏ chăng. Nhưng, tôi không quan tâm mấy chuyện này. Con là của tôi, thì đủ rồi. Có bố hay không, điều đó không quan trọng nữa.” Thẩm Thất nhúng vai, vẻ mặt thoải mái trả lời nói: “Cho dù tôi từng gặp qua chuyện gì, tôi cũng sẽ học cách giải tỏa. Ngày tháng vẫn phải cứ qua.”
“Đúng vậy. Ngày tháng vẫn phải cứ qua.” Hạ Nhật Ninh nhìn chằm chằm Thẩm Thất.
Trong quá khứ cô ấy đã trải qua những chuyện đáng sợ gì?
Chẳng lẽ nói, cô ấy bị cưỡng hiếp nên mới có con sao?
Nếu như nói như thế, thì đó thật sự là bất hạnh.
Vẫn may tâm thái cô ấy rất tốt, chứ không thâm trầm xuống vì hiện thực đả kích quá lớn.
Hạ Nhật Ninh đột nhiên phát hiện, bản thân hình như không ngại việc cô ấy từng sinh qua con.
Hạ Nhật Ninh liền dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Thế cô có từng nghĩ qua chuyện tái hôn không?”
“Tái hôn?” Thẩm Thất liền cười: “Nói sau đi. Tôi bây giờ chỉ muốn thoát nghèo, không muốn thoát ế.”
Hạ Nhật Ninh liền cười theo.
Tự nhiên rất muốn gặp hai đứa con của cô ấy.
Cứ cảm thấy, với người phụ nữ này cứ có cảm giác quen thuộc, cũng có chút mong chờ đối với hai đứa trẻ kia.
Cảm giác này thật kỳ lạ, không phải sao?
Trước giờ chưa có qua bao giờ.
Hai người men theo một con phố, từ từ đi về phía trước, người không biết chuyện, còn tưởng là cặp tình nhân mới yêu nhau, xấu hổ nên cả tay cũng không dám nắm.
“Thế còn cậu?” Thẩm Thất cứ thấp thỏm lo ấu nhìn Hạ Nhật Ninh: “Cậu có từng nghĩ qua chuyện kết hôn?”
“Kết hôn?” mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhìn về nói xa, khẽ cười: “Cứ phải tìm đúng người đã, cô nghĩ sao?”
Thẩm Thất có phần lúng túng mà gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Cứ đi mãi, đi qua tiệm kẹo bông gòn.
Một bé gái ăn mặc dễ thương, không ngừng mời gọi khách hàng: “Yêu cô ấy, thì hãy tặng kẹo bông gòn ngọt tận đáy lòng cho cô ấy!”
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất nhìn nhau, Thẩm Thất cảm thấy có phần ngại ngùng.
Lúc này, Hạ Nhật Ninh đột nhiên đi lên trước, nói với cô bé: “Bán cho một cái.”
Cô bé quả nhiên rất vui vẻ: “Được ạ! Anh đối với bạn gái thật tốt! Hai người có tướng phu thê như vậy, nhất định có thể bên nhau trọn đời!”
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh nhấp nháy, đầu chân mày hiện lên ý cười nhạt: “Phải không?”
Cô bé thấy hai người không phủ định, thế là càng cố gắng khen hai người họ: “Tổ tiên của con là học trò của hậu duệ Viên Thiên Cang, người ta nói, người có tướng phu thê, là định sẵn bên nhau tới bạc đầu! Anh nhìn hai anh chị, tuy là yêu nhau không lâu, nhưng trong mắt hai người, đều có hình bóng đối phương!”
Lỗ tai của Thẩm Thất đỏ ửng, quyết tâm kéo lấy tay áo Hạ Nhật Ninh: “Bỏ đi, không mua nữa.”
“Đừng mà! Vậy đi, anh đẹp trai, anh mua một cái lớn đi, em tặng anh một cái nhỏ, chúc phúc hai người sau này con đàn cháu đống, được không?” cô bé thấy vụ làm ăn sắp bay mất, liền nói: “Lời của em rất linh nghiệm! Những người khi xưa được em chúc phúc, thật sự đều hạnh phúc cả!”
Hạ Nhật Ninh liền cười, lấy ra một tấm một trăm ngàn đặt trên bàn: “Được, cho tôi một cây. Mượn lời tốt lành của bé. Cũng chúc bé buôn may bán đắt.”
Cô bé vui vô cùng, cố gắng làm ra một cây kẹo bông gòn cực lớn, lại tặng thêm một cây kẹo nhỏ theo khuôn khổ.
Tiểu Xuân đứng ở nơi xa, nói với Tiểu hạ bên cạnh: “Quả nhiên, chủ tịch chỉ khi ở bên cạnh thiếu phu nhân mới trở lại như xưa. Chỉ cần thiếu phu nhân rời khỏi, cậu ấy liền biến thành núi băng đế vương lạnh lùng.”
Tiểu Hạ gặm lấy lạp xưởng nướng trả lời nói: “Đúng thế, chúng tôi đã phát hiện từ sớm! Cậu giờ mới phát hiện!”
Tiểu Xuân liếc xéo Tiểu Hạ một cái: “Đây là chiếc lạp xưởng bao nhiêu?”
“Chiếc đầu tiên! Tớ vừa rồi ăn bắp nướng và khoai nướng!” Tiểu Hạ nghiêm túc chỉnh sửa lời Tiểu Xuân: “Trước đó ăn là kẹo hồ lô với phở!”
Tiểu Xuân không kiềm được sờ chán.
Tên ăn hàng Tiểu Hạ là người nổi tiếng trong công ty đó!
Hạ Nhật Ninh nhận lấy kẹo bông gòn, đưa cho Thẩm Thất.
Mặt Thẩm Thất đỏ bừng nói: “Một mình tôi ăn không hết.”
“Thế đi giữ lại từ từ mà ăn.” Đôi mắt chân mày Hạ Nhật Ninh đều hiện rõ ý cười.
Thẩm Thất gặm một miếng kẹo bông gòn, mới nói: “Đúng rồi, cậu nói Nhất Phi và Phùng Khả Hân sẽ nói gì với nhau?”
“Thế thì chỉ có hai người họ mới biết được.” Hạ Nhật Ninh nhìn về phương xa với ý vị sâu xa, khóe miệng nở nụ cười cao thâm khó hiểu.
Thực sự, Văn Nhất Phi và Phùng Khả Hân nói gì với nhau, chỉ có hai người họ mới biết được.
Lúc này đây Văn Nhất Phi đang lái xe đưa Phùng Khả Hân quay về.
Suốt chặng đường Văn Nhất Phi nghĩ mãi câu từ.
Phùng Khả Hân cuối cũng đánh vỡ sự im lặng: “Anh có phải có gì muốn nói với em không?”
Văn Nhất Phi than nhẹ một tiếng, đạp phanh xe, quay đầu nhìn Phùng Khả Hân óoi: “Khả Hân, có những lời, chúng ta cần nói rõ ràng với nhau. Anh đã tỏ tình cùng với Lưu Nghĩa, lần này anh nghiêm túc thật. Anh sẽ giữ khoảng cách nhất định với tất cả phái nữ, đặc biệt là những người từng quen, từng bên nhau, từng yêu thầm v.v, đều sẽ tránh xa ra. Cho nên, xin lỗi sau này, anh không thể giống như bây giờ đưa em về nữa.”
Sắc mặt Phùng Khả Hân liền thay đổi.
“Nhất Phi, ý anh là sao? chẳng lẽ nói, chúng ta với tư cách bạn bè cũng không được sao? Lưu Nghĩa bá đạo như thế sao? Anh lại còn chiều theo cô ấy?” Phùng Khả Hân bản năng bắt đầu nói xấu Lưu Nghĩa: “Có phải cô ấy nói với anh, muốn anh giữ khoảng cách với em? Có phải cô ấy nói thế, bởi vì anh từng thích em, cho nên anh mà không giữ khoảng cách với em thì sẽ không chấp nhận anh?”
Văn Nhất Phi nhẹ lắc đầu: “Không phải, Khả Hân, em làm gì mà suy diễn ra nhiều tình tiết như thế? Tiểu Nghĩa không phải loại người đó!”
“Nếu cô ấy không phải loại người như thế, thế thì em là người như thế sao?” Phùng Khả Hân quay đầu ủy khuất nhìn Văn Nhất Phi, mấy năm nay, cô ấy luyện ra một số kỹ năng diễn xuất, nước mắt một lát liền rơi xuống: “Nhất Phi, em cứ nghĩ chúng ta có thể cả đời làm bạn tốt! Em cứ nghĩ, em có thể tin tưởng anh, dựa dẫm anh! Khi đó anh trả lời như thế nào với em? Lần trước chúng ta gặp nhau, chúng ta không phải nói rồi sao? anh sẽ đối với em như trước! Sao anh lại nói lời nuốt lời chứ!”
Văn Nhất Phi khẽ nhíu mày, nói: “Lúc đó anh chưa tỏ tình với Tiểu Nghĩa. Nhưng bây giờ khác rồi. Anh đã tỏ tình, anh phải có hành động thực tế mới được. Anh không thể để Tiểu Nghĩa thất vọng về anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.