Mọi người nghỉ ngơi được một lúc thì tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, đội ngũ phía sau truyền đến thông tin.
Cả chặng đường họ đi rất là khó khăn.
Động vật trên suốt chặng đường không thân thiện lắm, do đó xảy ra mấy trận đánh nhau.
Thẩm Thất càng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao suốt cả chặng đường họ đi, động vật đối với họ đều rất thân thiện?
Tại sao nhóm người phía sau thì lại đánh nhau chứ?
Hạ Nhật Ninh dường như đang nghĩ gì đó rồi nhìn lấy Thẩm Thất, nói: “Tiểu Thất, chẳng lẽ là do trên người em mang theo kính lưu ly, cho nên những động vật kia đối với chúng ta mới thân thiện như thế?”
Thẩm Thất chăm chú suy nghĩ một lúc.
Cô ấy vừa rồi đạp lên xúc tu của con mực lớn, nhưng con mực lớn chỉ rút về xúc tu chứ không có bất kỳ hành động nào nữa.
Nhưng khi máy bay điều khiển thả xuống máy thăm dò, liền bị nó nuốt mất.
Do đó, khả năng này không phải là không thể!
Nói cho cùng trong câu truyện thần thoại, sự hiện diện của chiếc kính lưu ly này là được dùng để trấn yểm yêu thú.
Những động vật đột biến này có lẽ chính là yêu thú chăng?
Ưm, lần nữa dùng góc độ thần thoại mà đi xem xét chuyện của ba ngàn trước và những gì trước mắt, có phải là có thể suy luận thành, thiên thạch năm đó là nguồn bức xạ hạt nhân, do đó gây ra sự đột biến của động vật nơi đây, trở thành thứ được gọi là yêu thú?
Sau đó thất tiên tử đem theo kính lưu ly tới đây trấn yểm lấy những yêu thú đột biến này?
Ưm, tuy rằng cảm thấy cái giải thích này có chút huyền huyễn, nhưng tuy nhiên lại cảm thấy khá là có lý!
Chỉ có vượt qua nhận thức bình thường về động vật thì mới có thể được gọi là yêu thú.
Thẩm Thất đem ý nghĩ của mình nói với mọi người, những người khác tuy nhiên đều gật đầu bày tỏ đồng ý.
Bởi vì, giờ chỉ có mỗi giải thích này, thì mới có thể kết hợp lại được truyền thuyết thần thoại kia và những trải nghiệm kỳ lạ lại với nhau.
Mọi người tiếp tục đi về phía dưới.
Càng đi vào sâu bên trong không khí càng loãng hơn, đi không bao xa, có thể nghe được tiếng nước chảy rì rào.
Xem lấy sự hiển thị của bản đồ, chỗ này chắc là một dòng sông ngầm dưới đất.
Bởi vì họ đang thâm nhập sâu vào nội địa, hỗ trợ kỹ thuật bên kia của Tiểu Thu đã không theo kịp nữa.
Cũng chính là từ giây phút này, mọi người cần phải dựa vào thực lực của mình mà tiếp tục đi về phía trước.
Máy tính bảng của mọi người, đều đã không nhận được tín hiệu từ bên ngoài.
Điện thoại và đồng hồ đều dừng lại dòng chảy của thời gian, mọi người chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán thời giờ hiện tại và ngày đêm.
Máy bay điều khiển ở trên đầu và xe thăm dò bốn bánh trên mặt đất đều bị ảnh hưởng bởi sự quấy nhiễu của từ trường, mà mất đi tác dụng.
Tiểu Xuân đem máy bay điều khiển và xe thám hiểm thu gọn vào, nói với Hạ Nhật Ninh: “Tổng tài, đi không bao xa nữa, thì chính là con sông ngầm có dòng chảy xiết mà chúng ta thăm dò được.
Hạ Nhật Ninh gật đầu, để mọi người nghỉ ngơi lần nữa, đem tất cả hành trang lần nữa buộc chặt lại.
Kiểm tra trang bị trên người, mọi người đem máy tính bảng giữ gìn thật tốt, sau khi thu gọn vào, tiếp tục tiến về phía trước.
Chặng đường tiếp sau đây, so với mấy lần xuống mộ trước đây không khác nhau mấy.
Bởi vì chặng đường phía trước, cũng chỉ có một khái niệm phác thảo chung, chứ không có dữ liệu rõ ràng.
Khi mà máy bay điều khiển thăm dò, cũng chỉ có thể đi tới đây, sau đó dựa vào lực học mà suy đóan chặng đường phía trước.
Nguy hiểm cụ thể và tất cả những gì chưa biết, chỉ có thể dựa vào vận may của mọi người!
Bởi vì đi qua hai lần mộ, cho nên mọi người thực ra cũng không căng thẳng cho lắm.
Không nói chuyện, cũng chỉ là vì muốn giữ một trạng thái tốt nhất mà thôi.
Sau khi đi bộ được khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được vị trí của con sông ngầm.
Đứng bên bờ sông có dòng chảy xiết, Thẩm Thất không hiểu mở miệng nói: “Tốc độ của dòng chảy này, hoàn toàn không đạt được tới tốc độ của tàu!”
“Đúng thế! Thực sự kỳ lạ.” Chân mày Hạ Nhật Ninh khẽ nhíu: “Nếu đã đến rồi, thì cứ đi xem sao! mọi người đem theo thuyền phao chuẩn bị từ trước ra, chúng ta xuống nước!”
“Mọi người cẩn thận.” Hạ Quốc Tường hiếm khi chủ động mở miệng.
Có lẽ là do chặng đường phía trước đều chưa biết thế nào.
Người làm cha, nói cho cùng vẫn là lo lắng sự an toàn của con cái.
Nhưng xem xét đến thân phận và tính cách, cũng không tiện nói gì nhiều, do đó chỉ có thể nói câu đơn giản như thế.
Mọi người có mặt đều là người thông minh, liền hiểu ngay sự lo lắng và bất an của Hạ Quốc Tường.
“Yên tâm, cho dù chúng ta không có sự hỗ trợ của kỹ thuật và định vị, vẫn có thể đi đến cùng.” Văn Nhất Phi vói với Hạ Quốc Tường: “Hơn nữa, lần này chúng ta đến là để đưa đồ, lại không phải đạo mộ. Sẽ không kinh động đến bất cứ ai!”
“Mọi người đều lên thuyền!” Hạ Nhật Ninh thấy chuẩn bị gần xong, thế là kêu người đẩy thuyền phao xuống nước. Chờ mọi người đều đi lên cả, thuyền phao liền xảy ra sự thay đổi.
Giống như một chiếc sủi cảo vậy, hai bên từ từ đóng lại, đem tất cả mọi người bao bọc phía trong.
Chờ sau khi Thẩm Thất ngồi vững rồi mới phát hiện, chiếc thuyền phao này tuy nhiên là trong suốt!
Tần nhìn rất hiệu quả, thật sự là thần kỳ!
Nếu không phải tự mình trải nghiệm, cô ấy có lẽ không dám tin tuy nhiên lại có kỹ thuật thần kỳ như thế!
Tiểu Xuân ở bên cạnh giải thích: “Chiếc thuyền phao này là độc quyền của Hạ gia chúng ta. Chống nén chống va đập chống trầy, có thể chịu áp lực dưới nước ngàn mét, chống va đập của chiếc xe chạy với tốc độ 100km mỗi giờ, và có thể chống được 100 ngàn lần cắt xẻ sắc bén. Do đo, số lượng thuyền phao này rất ít, Hạ gia chúng ta cũng chỉ có được ba chiếc.”
Lưu Nghĩa bên cạnh nghe vậy, không kiềm được vỗ tay: “Thật sự quá lợi hại! Hạ Nhật Ninh, Hạ gia các cậu còn nghiên cứu cả cái này?”
Hạ Nhật Ninh mĩm cười, gật đầu.
Thẩm Thất nghĩ lại lúc mà mình vừa kết hôn với Hạ Nhật Ninh, từng đi đến một cái đảo, cái đảo đó cũng là đảo bí ẩn, tiến hành nghiên cứu và trồng cây lương thực thực phẩm.
Bây giờ thấy phát minh độc quyền của Hạ gia, Thẩm Thất cảm thấy không gì khiến mình kinh ngạc nữa.
Nói chung là Hạ gia có rất nhiều bí mật là đúng rồi.
Thuyền phao tự động trôi theo dòng chảy của nước mà đi.
Không bao lâu sau, quả nhiên chìm vào trong dòng nươc.
“Mật độ nước ở đây sao thấp thế?” Trình Thiên Cát mãi không mở miệng giờ không nhịn được nói: “Lực nổi của chúng ta lớn đến thế, tuy nhiên là ở dưới nước?”
Tiểu Hạ chăm chú quan sát một lúc, nói: “Không chỉ vấn đề mật độ. Dưới nước còn có dòng chảy ngầm, mọi người nhìn dưới chân.”
Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống nhìn.
Vì chiếc thuyền phao này là trong suốt, do đó tình hình dưới chân đều có thể nhìn rất rõ.
Tất cả mọi người đem dụng cụ chiếu sáng trong tay đều nhắm chuẩn dưới chân soi sáng, lần soi này thật khiến mọi người đều dựng cả lông tay!
Bởi vì quá trong suốt!
Cho nên dòng chảy mạnh ở dưới chân thấy rất rõ ràng.
Chính là do thấy quá rõ ràng, mới cảm thấy dọa người!
因为一群小鱼都在拼命的啃噬着脚下的气垫船!
Bởi vì cả một bầy cá nhỏ đều đang cố hết sực gặm nhám lấy chiếc thuyền phao dưới chân!
“Đây là cá ăn thịt người?” Lưu Nghĩa không chắc chắn hỏi.
el gật đầu, đưa ra câu trả lời: “Đúng vậy. Cá ăn thịt người ở đây, đúng thật là số lượng khá đông!”
Vưu Tâm Nguyệt cũng hiếm khi mà mở miệng nói: “Cá ăn thịt người ở đây cũng qua đột biến rồi sao?”
el tiếp tục gật đầu: “Đúng thế.”
Thẩm Thất suy nghĩ, từ trong túi phía trước lấy ra kính lưu ly, lắc lư dưới chân, không tác dụng gì!
Bầy cá đó vẫn đang không ngừng gặm nhám, tuy rằng mãi cắn không thủng, nhưng nhìn với khoảng cách gần như thế, vẫn cảm thấy khá là hoang mang!