Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 581:




Thẩm Tam nhanh mồm hỏi: “rắc rối gì vậy? Có phải Tiểu Lục có nguy hiểm không?”
“Nguy hiểm thì không đến nỗi. Chỉ là, nếu Tiểu Lục và Sùng Minh đến với nhau, sợ khó qua mặt được bên chính phủ.” Thẩm Nhị nói: “anh thì không quan trọng vị trí Thiếu Tướng này, anh lo lắng, Tiểu Lục bị coi là thành phần nguy hiểm, bị theo dõi chặt chẽ.”
Thẩm Tam chớp mắt, nói “em hiểu ý của anh rồi, em sẽ nói chuyện với Tiểu Lục. Tuy Tiểu Lục mới hồi phục sức khỏe chưa được bao lâu, nhưng tâm trí dưới sự tàn phá như thế mà vẫn không sụp đổ, chứng không Tiểu Lục phải là người mù quáng. Cậu ấy và Sùng Minh bên nhau mấy năm, cũng chưa nhận lời, có lẽ chưa đến mức độ sâu sắc lắm.”
“Nếu Tiểu Lục thích đàn ông, chúng ta sẽ không phản đối. Nhưng nếu người đó là Sùng Minh, vậy thì sẽ không được. Sùng Minh không bảo vệ được Tiểu Lục đâu.” Thẩm Nhị nói tiếp: “được rồi, anh đến chỗ bố mẹ đây, việc còn lại chờ Tiểu Lục về rồi tính tiếp vậy.”’
Thẩm Tam gật đầu: “được, anh đi đi. Vợ chồng bác hai chắc cũng chờ lâu rồi.”
Sau khi Thẩm Nhị rời đi, ánh mắt Thẩm Tam nhìn sâu vào sau lưng Thẩm Nhị, sau đó quay người đi tìm Thẩm Ngũ.
Trên tay Thẩm Ngũ đang ôm đống kẹo hỷ dùng trong đám cưới ngày mai, chuẩn bị mang vào phòng, thấy vẻ mặt Thẩm Tam hơi suy tư, không kìm nổi hỏi: “anh ba, anh thế này là sao vậy?”
“Tiểu Ngũ, em vừa nói, giấy điều chuyển công tác của anh hai đã được ký duyệt rồi đúng không?” Thẩm Tam không xác định nên hỏi.
“À à! Việc này phải bảo mật đấy, không được nói ra ngoài.” Thẩm Ngũ nói: “anh ba, anh hỏi cái này làm gì?’
“Anh hai em vừa hỏi anh, chuyện của Tiểu Lục và Sùng Minh.” Thẩm Tam thở dài một cái: “em nói đi, anh hai bao nhiêu năm sống trong quân đội, có phải đã xa cách với anh em chúng ta không?”
“Không thể nào!’ Thẩm Ngũ đưa những đồ trên tay cho những người khác trong nhà cầm, cùng Thẩm Tam sánh vai nhau đi vào hành lang: “anh hai tuy hơi ít nói, tính cũng thẳng thắn, đi bộ đội chả phải ai cũng thế sao? Anh ấy có phải quan văn đâu, sẽ không nói khiểu giọng quan chức, xưa nay vẫn luôn có gì nói nấy.”
“Thằng ranh này, nói vòng vo ý là anh nói kiểu giọng quan chức hả.” Thẩm Tam cười mắng nhẹ em
“Không phải ý này! Anh ba, anh hai đã nói những gì vậy?” Thẩm Ngũ hỏi: “có phải anh hai cho rằng lệnh điều chuyển công tác của anh ấy có liên quan đến chuyện của Tiểu Lục và Sùng Minh? Chuyện này có liên quan gì đâu! Anh ấy đã ba mươi tuổi rồi! Đến tuổi này thì chắc chắn là phải điều chuyển rồi! Đặc chủng binh là thiên hạ của thanh niên mà, sớm muộn gì anh ấy cũng bị điều chuyển! Chuyện này sao có thể trách Tiểu Lục được?”
“Anh còn chưa nói gì, em đã nói oang oang lên rồi!” Thẩm Tam nhìn Thẩm Ngũ một cái, nói: “vừa rồi nghe ý của Thẩm Nhị, hình như là có chút liên quan. Nhưng nó cũng không nói thẳng. Mà nó có nhắc nhở anh, Sùng Minh là tội phạm truy nã Quốc tế, Tiểu Lục ở bên hắn chắc chắn nguy hiểm.”
“Chuyện này nguy hiểm hay không nguy hiểm em không dám nói, Hạ Nhật Ninh không nguy hiểm sao? Vị trí của Sùng Minh có bị lung lay không? Tên Sùng Minh này đúng thật là không làm việc chính đáng, nhưng nếu muốn trừ khử hắn, không biết là sẽ loạn đến mức nào. Charley bị giết, địa bàn của hắn loạn hết lên, giờ này chả phải cảnh sát đang đầu bù tóc rối sao? Nếu không, làm sao Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh có thể dễ dàng phân chia địa bàn của Charley được?”
“Có những lúc, còn rất nhiều việc cần phải tiết chế. Anh ba, anh là người trong quan trường, cái này anh hiểu hơn em.” Thẩm Ngũ tiếp tục nói: “bên trên đã ngầm cho phép Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh phân chia địa bàn của Charley, thật ra nói trắng ra, là muốn dùng Thẩm gia chúng ta tiết chế hai người này. Nói rõ hơn nữa, tức là cần Tiểu Thất và Tiểu Lục hai người tiết chế hai tên ma vương này. Nếu không, sao có thế thuận lợi đến thế được? Cho dù anh hai có phải là nghĩ nhiều không, chuyện này cũng không được đổ lên đầu Tiểu Lục! Còn nữa, Tiểu Lục thích người như thế nào, đó là tự do của Tiểu Lục.”
“Được rồi, anh cũng có nói gì đâu, em đừng vội nói anh!” Thẩm Tam cười: “anh có nói gì khác đâu.”
“Không phải, em nói anh ba này. Tiểu Lục về rồi, anh tuyệt đối đừng nói điều này trước mặt cậu ý! Thẩm Ngũ vẻ mặt rất nghiệm túc nói: “Tiểu Lục nhạy cảm lắm đấy!”
“Được rồi, anh biết chừng mực rồi.” Thẩm Tam gật đầu nói với Thẩm Ngũ: “trước mặt anh hai cũng đừng nói chuyện này.”
“Em biết rồi.” Thẩm Ngũ nói: “vậy em đi lo việc khác đây.”
“Đi đi.” Thẩm Tam hất hàm, chờ sau khi Thẩm Ngũ rời khỏi. Thẩm Tam ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thở dài một tiếng, không nói câu nào.
Tầu hỏa từ từ dừng lại, Thẩm Thất mặc xong quần áo cho Thẩm Hà và Thẩm Duệ, dắt tay các con đi ra ngoài.
Hạ Nhật Ninh xách đồ cho ba mẹ con.
Khi xuống tầu hỏa, Hạ Nhật Ninh lưu luyến không muốn đưa đồ cho Thẩm Thất.
Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi vẫn đứng im tại chỗ hi hi ha ha cười, hai người mặc bộ quần áo hình con gấu.
Trên tầu hỏa, hai người rất biết điều không đi hóng chuyện.
Cho dù ngoài kia có xảy ra chuyện gì, thì họ chỉ chui trong phòng, và yêu nhau!
Giờ đã đến nơi, không muốn xa nhau cũng phải tạm thời xa thôi.
“Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi thôi!” Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh, cười rất tươi nói: “ba mẹ con chỉ ở lại mấy ngày là về rồi!”
Văn Nhất Phi hi hi ha ha cười nói: “cậu vừa nói cái gì vậy? Nhất định cậu sẽ nổi dậy chiến đấu đấy!”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh liếc Văn Nhất Phi một cái: “lát nữa mở cuộc họp đấy cậu đến dự đi.”
Văn Nhất Phi lập tức lấy tay bịt miệng: “tôi không nói gì đâu đấy! Tôi không hóng chuyện của hai người đâu!”
Lưu Nghĩa ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Lục đang bước nhanh tới, nói: “người tập hợp đã đến rồi! Hạ tổng, ngài cần đến tập hợp với Sùng Minh rồi đó!”
Ánh mắt mọi người nhìn theo hướng Lưu Nghĩa đang nhìn, quả thật thấy Thẩm Lục đi theo sau Sùng Minh.
Xem ra, Sùng Minh cũng rất lưu luyến Thẩm Lục.
Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh nhìn nhau trao đổi ánh mắt, không ngờ hai người lại tìm được cảm giác thông cảm lẫn nhau.
Thẩm Lục đi tới, nhìn qua mọi người, lập tức nở nụ cười rất tươi, nói: “đi nào, chúng ta về nhà thôi!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà đồng thời được chuyển đến tay Thẩm Lục, cùng vẫy tay chào tạm biệt Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh dù có luyến tiếc đến mấy, cũng đành đứng nhìn họ rời đi.
Chờ sau khi mọi người đi hết, Sùng Minh châm cho mình một điếu thuốc, rồi đưa hộp thuốc lá cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh lắc đầu.
“Sợ tôi hạ độc sao?” Sùng Minh quay sang nhìn đểu Hạ Nhật Ninh.
“Tiểu Thất không thích mùi thuốc lá, bỏ thuốc rồi.” Hạ Nhật Ninh từ từ trả lời: “khói thuốc lá không tốt với cô ấy, cũng không tốt với trẻ con.”
Sùng Minh đang hút thuốc, đột nhiên dừng lại, một lúc sau, bỏ điếu thuốc lá trong miệng ra thổi thật mạnh cho tắt điếu thuốc lá trên tay: “ông ác thật đấy! Đi thôi! Tôi đã đặt khách sạn rồi, vì chúng là cùng chung một cảnh, tiền phòng của anh tôi sẽ trả.”
Hạ Nhật Ninh cười nhẹ: “thế thì cảm ơn ông.”
Hai người sánh vai nhau cùng đi ra ngoài, Tiểu Xuân, Thẩm Hà, Tiểu Thu và Tiểu Đông đi theo sau.
Người của Sùng Minh đi theo từ xa.
“Mà này, anh thật sự không muốn đến Thẩm gia sao? Tôi với anh khác nhau, trước đây anh đã đến đấy nhiều lần rồi!” Sùng Minh không kìm được hỏi.
Hạ Nhật Ninh mở cửa xe, nói: “giờ còn chưa phải lúc.”
Sùng Minh lại nở nụ cười rất đểu: “Thẩm Lục nói đúng thật, anh đúng là kìm chế tốt đấy.”
“Bốn năm cũng đã chờ rồi, ngại gì chờ thêm mấy ngày này nữa.” Hạ Nhật Ninh cắn răng nói: “tôi còn phải nuôi dưỡng đủ tình cảm với bọn trẻ đã, mới có thể ra tay được.”
Sau khi lên xe, Sùng Minh lái xe, Hạ Nhật Ninh ngồi ở vị trí cạnh tay lái.
Hai Để vương của hai thế giới khác nhau im lặng cùng một lúc.
Hiển nhiên, tâm trạng của hai người đều không được tốt lắm.
Người yêu của họ, đều về nhà rồi.
Mà hai người đó còn về chung một nhà.
Một người đưa cả các con về, một người đi rất nhanh gọn, không hề có chút dài dòng dây dưa nào.
“Thẩm Nhị từ đơn vị bộ đội cũ điều về quân đội địa phương rồi, thăng được một cấp, Thiếu Tướng 36 tuổi, như vậy đã là nể mắt lắm rồi.” Hạ Nhật Ninh đột nhiên mở lời: “nhưng mà, Thẩm Nhị từng yêu cầu, từ chối thụ hàm, tiếp tục ở lại đơn vị cũ. Cấp trên đã từ chối rồi.”
Sùng Minh đang lái xe, tự nhiên tay cứng lại một chút, anh phản ứng rất nhanh: “ý ông nói là, chuyện của tôi và Thẩm Lục, liên lụy đến anh ta rồi? Cấp trên cho anh ta chức Thiếu tướng, bè mặt là thăng chức nhưng ngầm là giáng chức?”
Hạ Nhật Ninh cười, đôi mắt phượng nhìn ra ngoài xe: “anh ta có nghĩ thế không, tôi không rõ. Thẩm Nhị thật sự không muốn rời khỏi đơn vị cũ, riêng điểm này thì không cần nói ra cũng đã rất rõ rồi.”
“Ha!” Sùng Minh đắc ý nhíu mày: “cho dù anh ta vẫn ở lại đơn vị bộ đội cũ, cũng không bắt được tôi đâu!”
“Nếu bây giờ bắt được ông, ông nói, có phải là lập được một công lớn không?’ Hạ Nhật Ninh nửa cười nửa không cười nhìn sang Sùng Minh.
Nét mặt Sùng Minh thay đổi trong tích tắc, sau đó lại trở lại bình thường ngay: “Thẩm Lục sẽ không bán đứng tôi đâu.”
Hạ Nhật Ninh thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước, nói: “mấy ngày nay, ở nguyên trong khách sạn chờ đi.”
Sùng Minh nhìn Hạ Nhật Ninh với ánh mắt hơi ấm ức, không nói gì.
Xe của Thẩm Thất và Thẩm Lục cuối cùng cũng về đến nhà
Vừa đến cửa, xe còn chưa đỗ gọn, đã có người ra đón rồi.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà mặc kín như cái bánh trưng, chạy ra từ trong xe, dơ hai tay ra chạy về đám người đang đợi: “các cậu ơi, chúng con về rồi này.”
Thẩm Ngũ ôm ngay lấy Thẩm Hà: “bảo bối nhỏ của cậu, chạy chậm thôi, cẩn thận ngã đấy!”
Thẩm Tứ cũng ôm lấy Thẩm Duệ: “cháu trai để cậu xem có béo lên không nào!”
Thẩm Thất vừa xuống xe, đã bị Thẩm Nhị ôm vào lòng: “để xem Tiểu Thất nhà ta có béo lên tý nào không!”
Thẩm Lục xuống xe, ôm lấy Thẩm Nhất: “anh cả, chúng em về rồi!”
Thẩm Tam đưa tay nhận lấy hành lý của mọi người, nói: “được rồi, tất cả đều vào nhà nói chuyện nào! Trời đã tối rồi!”
Thẩm Tam lấy tay vỗ vai Thẩm Lục, nói: “công ty chuyển đến thành phố H, giờ muốn gặp em thì khó rồi.”
Thẩm Lục cười: “anh hai, em vẫn có thể thường xuyên về nhà mà!”
Thẩm Nhị gật đầu, kéo tay Thẩm Thất đi vào bên trong: “Tiểu Thất, anh có việc này cần nhờ em rồi!”
“Anh hai, anh có việc gì vậy?” Thẩm Thất nhìn anh hỏi
“Anh hai chắc phải điều chuyển công tác rồi, lần này sẽ điều chuyển từ bộ đội ban đầu đến bộ đội địa phương. Phạm vi hoạt động đại khái ở khu vực xung quanh thành phố G, gần nhà hơn rồi.” Thẩm Nhị nói: “mai sau em phải thường xuyên về nhà mới được đấy!”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang Thẩm Nhị, sau đó rất nhanh lại di chuyển ra chỗ khác.
“Hôn sự của đại ca là em tác thành, cho nên hôn sự của anh cũng nhờ cả vào em đấy!” Thẩm Nhị nói rất nghiêm túc.
Thẩm Nhị đi bộ đội nhiều năm, từ trước tới giờ luôn rất nghiêm nghị.
Nhưng chỉ có lúc trước mặt Thẩm Thất, mới tỏ ra chút dịu dàng khác ngày thường.
Thẩm Thất lập tức cười lên: “được rồi, chuyện này cứ để em lo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.