Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 559:




Văn Nhất Phi lập tức nói: “Gọi ba nuôi!”
Thẩm Hà lập tức đưa tay về phía Văn Nhất Phi: “Có được gì không?”
Lời Thẩm Hà vừa nói ra, mấy người có mặt tại đó đều bật cười, nói với Thẩm Lục: “Tiểu Hà yêu tiền hệt như em vậy!”
Thẩm Lục không cho là đúng: “Yêu tiền có gì không tốt?”
Thẩm Duệ chào Sùng Minh: “Cháu chào chú Sùng Minh.”
Sùng Minh đờ người, gật đầu.
Hắn vẫn chưa quen với không khí gia đình ấm áp này.
Nhưng Thẩm Duệ, Thẩm Hà là cháu của Thẩm Lục, anh không quen cũng phải quen.
Thẩm Hà cười với Sùng Minh: “Cháu chào bác dâu!”
“Ha ha.” Trừ Sùng Minh và Thẩm Duệ, tất cả người có mặt ở đó đều bật cười.
“Cách xưng hô này thật độc đáo!” Văn Nhất Phi cười đến đau bụng.
Phạm Thành, Phạm Ly cũng gật đầu nói: “Đúng là rất mới mẻ!”
Sùng Minh vô cùng lúng túng: “Đừng gọi chú như vậy chứ! Chú là đàn ông, sao có thể làm bác dâu con được?”
Thẩm Hà chu miệng: “Lần trước chú giúp con mặc đồ, giúp con chải tóc, còn bế con nữa! Nên chú chắc chắn là bác dâu con! Bác dâu cả con cũng thường làm như vậy! Bác dâu ấy mặc váy đẹp cho con, buộc cho con bím tóc rất đẹp, cũng dịu dàng bế con! Tuy chú giúp con mặc đồ rất chậm, chải tóc cũng không có đẹp, cách chú bế con cũng cứng ngắc. Nhưng mà con tha thứ cho chú rồi! Chú mới làm lần đầu nên còn chưa quen. Sau này luyện tập thường xuyên là được.”
Sùng Minh bỗng thấy hôm nay anh không nên đến đây.
Chuyện mất mặt như vậy, bị vài người biết được, liệu có trở thành vết nhơ trong cuộc đời anh không nhỉ?
Đang lúc Sùng Minh chuẩn bị nghe mọi người cười nhạo, người khác lại bày vẻ mặt ngưỡng mộ và ghen tị nói với Thẩm Hà: “Bọn chú cũng muốn mặc đồ đẹp cho con, chải đầu cho con và bế con mà!”
Sùng Minh ngây người, hửm? Thế này là sao?
Chẳng lẽ bọn họ không cười hắn làm ra chuyện ngu ngốc đó sao?
Tại sao bọn họ còn tranh giành làm mấy chuyện ngốc xít đó?
Chẳng lẽ mặc quần áo, chải đầu và bế trẻ con không phải là chuyện ngốc xít sao?
Hạ Nhật Ninh bày ra vẻ mặt ghen tị, đáng lẽ nhiệm vụ này chỉ thuộc về riêng mình anh mới phải, thế mà lại bị Sùng Minh giành trước mất!
Anh mới là ba ruột của con bé!
Thẩm Lục cười tít mắt nói với Thẩm Hà: “Sau này bác chải đầu cho con nhé.”
Hạ Nhật Ninh khẽ ho một tiếng, nói: “Không, để em làm cho.”
Văn Nhất Phi lập tức dụ dỗ Thẩm Hà: “Tiểu Hà à, trong nhà ba nuôi có rất nhiều váy áo trẻ con nổi tiếng, ba nuôi cho con quần áo đẹp được không?”
Thẩm Hà bày ra khuôn mặt bí hiểm, nói: “Nhưng váy áo của con đều là hàng thiết kế!”
Phạm Thành, Phạm Ly đập bàn, cười không ra hơi: “Nhất Phi, cậu bị ghét bỏ rồi, a ha ha ha ha, cậu quên rồi sao? Tiểu Thất vốn là nhà thiết kế! Quần áo của bọn nhỏ đương nhiên do Tiểu Thất thiết kế rồi! Ngu ngốc!”
Văn Nhất Phi nhấc gối ôm, ném về phía hai anh em nhà kia: “Có ngon thì cược với tôi!”
Vừa nhắc tới cá cược, Phạm Thành, Phạm Ly bèn ỉu xìu.
Cái này, bọn họ không thắng nổi!
Thẩm Hà lại nói thêm một câu: “Nhưng mà, anh trai không để ý đâu.”
Thẩm Duệ không biết phải làm sao.
Anh bị coi là bia đỡ đạn.
Con trai nhà họ Thẩm, đều bị coi là bia đỡ đạn.
Nhìn thấy bọn họ ghen tị với bản thân, trong lòng Sùng Minh dâng lên cảm giác thành tựu.
Ừm, anh bỗng thấy hôm đó gặp được con bé, sau đó mặc đồ, chải đầu cho con bé cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Phạm Thành, Phạm Ly vui vẻ chỉ vào mũi mình: “Còn có bọn chú nữa!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà đồng thanh cất tiếng: “Cháu chào chú Phạm xinh đẹp!”
Ha ha ha!
Đứa bé này!
Miệng ngọt thật!
Lúc này, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đang ở trong bếp cũng nói vọng ra: “Đừng đùa nữa, rửa tay rồi vào đây bê đồ ăn lên!”
Đám người lập tức đứng dậy kéo nhau vào bếp bê thức ăn.
Hạ Nhật Ninh hai tay dắt hai đứa bé đi rửa tay.
Bởi vì bệ rửa tay của biệt thự hơi cao, trong khi chiều cao Thẩm Duệ và Thẩm Hà chỉ có 1 mét, không với nổi nên Hạ Nhật Ninh ôm bọn nó rửa tay.
Nhìn đôi tay nhỏ bé chà chà dưới vòi nước, trái tim Hạ Nhật Ninh mềm nhũn.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Rửa tay xong, Hạ Nhật Ninh không nhịn được, thơm lên bàn tay nhỏ của hai đứa bé.
Tay của con trai ngoan, con gái ngoan thơm quá.
Thẩm Duệ biết đây là tấm lòng của ba, nên không từ chối, để mặc Hạ Nhật Ninh thơm cậu.
Thẩm Hà nghiêng đầu nói: “Chú đang làm quen với thân phận ba dượng sao?”
Mắt phượng khẽ nhếch.
Bỏ chữ “dượng” đi! Anh là ba ruột!
Đương nhiên, câu nói này cứ luẩn quẩn trong đầu anh, không dám nói ra ngoài, chỉ có thể cười cười: “Chú muốn làm ba của con, công chúa nhỏ cho chú cơ hội nhé?”
Thẩm Hà cười hi hi, nói: “Gương mặt, giọng nói, trí thông minh của chú đều qua cửa, cửa này của con không có vấn đề gì. Nhưng mà...”
Một tiếng “nhưng mà” khiến Hạ Nhật Ninh vốn đã yên tâm cũng phải giật nảy.
“Nhưng sao?” Hạ Nhật Ninh hỏi.
“Chú nghiêm túc với mami chứ?” Thẩm Hà nghiêm túc hỏi.
“Chú thề với trời, cả đời này sẽ không rời xa cô ấy.” Hạ Nhật Ninh cất lời thề, nét mặt vô cùng nghiêm túc, không mang theo bất cứ ý cười nào: “Đời đời kiếp kiếp, sống chết có nhau.”
Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh không giống như đang nói dối, Thẩm Hà không yên tâm hỏi một câu: “Mami còn mang theo con và anh con, chú không để bụng sao?!”
Sao anh lại để bụng chứ!
Anh yêu hai đứa bé này chết đi được!
Đây là kết tinh tình yêu của anh và Tiểu Thất!
Là hai người mà anh có chết cũng phải bảo vệ!
Thẩm Hà hài lòng: “Cũng đúng, người phụ nữ tốt như mami, cho dù có mang theo hai đứa trẻ thì cũng xứng đáng có được người đàn ông tốt nhất trên thế giới! Con phải tìm một người đàn ông yêu thương, chiều chuộng mami nhất cho mami, để cho người ba vô trách nhiệm của con hối hận mới được!”
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Duệ: “khụ khụ, khụ khụ.”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Thẩm Hà vui vẻ đi về phía bàn ăn.
Đợi Thẩm Hà đi khuất, Thẩm Duệ nhìn Hạ Nhật Ninh bằng ánh mắt cảm thông, sau đó lặng lẽ xoay người rời khỏi.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy sự thương cảm sâu trong mắt con trai, chỉ có thể thở dài!
Mọi người quây quần quanh bàn ăn, Thẩm Thất gắp đồ ăn cho Thẩm Duệ, Thẩm Hà, hai đứa trẻ bóc sạch vỏ tôm, bỏ vào bát Thẩm Thất.
Thẩm Thất cúi đầu thơm hai đứa con.
Nhìn cảnh ba mẹ con thân mật, ngọt ngào, trong lòng Hạ Nhật Ninh trào dâng một nỗi chua xót.
Bao giờ mới được ăn tôm con trai con gái bóc vỏ đây?
Không chỉ Hạ Nhật Ninh ngưỡng mộ, mà những người khác cũng vậy!
Trừ hai người theo chủ nghĩa độc thân là Phạm Thành, Phạm Ly ra, những người khác đều nhìn một nửa của mình bằng ánh mắt sâu xa.
Ừm, đúng, Văn Nhất Phi ngưỡng mộ liếc nhìn Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa tỏ vẻ chẳng quan tâm.
Sùng Minh liếc ánh mắt sâu xa về phía Thẩm Lục, nhận được cái trừng mắt hung dữ của anh.
Thẩm Thất nói với Thẩm Duệ và Thẩm Hà: “Các con nghỉ ngơi hết ngày mai, ngày kia hai con đến học ở trường mầm non mới rồi. Chú Văn chính là trưởng ban quản lí thường trực trong trường, đồng phục trường ngày mai sẽ được đưa tới.”
Thẩm Duệ, Thẩm Hà đồng loạt quay đầu nhìn Văn Nhất Phi: “Cảm ơn trưởng ban quản lí.”
Văn Nhất Phi lập tức nở nụ cười, cái miệng ngọt ngào này.
Văn Nhất Phi thanh thanh cổ họng nói: “Trường học của chú dạy theo mô hình quý tộc, có lẽ hơi khác một chút so với trường học trước đây của các con. Dù sao tương lai các con đều là người thừa kế của gia tộc.”
Hạ Nhật Ninh và những người khác đồng thanh ho, lúc này Văn Nhất Phi mới nhận ra bản thân lỡ lời, lập tức nói thêm: “Công ty S.A sau này đều phải dựa vào các con, vậy nên, các con sẽ được học một số nội dung mà các trường khác không dạy.”
Ừm, câu nói chữa cháy này, bọn tôi cho 10 điểm.
Muốn cho thêm điểm nữa, lại sợ Văn Nhất Phi kiêu căng!
“Trường học quản lí theo hình thức khép kín, bình thường không thể tùy tiện ra ngoài, đây là suy nghĩ cho sự an toàn của các con.
Dù sao phần lớn học sinh trong trường mầm non này đều là con ông cháu cha. Vấn đề an toàn cần được đặt lên hàng đầu.” Văn Nhất Phi tiếp tục nói: “Mặc dù chú ít khi tới trường nhưng có chuyện gì cứ gọi thẳng cho chú.”
Lúc này Hạ Nhật Ninh mới bổ sung thêm: “Học theo mô hình quý tộc là học theo cách học bên Anh. Trường học sẽ dạy bằng hai loại ngôn ngữ, tiếng Anh của các con không có vấn đề gì chứ?”
Thẩm Thất và Thẩm Hà cùng lắc đầu.
Bọn họ vừa sinh ra đã được học đồng thời cả 3 ngôn ngữ: Việt, Anh, Đức.
“Nếu các con thấy không quen, chú sẽ mở riêng một trường mầm non, chuyên tâm bồi dưỡng cho các con.” Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “Đừng lo, các con tới đó học, chỉ có các con bắt nạt người khác chứ không ai dám bắt nạt các con đâu.”
Những người khác đều muốn che mặt.
Hạ tổng, bao che con cái trắng trợn như vậy có ổn không đó?
Vậy mấy người nói với bọn trẻ tôi là ba ruột của bọn chúng đi, mấy người gây ra họa tôi đều là người thu dọn đó, có gì khác bọn trẻ đâu?
Tuy Hạ Nhật Ninh nói như vậy, nhưng Thẩm Duệ và Thẩm Hà cũng không làm thế.
“Không được như vậy.” Thẩm Duệ lắc đầu: “Chúng con không thể làm mất mặt nhà họ Thẩm mà phải cư xử xứng đáng với chữ Thẩm này. Bà ngoại từng nói, giàu có cũng không thể sa đọa, thấy uy vũ cũng không chịu khuất phục. Chúng con không thể mặc sức bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác bắt nạt chúng con, chúng con sẽ phản kháng, nói đạo lý với họ.”
Thẩm Hà cũng chu môi nói: “Con xuất sắc thế này rồi, không nên bắt nạt mấy bạn nhỏ kém con. Bà ngoại nói, con gái nhà họ Thẩm phải dịu dàng thục nữ! Mặc dù con không hiểu hai từ đó là gì nhưng người khác không chọc con, con cũng không chọc người khác!”
Nghe lời nói trẻ con của Thẩm Hà, mắt mọi người đều biến thành sao rồi!
Công chúa nhỏ đáng yêu quá đi mất!
Sùng Minh nhếch mày, tam quan của hắn không phải thế này!
Hắn muốn dạy dỗ bọn trẻ, phải hạ gục mọi người, khiến bọn họ kêu khó xin tha!
Hắn còn chưa kịp dạy, Thẩm Lục đã cho hắn một cái nhìn hung tợn mang đậm tính cảnh cáo, Sùng Minh quả nhiên không dám lên tiếng nữa.
Nhưng, Sùng Minh âm thầm suy nghĩ, đợi hắn chính thức ở bên Thẩm Lục, hắn nhất định sẽ sửa lại tam quan của hai đứa trẻ kia!
Bữa ăn này rất vui vẻ, mọi người vốn còn muốn tán gẫu thêm, nhưng nhìn thấy hai đứa trẻ buồn ngủ, bọn họ chỉ có thể kết thúc cuộc tụ họp này ở đây.
Lúc Hạ Nhật Ninh đi tới cửa, anh vẫn lưu luyến ôm hai đứa nhỏ, không nỡ buông tay.
Văn Nhất Phi nói: “Đi thôi, đi thôi, hôm khác lại tới!”
Nói thì nói thế, nhưng Hạ Nhật Ninh vẫn không nỡ.
4 năm rồi, anh đã xa con 4 năm rồi.
Anh rất muốn có thể bù đắp lại tất cả tình cha để lỡ trong 4 năm qua cho bọn nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.