Tiểu Đông do dự trong chốc lát rồi nói: “Nhưng việc mà tổng giám đốc đã trải qua ở nghĩa địa, cậu cảm thấy đều rất sự thật hay là ảo giác trong đầu?”
“Đây cũng là chuyện mà tôi muốn biết.” Ngón tay thon dài của Hạ Nhật Ninh chọc chọc vào USB mà Tiểu Đông mang tới, hắn chậm rãi nói: “Cậu đã từng nghĩ về nó chưa? Bắt đầu từ khi tôi cùng Tiểu Thất đi tảo mộ, phần mộ này cũng bắt đầu có những mối liên quan đứt quãng với tôi. Tất cả giống như là đã được sắp đặt sẵn từ trước rồi vậy. Giống như bánh răng chạy được một khoảng cách nhất định thì sẽ gọi tôi đến đó, sau đó nhả ra cho tôi một ít tin tức. Cho đến khi bí mật sau cùng được phơi bày.”
Tiểu Đông gật đầu: “Vâng, mấy người chúng tôi cũng nghĩ như thế. Chúng tôi đều cảm thấy không thể do con người thao túng được, bởi vì không ai có đủ bản lĩnh và năng lực để làm chuyện này. Trừ khi người đó chính là cậu!”
Hạ Nhật Ninh lập tức nở nụ cười.
Chính là hắn sao?
Thì ra Đại Đế và hắn lại cùng chung một mạch!
“Có tìm được cửa vào khác của phần mộ này không?” Hạ Nhật Ninh tiếp tục hỏi.
Tiểu Đông lắc đầu: “Không ạ, tôi đã cho người đi xem xét toàn bộ khu vực xung quanh rồi, không có cửa vào nào khác.”
Hạ Nhật Ninh dùng một tay chống cằm, đôi mắt phượng híp lại: “Không có cửa vào? Sao có thể chứ? Vậy sao có thể đưa trở về được?”
Lúc này, Tiểu Xuân gõ cửa từ bên ngoài: “Tổng giám đốc, có điện khẩn.”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhếch lên: “Của ai?”
“Là sở tình báo Pa-ri ạ. Phùng Khả Hân đã bị bắt rồi.” Tiểu Xuân trả lời: “Cô ta thật biết chạy trốn, dùng hộ chiếu giả để chạy đến rất nhiều nơi, cuối cùng thì cũng tìm được cô ta ở Pa-ri. Có cần phải thông báo cho Phùng gia một tiếng không ạ?”
Hạ Nhật Ninh khẽ mỉm cười.
Đã mười ngày rồi.
Để cho cô ta chạy trốn mười ngày.
Bây giờ nên thu lưới rồi.
“Báo một tiếng đi.” Hạ Nhật Ninh chậm rãi nói: “Dù sao, cô ta cũng họ Phùng.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Tiểu Đông lập tức nói: “Tổng giám đốc, chuyện này có cần báo cho thiếu phu nhân biết không ạ?”
“Không cần, chuyện này chúng ta cứ âm thầm xử lý thật tốt. Không cần nói cho Tiểu Thất biết đâu.” Hạ Nhật Ninh đứng dậy, kéo rèm cửa ra, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào những hạt bụi đầy trên mặt đất: “Có một số chuyện cứ để tôi xử lý là được rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Tiểu Đông gật đầu rồi lui sang một bên.
Tin tức nhanh chóng được truyền đến tai Phùng Mạn Luân, nhận được tin tức này, hắn ta dường như không kinh ngạc chút nào mà chỉ bình tĩnh trả lời: “Phùng Khả Hân đã không còn là người của Phùng gia nữa rồi, xin cứ tùy ý giải quyết.”
Tiểu Xuân chuyển lại lời hồi âm của Phùng Mạn Luân cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh chỉ cười chứ không nói gì.
Từ Pháp về đến trong nước không cần dùng đến quá nhiều thời gian.
Lúc Phùng Khả Hân được đưa đến trước mặt Hạ Nhật Ninh thì hắn đang ăn điểm tâm.
Phùng Khả Hân bị dẫn đến kia, cô ta chỉ đứng đờ đẫn chứ không hề bộc lộ một chút cảm xúc gì trên gương mặt.
Mười ngày qua, cô ta đã sống như thế nào thì chính cô ta cũng không nói rõ được.
Lúc vừa xuống máy bay ở Kuala Lumpur, Phùng Khả Hân đã biết rằng, Hạ Nhật Ninh sẽ nhanh chóng tìm đến đây.
Vì thế, cô ta không hề nói nhiều mà chỉ đổi hết tất cả cổ phần trong tay mình thành đô la Mỹ.
Cộng thêm cả số tiền trong tay nữa thì cô ta có thoái mái chạy trốn cả đời.
Cô ta dùng hộ chiếu và chứng minh nhân dân giả để nhập cư trái phép, cô chạy hết chỗ này đến chỗ khác, lần lượt trốn thoát khỏi truy bắt của Hạ Nhật Ninh.
Không thể không thừa nhận, Phùng gia đã cho cô ta một sự giáo dục rất tốt để cô ta biết cách làm thế nào để trốn tránh trong suốt quá trình, dễ dàng thoát thân.
Nhưng mà, cũng chỉ là thoát thân mà thôi, trong quá trình đó, cô ta cũng đã rất chật vật.
Dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ.
Hơn nữa lại còn là một người phụ nữ yếu ớt.
Trong quá trình chạy trốn, cuối cùng cô ta cũng thấy được cái gì mới gọi là sự thối nát của nhân tính.
Cô ta bỗng nhiên hiểu ra rằng, tất cả những thứ mà cô ta đã từng phải chịu không là gì so với những sự thối nát này.
Cho dù Phùng Mạn Luân lợi dụng cô ta, cho dù là Phùng gia vứt bỏ cô ta.
Những sự bức ép và tổn thương này không thể so sánh với những thứ thối nát mà cô đã thấy được.
Lúc Phùng Khả Hân nhìn thấy từng người dân nhập cư trái phép bị vứt xuống biển sâu vì thiếu không khí thì toàn thân cô ta run lên bần bật.
Cô ta không biết, cô ta có thể trốn đi đâu nữa.
Cô ta cũng không biết, cô ta còn có thể kịp làm phẫu thuật thẩm mỹ không.
Bởi vì, sức mạnh của Hạ Nhật Ninh thực sự quá to lớn.
Trên trái đất này, có rất ít chỗ mà hắn chưa đặt chân đến.
Cô ta không thể đến những chỗ quá hẻo lánh. Bởi vì ở đó không thể phẫu thuật thẩm mỹ được.
Ở những chỗ phồn hoa thì đâu đâu cũng có người và cơ sở ngầm của Hạ Nhật Ninh, thực sự quá nguy hiểm.
Phùng Khả Hân đấu tranh rất lâu, cuối cũng vẫn quyết định mạo hiểm một lần, cô ta sẽ đến Pa-ri.
Nhưng mà, vừa đặt chân đến Pa-ri, chưa kịp liên hệ với bác sĩ thẩm mỹ ở đây thì Phùng Khả Hân đã bị Hạ Nhật Ninh tìm ra rồi.
Lúc bị tìm thấy, gương mặt của Phùng Khả Hân xám như tro tàn.
Thế nhưng, đáy lòng cô ta lại cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Giống như cảm giác thoải mái và tuyệt vọng của một tên tội phạm trốn trại cuối cùng cũng bị bắt lại.
Cô ta biết, một khi đã rơi vào tay Hạ Nhật Ninh thì cô ta sẽ không còn bất kỳ tia hy vọng nào nữa.
Phùng gia sẽ không quan tâm đến cô ta.
Văn Nhất Phi sẽ không quan tâm đến cô ta.
Cô ta đã mất hết tất cả rồi.
Tên ông chủ Kim kia đã xong đời rồi nên chỗ dựa cuối cùng của cô ta cũng không còn nữa.
Vậy thì, kết cục chỉ có một, đó là cái chết.
Điều khác biệt duy nhất chính là chết một cách vui vẻ hay là chết một cách chật vật mà thôi.
Phùng Khả Hân rất rõ, với tính cách của Hạ Nhật Ninh, hắn ta sẽ không để mình chết một cách dễ dàng.
Hạ Nhật Ninh đặt dao nĩa trong tay xuống, hắn tao nhã lau miệng rồi đứng lên đi về phía Phùng Khả Hân, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Phùng Khả Hân, khóe miệng hắn nhếch lên sau đó xoay người ngồi xuống sô pha.
Hắn ta duỗi đôi chân dài ra, vừa lười biếng vừa ngang ngược nói: “Hình như cô đã không còn mong chờ gì nữa rồi.”
Phùng Khả Hân chậm rãi quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh rồi từ từ đứng thẳng người lên.
Cô ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại sau đó thở dài một hơi rồi mới nói: “Hạ Nhật Ninh, đã rơi vào tay anh rồi thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Tôi biết, rồi sẽ có một ngày thế này, nhưng mà tôi không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.”
“Nhanh à? Mười ngày rồi đấy.” Hạ Nhật Ninh cười châm biếm: “Đây là lần kém năng suất nhất của tôi.”
Phùng Khả Hân mở mắt rồi cứ thế nhìn Hạ Nhật Ninh: “Anh còn muốn nghe tôi nói gì nữa? Tôi sẽ không khóc lóc gào thét ầm ĩ rồi nói với anh rằng tôi không hối hận như Thôi Nguyêt Lam đâu. Thực ra, tôi rất hối hận! Năm đó, tôi không nên dính dáng gì đến anh. Nếu như năm đó tôi chưa từng gặp anh thì tôi vẫn sẽ là Phùng đại tiểu thư như cũ. Tôi vẫn có thể ngồi tít trên cao rồi hưởng thụ những tiện nghi mà Phùng gia mang lại. Mặc dù tôi vẫn bị Phùng Mạn Luân lợi dụng, nhưng sẽ không bị bán đứng thê thảm thế này. Chí ít, Phùng Mạn Luân cũng sẽ chọn cho tôi một người đàn ông môn đăng hộ đối, cho dù không có tình yêu thì vẫn có thể sống bên nhau cả đời. Hoặc là, tôi sẽ không kết hôn, một mình cũng có thể sống một cuộc sống đầy màu sắc.”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhếch lên, hắn nhìn Phùng Khả Hân, chờ cô ta nói tiếp.
“Tôi không biết Thôi Nguyệt Lam đã chết như thế nào. Thực ra, tôi có thể đoán được rằng kết cục chắc chắn không tốt đẹp gì. Vì vậy, tôi quyết định buông tha anh.” Phùng Khả Hân cười khổ: “Nhưng mà tôi không ngờ rằng, cuối cùng tôi vẫn đụng đến anh. Tránh không được thì chắc là số mệnh rồi.”