Phùng lão gia cũng đã đi rồi, nên những người khác càng không còn gì để nói nữa.
Sáng mùng ba tết, Thẩm Thất vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp thay đồ thì điện thoại của cô đã reo lên.
Thẩm Thất vừa nghe điện thoại, thì bên đó đã truyền đến tiếng khóc nức nở của Lưu Nghĩa: “Tiểu Thất, làm sao đây? Lớn chuyện rồi!”
Thẩm Thất bị làm cho tỉnh ngủ ngay, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Nghĩa đang khóc thật sự: “Ba và mẹ của tớ đó! Lúc tết họ đã uống say, và đã ngủ chung với nhau!”
Thẩm Thất vốn dĩ đang cầm một cái ly, chuẩn bị uống nước.
Sau khi nghe được câu nói của Lưu Nghĩa, thì nước trong miệng cô, đều bị phun ra ngoài hết.
“Ặc ặc, ặc ặc. Tiểu Nghĩa, cậu nói lại lần nữa đi! Đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thất tưởng mình đã nghe nhầm!”
Ba nuôi và mẹ nuôi ngủ chung với nhau sao?
Mẹ nuôi đã từng thề là sẽ không tái hợp lại với ông ấy cơ mà!
Sao họ lại ngủ với nhau được cơ chứ?
“Cậu không nghe nhầm đâu! Họ thật sự đã ngủ với nhau rồi! Bây giờ họ đang cãi nhau đó! Phiền chết đi được!” Giọng nói của Lưu Nghĩa rất ủ rủ.
Thẩm Thất nhịn cười hỏi: “Cãi nhau như thế nào?”
“Trời ơi, ai biết được chứ? Tóm lại là không nói rõ ra được! Câu xem đi, một lát sau, nhất định mẹ tớ sẽ gọi cho mẹ cậu.” Lưu Nghĩa nói như vậy trong điện thoại: “Đúng là, muốn ăn tết cho đàng hoàng cũng không được nữa.”
“Nghe nói, ba nuôi và mẹ nuôi đã cùng đón tết à?” Thẩm Thất tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy. Cả nhà tớ cùng đón tết với nhau!” Lưu Nghĩa trả lời: “Đây cũng là đề nghị của Văn Nhất Phi hết! Anh ấy nói cái gì mà tết thiếu một người thì sẽ rất lạnh lẽo, cho nên đã mời bọn tớ đến một nơi để du lịch. Trong quá trình này, thì trời ơi, phiền chết đi được!”
Thẩm Thất đúng là nhịn không được nữa rồi, bèn phá lên cười: “Được rồi được rồi, đừng phiền lòng nữa. Bây giờ cậu đang ở đâu? Đúng lúc tớ cũng gần xong việc thăm hỏi họ hàng bên này rồi. Để tớ xem thử, nếu không có chuyện gì thì, tớ sẽ đi sớm một ngày, để qua đó giảng hòa cho.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Cậu mau qua đây đi! Tiểu Thất bảo bối à, cậu hãy mau qua đây đi! Họ chỉ nghe lời của cậu mà thôi!” Lưu Nghĩa dường như đã bám lấy được cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình: “Để cho Thẩm Lục trông con là được rồi, cậu cứ tới đây trước đi!”
“Được rồi, tớ không nói nữa đâu. Tớ phải ra khỏi giường trước, để xem mẹ nuôi có gọi cho mẹ tớ không.” Thẩm Thất nói: “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Hai người nói ngắn gọn mấy câu sau đó gác máy.
Thẩm Thất chải chuốt xong, khi xuống ăn sáng đã đụng phải Thẩm Tử Dao, quả nhiên nghe thấy Thẩm Tử Dao nói: “Ba nuôi và mẹ nuôi của con lại cãi nhau rồi, nếu con có thời gian thì qua đó xem thử đi.”
“Con biết rồi, mẹ.” Thẩm Thất quấn lấy tay của Thẩm Tử Dao nói: “Việc này, đối với ba nuôi mẹ nuôi mà nói, chắc cũng không phải là chuyện xấu nhỉ? Hai người họ một người thì thích sĩ diện, một người thì lại cứ giấu trong lòng, đã kéo dài nhiều năm như vậy rồi, cũng phải có một lối giải thoát rồi. Cái tết này cũng không tồi đâu nhỉ!”
Thẩm Tử Dao giơ tay lên gõ đầu Thẩm Thất một cái: “Con nha đầu này, sao lại nói họ như vậy! Nhưng mà, con nói cũng có lý. Giữa hai người họ không phải không có tình cảm với nhau, chỉ là hiểu lầm lúc xưa quá lớn. Vả lại, không phải con đã giúp đỡ họ giải quyết hiểu lầm đó rồi sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ không tốt đâu, Cũng chừng tuổi này rồi, liệu còn có bao nhiêu ngày tháng để lãng phí nữa đây?”
“Đúng vậy đúng vậy. Con cũng nghĩ như vậy.” Thẩm Thất tươi cười nói: “Hôm nay đã thăm hỏi họ hàng xong rồi đúng không? Mẹ, con nhờ mọi người trông nom cho Tiểu Duệ và Tiểu Hà đó! Chứ bên Tiểu Nghĩa con không yên tâm chút nào.”
“Được rồi, sau hôm nay, thì cũng không có việc gì của con nữa rồi. Con hãy qua đó xem thử đi, trong lòng mẹ cũng lo lắng không nguôi đây nè!”
“Vâng.” Thẩm Thất lập tức gật đầu.
Trong lúc dùng bữa, thì Thẩm Duệ và Thẩm Hà cứ xoay quanh Thẩm Ngũ mãi.
Hôm nay đến phiên Thẩm Ngũ phải dẫn hai đứa trẻ đi chơi rồi.
Những ngày này, mấy cậu cậu xuất sắc vô cùng, luân phiên nhau dẫn theo hai đứa trẻ đi chơi khắp nơi.
Thẩm Nhất phải ở bên cạnh vợ mình, nên được miễn làm việc này.
Ngược lại Thẩm Duệ và Thẩm Hà mỗi khi trở về đều chạy đến trước mặt Tần Trân, chơi với cô một lát.
Đôi tay của Tần Trân thật quá khéo léo, làm ra rất nhiều món đồ chơi nho nhỏ cho Thẩm Duệ Thẩm Hà, làm cho hai đứa trẻ vui đến nỗi, không muốn trở về phòng ngủ..
Thẩm lão phu nhân nhìn thấy hai đứa trẻ vui vẻ như vậy, chợt hỏi Thẩm Nhất: “Lão nhị năm nay tháng mấy về nhà?”
“Bà nội, sắp rồi. Bà đừng nóng vội.” Thẩm Nhất lập tức giải thích: “Những chuyện trong đội ngũ, sao tụi con biết được?”
Thẩm Tam nói ngay: “Đúng vậy, bà nội, bà đừng nóng vội. Đợi đến khi anh ba sắp xếp xong, thì sẽ trở về mà. Đến lúc đó thì có thể nhờ Tiểu Thất giúp đỡ rồi!”
Thẩm Thất lập tức nở một nụ cười với bà: “Hoàn toàn không có vấn đề nào hết! Anh ba thích cô gái như thế nào, thì con sẽ tìm như vậy! Đảm bảo cậu ba và mợ ba vừa ý!”
Mợ ba cười lên: “Vất vả cho Tiểu Thất rồi! Những đứa con trai nhà chúng ta, đứa nào cũng giỏi giang cả! Nhưng vẫn là con gái tốt, rất chu đáo!”
Tiếng cười của mọi người cứ thế mà vang khắp phòng.
Từ khi Thẩm Lục trở về nhà từ đêm 30 tết, thì cứ âm thầm cười một mình hoài.
Mợ sáu khẽ hỏi Thẩm Thất: “Tiểu Thất à, có phải Tiểu Lục đang yêu không?”
Thẩm Thất nhìn Thẩm Lục một cái, cũng cười theo và nói: “Chắc vậy. Anh ấy thích làm gì thì cứ làm là được rồi, con đều ủng hộ anh ấy.”
Nghe vậy mợ sáu nhìn về phía Thẩm Ngũ, trên mặt có chút thương tiếc.
Tại sao con trai của mình lại không vội chút nào chứ?
Mợ ba, mợ tư, mợ năm, mợ sáu đều thở dài cùng lúc.
Con trai của mình cũng đâu kém cạnh gì đâu!
Tại sao lại
Haiz, duyên phận, đúng là không thể miễn cưỡng được mà!
Trong lúc này, cả gia đình Từ Vân Khê đang đi du lịch, thì bây giờ đã không còn tâm trạng du lịch nữa rồi!
Bởi vì đã cãi nhau vang trời rồi!
Từ Vân Khê cũng đã nói những lời nặng nề ra ngoài.
Lưu Vân rất vô tội đứng qua một bên nói: “Tiểu Khê, anh thật sự không biết mà, anh thật sự đã say rồi mà!”
“Anh còn nói ư?” Từ Vân Khê tức giận nắm lấy cái gối ném về phía Lưu Vân.
Lưu Vân bèn chụp lấy cái gối theo bản năng.
Lưu Nghĩa đứng bên cạnh cảm thấy khó xử vô cùng.
Đâu phải là chưa từng ngủ qua, còn bực tức gì chứ?
Đương nhiên là, câu này tuyệt đối không thể nói ra được!
“Anh lại nhân lúc tôi không đề phòng!” Từ Vân Khê tức giận không muốn nói chuyện với Lưu Vân nữa.
Lưu Vân vẫn rất uất ức: “Anh không có mà! Tiểu Khê, anh thật sự đã uống say rồi.”
Lưu Nghĩa thật sự không muốn nghe tiếp nữa, họ không thể nói thứ gì khác được hay sao?
Nghe đi nghe lại cũng phải biết chán chứ?
Lưu Nghĩa đứng thẳng dậy, xoay người rời khỏi.
“Con đi đâu vậy?” Từ Vân Khê và Lưu Vân cùng kêu lên.
“Con đi ra ngoài hóng gió, hai người tiếp tục cãi nhau đi.” Lưu Nghĩa bất lực nói.
“Không được!” Hai người cùng la to.
Lưu Nghĩa bất lực cứ vo tai không ngừng, trong lòng cứ nghĩ về Thẩm Thất!
Tiểu Thất, cậu mau đến đây đi chứ!
Cứu tớ với!
Không có cậu, tớ thật sự sẽ nổi điên mất!
Lưu Nghĩa không thể ra ngoài hóng gió, nên chỉ có thể đứng qua một bên, tiếp tục nghe họ cãi nhau, vả lại còn cãi nhau không hiện thực chút nào!
Thẩm Thất đương nhiên sẽ ra tay giúp đỡ rồi!
Sau khi nghe chuyện này, thì đương nhiên phải đến giảng hòa rồi!
Nhưng trước khi tới đây, thì Thẩm Thất phải nói một tiếng với Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi trước.